Kiều Lê Vân đã hết lo sợ: Nàng cảm thấy đôi tay mềm yếu của mình đã có
thể nắm giữ được chàng trai xinh đẹp, nhân từ và vô cùng đáng yêu. Trong lúc sung sướng man mác cả tâm hồn, như say men nồng hương ngát của ái
tình, nàng cảm thấy thời gian sao trôi nhanh quá! Niềm vui sống của nàng thật sâu xa mạnh mẽ. Có thể nói: bông hoa vừa nở kia, thảm cỏ xanh rờn
được làn gió mơn trớn kia, cái cây non đang trẩy lộc đầy cành thấm đượm
sương mai kia, những ngôi sao lấp lánh trên nền trời kia, vầng trăng
tròn đầy vành vạnh đêm rằm kia, con chim tung bay ca hát kia, con cá vẫy vùng giữa làn nước trong mát kia... tất cả đều không vui sướng bằng
Kiều Lê Vân, cô gái đang yêu và được yêu.
ông bà Kiều Khắc Văn cũng sung sướng vô ngần, vì đứa con độc nhất của ông bà, nay đã có bạn
trai. Và hôm ấy, hai ông bà hoan hỉ ngồi chờ cậu trai ấy "ra mắt", thăm
hỏi lần đầu. Đặc biệt, bà Văn chuẩn bị rất chu đáo, nỗi vui mừng thố lộ
rõ rệt, hầu như bà đã chấp nhận Khang Thu Thủy làm con rể tương lai rồi
vậy.
ông Văn kín đáo hơn. Nhưng ngồi đợi hơi lâu, ông cũng phải giơ cổ tay coi đồng hồ:
- Vân con! Hắn có thói quen giữ đúng giờ giấc không?
- Đã tới mười giờ rồi sao, ba?
Kiều Lê Vân ngừng tay cắm hoa trên bình, nói tiếp:
- Có lẽ đồng hồ của ba hơi nhanh đấy ạ!
ông Văn cười bảo con:
- Đồng hồ của ba lấy đúng, nhưng thật ra, còn thiếu năm phút nữa mới đến mười giờ.
Bà Văn luôn tay sắp đặt dọn dẹp, lúc ấy quay nhìn chồng thúc giục:
- Mình nữa, cũng đừng ngồi không vô ích. Hãy đổ dùm tàn thuốc ở cái đĩa đi chút.
- Ờ, phải đấy nhỉ.
ông đứng dậy làm ngay, và đảo mắt nhìn con gái, lòng hân hoan vui
sướng. Nếu không bị chút tật ở chân, lúc này con gái ông quả là nàng
tiên giáng trần, đang bí mật bài trí gian phòng để gây bất ngờ cho chàng trai sắp đến...
Năm phút trôi qua đi rất chóng, và quả nhiên chuông reo! Cả nhà rối rít ra cửa. Ông Văn lại coi đồng hồ:
- A! Anh ấy giữ đúng giờ thật! Vừa vặn mười giờ.
Bà Văn kêu con gái lại:
- Vân ơi! Con để má ra mở cổng cho!
Nhưng Kiều Lê Vân quay lại đáp:
- Má để mặc con. Vì anh ấy không quan tâm mảy may đến bước đi của con nữa.
Vừa thấy người yêu mở cánh cổng ra, Khang Thu Thủy đã tươi cười sung sướng, nói thao thao:
- Vân à! đêm qua cứ chợp mắt là anh lại thấy mình tìm đến nhà em.
Thức giấc, rồi ngủ nữa, cũng lại mơ thấy mình tới đây. Đêm qua là mộng.
Bây giờ là cảnh thực. Em có mừng đón anh không?
- Mừng lắm. Mời anh vào đi.
Chân bước vào sân, mắt hắn vẫn không rời nhìn ngắm người yêu từ đầu đến chân, từ chân lên đầu.
- Hôm nay em ăn vận đẹp tuyệt! Vân à, em lộng lẫy và cao quý như nàng công chúa của lòng anh.
Nàng sung sướng vì lời khen, thầm lấy làm tiếc không có sẵn cái máy
ghi âm để thu lấy lời nói này, rồi khi nào buồn, sẽ mở ra nghe lại, cho
ấm lòng khoái chí.
- Hai bác có nhà chứ em?
- Đang chờ đón anh đấy!
Vào tới cửa phòng khách, hắn thấy cha mẹ nàng đã đứng sẵn để đón. Hắn
cuống quýt toan ấn bàn tay vào người nàng thúc giục, nhưng lại không
dám. Nàng cất giọng nói trong trẻo bảo hắn:
- Đây, ba má em ở nhà đón tiếp anh đây!
- Lạy hai bác ạ!
Hắn vội chắp tay khom mình chào, và tự giới thiệu:
- Thưa hai bác, cháu là Khang Thu Thủy, hôm nay thật vô cùng may mắn được lạy chào hai bác.
Dứt lời, tay hắn bưng hộp quà đặt lên bàn. Bà Văn bảo:
- Cậu bày vẽ làm gì? Cứ đến nhà chơi là quý rồi. Mời ngồi.
- Dạ, cám ơn hai bác.
ông Văn bảo con gái
- Vân, rót nước mời cậu Thủy xơi con!
Hắn thành khẩn nói:
- Thưa bác, xin cứ gọi tên cháu là đủ ạ!
Chuyện trò thân mật một lát, bà Văn cáo lui, để xuống bếp làm cơm. Ông Văn cũng kiếm cớ rời khỏi phòng khách. Kiều Lê Vân bèn mở pick- Up, lấy cái đĩa hát, loại nhạc "thính phòng". Tiếng nhạc du dương nổi lên, bầu
không khí trong nhà lại thay đổi thêm nữa. Nàng nhìn hắn, rồi e lệ cúi
đầu. Hắn hớp trà và nói:
- Vân à, ba má em quý hóa quá; trông thái độ thật hòa ái, hiền từ, bao dung. Vừa trông thấy hai bác, anh đã
cảm thấy thân thiết vô cùng.
Tỉ tê thỏ thẻ với nhau một hồi, hắn khẽ hỏi:
- à này Vân! Bức hình của anh, em để ở đâu?
- Nay là lần thứ nhất anh đến nhà. Em chưa thể nói rõ.
- Anh có cảm giác anh đến đây cả trăm lần rồi ấy.
- Anh thật khéo nói!
- Vậy, em để ở đâu, nói cho anh biết?
- Em treo trong buồng riêng của em cơ!
- Phải lắm! Nếu vậy anh thích quá. (Hắn tự vỗ vào mông). Vậy cho anh được cảm tạ em.
- Chẳng cần cảm tạ. Làm cho anh vui thích, ấy là em vui rồi!
- Em tốt quá! Vân ơi! Em có nhiều điều kiện để "bị" người khác yêu, cho nên anh yêu em với mối tình sâu xa vô hạn.
- Nói khe khẽ chứ!
Nàng đỏ rần đôi má, mắt liếc vội vào phía bếp, lại liếc nhanh ra phòng ngoài, như sợ cha mẹ nghe lọt. Hắn thấy thế, thè lưỡi ra, khẽ lắc đầu,
tỏ dấu giật mình sợ sệt. Và nàng nén không nổi, bật lên cười khúc khích
vì bộ điệu khôi hài của hắn.
Trao đổi nhau mấy câu tình tứ êm ái ngọt ngào, rồi hắn với nàng cùng im lặng giây lát. Nàng hỏi:
- Anh đang nghĩ ngợi gì đấy?
- Anh đang nghĩ phải yêu em theo cung cách nào, để em được vui sướng và thật sự tin ở lòng anh.
- Chỉ cần có anh bên em, ấy là em thật sự vui sướng.
- Nếu vậy thì khó gì...
Và hắn nhìn nàng, vẻ trang nghiêm, giọng thành khẩn từ đáy lòng:
- ... Chúng mình mãi mãi không rời nhau!
Lòng nàng rộn lên vì hai cảm giác: sung sướng và... âu lo! Có thật hắn ở bên nàng vĩnh viễn? Lòng hắn đã yêu nàng tới độ nào? Hắn mãn nguyện
hoàn toàn và trọn đời với một người vợ thọt chân?
Máy hát ngưng ngaỵ Nàng bước tới thay đĩa khác, tiện thể nói:
- Em chưa được hân hạnh nghe giọng hát của anh bao giờ. Nhưng em tin
chắc anh hát cũng hay như chơi đàn. Vậy lúc này anh có thể trổ tài được
chăng?
- Ở đây không tiện. Nếu ở ngoài chân núi kia, nếu nàng công chúa xinh tươi truyền lệnh, "thần" xin tuân hành ngay.
- Em xin chờ vậy.
Hớp một hớp trà xong, hắn nói:
- Vân à! Hôm nay cho phép anh dẫn đi chơi một vòng được chăng?
- Được rồi.
Được người yêu đáp ứng, hắn sung sướng quá. Thấy thế, nàng lại thận trọng hỏi:
- Anh định đưa em đi chơi ở đâu?
- Ở khu Tây Môn.
- Khu Tây Môn không bằng chỗ chân núi.
- Anh thật ngây thơ, chưa hiểu ý thích của em!
Nàng chớp chớp hai làn mi cong, rồi đưa cặp mắt bồ câu đầy chân thành nhìn hắn, nhỏ nhẹ giải thích:
- ý em muốn nói: ở khu Tây Môn đông người quá. Anh dẫn em tới đó,
thiên hạ trông vào, sợ rằng không phải là một vinh dự cho anh.
- Em Vân! Từ nay em đừng nói thế nữa. Anh yêu em tự lòng anh, không hề chịu ảnh hưởng nào từ bên ngoài. Có em ở bên anh, trước mắt anh không
còn ai đáng kể nữa. Em ở bên anh, anh thấy cảnh nào cũng đẹp, nơi nào
cũng vui.
Nghe hắn nói, nàng cảm động đến rưng rưng nước mắt, và cũng thấy hối hận vì đã nghi ngờ tấm lòng thành thật của hắn.
Ăn cơm trưa xong, Khang Thu Thủy cùng Kiều Lê Vân đưa nhau ra khu Tây
Môn, dẫn nhau đi bộ dạo chơi. Thỉnh thoảng nàng lại để ý dò xét thái độ
của hắn. nàng không hề thấy một điểm buồn tiếc nào trên gương mặt hắn.
Mặt hắn vẫn tươi hơn hớn như những cậu con trai được đi chơi với cô gái
thật đẹp. Phần nàng, được có hắn bên cạnh, cảm giác an toàn càng vững
vàng thêm. Hắn hỏi:
- Vân à, chỉ đi dạo thôi ư? Vào tiệm mua chút gì chứ?
Nàng mỉm cười đáp với giọng thật tha thiết:
- Có anh rồi, em không cần mua một thứ gì nữa cả.
Câu nói đó làm cho hắn phải đứng dừng lại vì sung sướng; và thiếu chút nữa hắn đã choàng tay ôm lấy nàng.
- Anh làm sao thế?
- Anh sung sướng quá, đến nỗi quên cả mình ở đâu.
- Đây là khu Tây Môn chứ đâu.
- Không, anh nghĩ ra rồi, anh đang đi bên cạnh "Kiều tiểu thơ".
Hai người tiếp tục bước đi. Nàng quên bẵng cái chân tật nguyền của
mình. Cảnh phồn hoa náo nhiệt của khu vực Tây Môn không làm cho nàng
phải lưu ý. Trong tâm trí của nàng lúc ấy, chỉ có Khang Thu Thủy. Nàng
chỉ còn biết tình yêu. Khi hai người đi qua một hành lang của khu tiệm
lớn nọ, có hai cô gái chăm chú nhìn. Khi đi cách xa một quãng, họ bảo
nhau:
- Anh chàng ấy đẹp trai hết chỗ chê! Nhưng tiếc rằng cô nàng lại thọt chân.
- Nếu tao là gã đó, tao không bao giờ đi với một cô gái có tật như
thế. Nhất là đi "rước đèn" ở một chỗ đông người như khu này.
Tiếng bàn tán của hai cô gái tinh quái lọt đến tai đôi tình nhân. Tội
nghiệp Kiều Lê Vân! Nàng như nuốt lệ vào trong bụng, chỉ muốn chạy tới
đường xe lửa, lao mình vào trước đầu máy mà tự sát!... Nhưng đột nhiên,
nàng trở nên kiên cười một cách lạ lùng: Nàng quay đầu chăm chú nhìn
hắn, nàng vẫn thấy hắn không hề thay đổi sắc mặt. Hắn bảo nàng với giọng êm ái:
- Vân à! Hãy tha thứ cho hai kẻ nông cạn thô lỗ ấy. Cứ coi như chúng ta chẳng nghe thấy gì hết.
Đi qua một biệm buôn, thấy nàng đã vui vẻ như cũ, hắn nói:
- Vân à! Anh muốn tặng em một vật gì xinh xinh dễ mến, nhưng không hiểu em thích thứ gì?
- Tặng cho em để làm gì?
- Để kỷ niệm cái ngày chúng ta quen biết và yêu nhau.
Bấy giờ nàng thật sự yên tâm về mối chân tình của hắn. Lòng như hoa nở, nàng tươi cười bảo hắn với giọng nói rất êm dịu:
- Em cảm thấy anh đã trao tặng em rồi đấy.
- Thế ư? Cho anh biết vật gì vậy?
Lúc ấy, tay trái nàng đang mắc cầm xách, tay phải bị hắn nắm chặt dắt
đi. Nếu không, nàng đã đưa bàn tay nàng lên che miệng cười khúc khích.
Tuy nhiên, vì quá sung sướng, nàng mỉm miệng bảo hắn:
- Thật anh không biết ư?
- Bộ em tưởng anh giả vờ sao?
- Không! Em muốn nói rằng... Anh đã trao cho em một vật quí: đó là... một trái tim!
Hắn sực nhớ ra, lập tức ghé sát tai nàng, hối hả nói nhanh:
- Phải! Phải rồi! Anh trao ngay trái tim cho em từ giây phút gặp nhau lần đầu ở đám cưới cơ mà!
Cô cậu ríu rít bên nhau như đôi chim vui hót, trong khi hai cặp chân
vẫn bước đều. Tuy nàng thỉnh thoảng vẫn không khỏi nhớ lại cái chân tật
nguyền của mình, và cúi mặt nhìn xuống một chút.
Lúc ấy, nàng đang để ý nhìn xuống, bỗng hắn khẽ kêu lên:
- Kìa, em trông kìa!
Nàng nhìn ra phía trước mặt, chỉ thấy nam thanh nữ tú dập dìu, xe cộ
lao đi chạy lại như mắc cửi, nên chưa rõ hắn muốn bảo mình nhìn ai,
trông cái gì...
- Anh bảo em nhìn gì cơ?
- Cái con nhỏ uốn tóc dài, mặp díp ngắn màu hồng kia là em gái anh đấy!
Thật vậy, Kiều Lê Vân nhìn theo hướng ngón tay hắn trỏ, quả thấy một
thiếu nữ ăn vận như thế, nhưng nàng không nhìn thấy mặt cô ta, mà chỉ
thấy sau lưng. Thân hình thật uyển chuyển, đôi chân thon dài thật đẹp.
nàng đang thầm khen thì hắn nói:
- Để anh gọi nó lại.
- Đừng! (Nàng nắm chặt tay hắn, vội can). Em không muốn thế!
- Em không thích làm quen với em gái anh ư?
- Hãy để khi khác.
Thật ra, chẳng phải Kiều Lê Vân không ưa em gái người yêu. Sở dĩ nàng
không muốn gặp mặt chuyện trò với cô gái, chỉ vì một mối lo âu kì lạ,
một mối buồn thấm thía, do mặc cảm tự ti.
Hắn nghe lời nàng, không ép nàng gặp em gái hắn nữa. Nhưng hắn còn trỏ tay, hất hàm nói thêm:
- Đi cạnh là bạn trai của nó đấy. Hai bên mới quen nhau thôi.
Nàng đang thầm tiếc không được trông rõ mặt cô gái, hắn lại kể tiếp:
- Con Mai, em gái của anh, nó nhiều bồ quá! Anh vẫn phản đối hành vi
của nó. Ai đời, nó thay đổi bồ như thay sơ- mị Nó làm anh hoa cả mắt,
chẳng còn nhận ra gã nào là bạn cũ, gã nào là bồ mới của nó nữa.
Nàng chỉ lẳng lặng nghe hắn nói, không góp một lời nào. Thật ra, hắn
chỉ nói về em gái hắn với ý chê bai trước mặt nàng. Ngoài ra trước nay,
với bất cứ người nào khác, hắn đều bênh vực em hắn. Hắn tiếp:
- Con Mai, nó không hư hỏng đâu. Chỉ phải cái tật bướng bỉnh cứng đầu
thôi. Nhưng thôi, không nói chuyện nó nữa! Hãy tìm chỗ nào chúng mình
uống ly cà phê đi.
Nàng hoan hỉ gật đầu. Được một chàng trai
nhỏ nhẹ mời vào quán uống cà phê, vốn là mộng tưởng của Kiều Lê Vân
trước naỵ Giờ đã thành sự thật, nàng còn chờ chi không tiếp nhận.
Quán cà phê Ngân Ngân, một nơi thanh lịch. Khang Thu Thủy chẳng phải
là khách quen thuộc nơi đây. Hắn chỉ mới theo cha hắn vào quán này có
một lần. Kiều Lê Vân lim rim khép làn mi mắt, ngồi thoải mái trên chiếc
ghế có nệm, như hết sức hưởng thụ niềm sung sướng của con người. Khang
Thu Thủy đã khiến nàng vững lòng yên chí. Lúc này nàng không còn thiếu
thốn gì nữa, và cũng quên bẵng cái bàn chân tật nguyền của mình trong
chốc lát.
- Kìa Vân, em mệt rồi ư?
Nàng lập tức mở choàng mắt.
- Không! Em nhận thấy nơi đây thật dễ chịu.
- Vậy từ nay thỉnh thoảng anh đưa em tới. Anh thêm cho em chút đường nhé?
- Đủ ngọt rồi anh ạ.
- Kiếp sống con người thật vô cùng kỳ diệu, em nhỉ! Hãy lấy ngay
chúng mình đây làm ví dụ: Mới cách đây chưa lâu, anh đâu có biết rằng
trên cõi đời này lại có một cô gái diễm kiều, dễ thương, tên là Kiều Lê
Vân?
- Thì em cùng đâu có biết ở cái thành phố này lại có một thanh niên tuấn tú, thông mình và có lòng tốt, tên là Khang Thu Thủy?
- Thế mà hiện giờ chúng mình đã trở thành một đôi bạn tối thân thiết. Cuộc sống của anh không thể nào thiếu em được nữa.
Bấy giờ nàng khẽ gỡ cổ tay từ ban tay của hắn ra. Động tác này chắng
phải vì nàng tỏ ý muốn rời khỏi hắn mà thật ra nàng muốn dùng bàn tay
mình để nắm chặt bàn tay của hắn hơn nữa. Nàng khẽ gọi:
- Anh Thủy!
- Gì em? - Hắn tươi cười hỏi lại.
- Có những lúc em tưởng mình đang sống trong một giấc mộng đẹp...
- Ở đời, có cảnh thực tất cũng phải có cảnh mộng. Như thế kiếp sống
con người mới phong phú đủ màu sắc. Ai không có những giấc mộng, thì
nhất định cuộc sống thiếu thi vị tẻ nhạt.
Hắn nhè nhẹ vỗ vào lưng bàn tay nàng và tiếp:
- Từ nay, chúng mình hợp sức lại để sáng tạo một cuộc sống tươi đẹp êm đềm.
Nàng xúc động vì lời nói chí tình. Hai giọt nước mắt ứa ra từ đôi mắt
bồ câu trong sáng, lăn trên đôi má, như hai hạt ngọc trai lướt qua nền
bạch ngọc. Khang Thu Thủy cử động lẹ làng. Hắn lấy khăn tay trắng thật
sạch, chậm nước mắt cho nàng:
- Đừng khóc nữa nghe cưng; cô em bé bỏng của anh!
Quả nhiên, cử chỉ ấy làm nàng phải buồn cười. Hắn đưa một ly cà phê tới tận môi nàng, mời mọc:
- Em uống đi. Đây không phải cà phê, mà chính là một hớp thuốc tiên ái tình.
Nàng ngoan ngoãn hớp một chút cà phê rồi nói:
- Trước nay, em vốn không thích uống cà phê.
- Như anh vừa nói, đây là hớp thuốc tiên ái tình mà!
Nàng không nói gì nữa, ngồi lẳng lặng hưởng thụ những giây phút thần
tiên của đời mình. Bị hắn nhìn với ánh mắt quá tha thiết, nàng cũng cảm
thấy mắc cở, đôi má đỏ lên rần rần, và nang phải lim dim đôi mắt. Hai
người sung sướng đối diện nhau hồi lâu. Tiếng nhạc vừa vặn đổi sang du
dương dìu dặt như đưa hai tâm hồn từ từ dâng cao lên cõi mộng thần
tiên... Lát sau, hắn khẽ bảo:
- Vân à, má em có nói một lời, làm anh không thể nào quên được.
- Má em nói gì thế?
- Má em bảo anh năng đến chơi.
- Anh nghĩ sao?
- Anh định ngày nào cũng đến. Em có chịu không?
- Em không muốn thế đâu.
Hắn giật mình sững sờ. Nàng cảm thấy hối hận vì đã làm hắn thất vọng. Nàng vội nắm lấy tay hắn, nói với giọng nhõng nhẽo:
- Nếu ngày nào anh cũng đến, anh bỏ bê việc học hành. Không nên vì em mà trở thành một sinh viên lười biếng!
Hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm.
- Ra thế! Em thật có lòng tốt.
- Về mấy tháng nghỉ hè sắp tới, anh đã có kế hoạch chương trình gì chưa?
- Có rồi! một là luyện đàn violon, hai là xem sách, ba là theo em đi
vẽ tranh, bốn là đưa em đi du ngoạn. Trong đó có việc đưa em đi chơi là
quan trọng nhất.
- Rất cảm ơn anh!
- à, này Vân!... Đến hôm nào em cho phép anh đưa em về nhà anh chơi?
Kiều Lê Vân có vẻ như không tin ở lỗ tai của mình. Nàng ngẩn ngơ hỏi lại:
- Tới nhà anh ư?
- Phải.
- Em không muốn. Em thật sự không muốn.
Hắn năn nỉ với giọng thành thật:
- Sao em lại từ chối anh? Em hãy chọn một ngày để đến thăm nhà anh
cho biết. Ba má anh thấy anh có một cô bạn gái như em, nhất định hai cụ
phải mừng lắm.
Răng cắn chặt vào môi, Kiều Lê Vân mạnh mẽ lắc đầu. Đối với nàng, ngày ấy mới đáng sợ làm sao!... Hắn hỏi:
- Em làm sao thế?
- Ba má anh sẽ không vui, không ưng cho anh lựa một bạn gái như em thế này đâu. Tuyệt đối các cụ sẽ không thích!
Khang Thu Thủy còn ngẩn ngơ hỏi:
- Tại sao lại như thế?
- Có gì lạ? Tại vì em là một cô gái có tật chân, một thứ tật nguyền trăm phần rõ rệt!
Hắn lại phải lấy giọng thật êm ái nhỏ nhẹ an ủi nàng:
- Mỗi khi nhìn ngắm em, anh không bao giờ nghĩ đến cái bàn chân ấy. Em đừng quá lo lắng nghĩ ngợi, rất có hại cho tinh thần.
- Em có thể làm cho đời anh vướng bận buồn khổ.
- Đừng nghĩ thế em ạ. Chỉ cốt hai đứa mình có ý chí, kiên quyết, thì dù có sóng gió thế nào cũng không lay chuyển được.
Nàng ngồi đăm đăm suy nghĩ, trông như vẻ không nghe thấy lời hắn nói,
mà cũng giống như để ý lắng nghe... Rồi bàn tay nàng như mệt mỏi, từ từ
đặt xuống cái chân có tật. Hắn nói:
- Lúc này em đừng nghĩ đến chuyện gì nữa. Chúng mình đi thôi! Hãy vào rạp xi- nê ngồi xem một lúc.
Hắn đưa tay dìu nàng dậy. Hai người rời khỏi quán cà phê Ngân Ngân. Đi được một quãng, nàng quay đầu lại... Nàng lưu luyến cái giờ phút sung
sướng vừa qua ở trong quá cà phể Hay là nàng lo sợ xa xôi sẽ có một sự
bất trắc xảy đến, và nàng sẽ không bao giờ còn được hưởng một giờ phút
như vậy nữa?
Nhưng dù sao, đối với cuộc đời của nàng, giờ phút vừa qua thật tuyệt đẹp, nàng không bao giờ có thể quên được.