Mộc Mộc kép nốt nửa áo đang mặc dở, ngồi xuống giường bấm chữ: “Thực ra,
hôm nay là do tôi lao ra ngoài đường, anh đang đi rất đúng luật, việc
tôi bị thương hoàn toàn khong phải lỗi của anh.”
“Luật giao thông có quy định, cho dù trong bất kỳ tình huống nào, xe đâm vào người khác đều phải chịu trách nhiệm.”
Thấy câu trả lời của anh nghiêm túc như vậy, Mộc Mộc cố ý gửi một khuôn mặt
cười, để không khí trò chuyện thoải mái hơn một chút. “May mà tôi không
sao, ngộ nhỡ tôi bị tàn phế, lẽ nào anh phải chịu trách nhiệm suốt đời?”
Vài phút sau, Trác Siêu Nhiên mới trả lời, rõ ràng đã suy nghĩ rất kỹ: “Nếu cô từ chối bồi thường về mặt vật chất, tôi sẽ chăm sóc cô suốt đời.”
Anh thực sự đã thay đổi rất nhiều, khác hẳn với con người ngày ngày uống
say nơi quán bar, sau khi trút bỏ quần áo thì bắt nạt người ta muốn
chết.
Không biết tỏng bốn năm qua đã xảy ra chuyện gì mà có thể
khiến anh thay đổi lớn đến vậy? Có thể khiến anh coi trọng hai chữ trách nhiệm đến thế?”
“Anh luôn coi trọng trách nhiệm như vậy, không
thấy mệt mỏi sao?” Sauk hi tin nhắn đã được gửi đi, Mộc Mộc mới ý thức
được rằng câu hỏi nfy có chút đường đột, muốn thu lại thì đã muộn.
Cô không thể ngờ rằng, đọc được câu hỏi này, Trác Siêu Nhiên hơi sững
người lại, bởi vì Trác Siêu Việt cũng đã từng hỏi anh câu này, giọng
điệu thể hiện rõ sự đồng cảm và tiếc nuối, như thể cuộc sống của anh là
một vở bi kịch.
Cậu em trai song sinh từ nhỏ lớn lên bên anh hỏi
điều này cũng chẳng có gì dáng ngạc nhiên, nhưng một cô gái mới gặp vài
lần lại có thể hỏi, anh không thể không kinh ngạc, bỗng nhiên lại có
hứng thú muốn nói chuyện thêm một lúc với cô gái đặc biệt này.
Tối hôm đó, Mộc Mộc và Trác Siêu Nhiên nói chuyện rất lâu, thời gian cứ thế trôi đi, đến khi Mộc Mộc nhận được tin nhắn giục giã của Cốc Vũ, cô mới lưu luyến kết thúc cuộc trò chuyện đầu tiên của họ.
Từ
hôm đó trở đi, chỉ cần có thời gian rỗi, Mộc Mộc sẽ lập tức cầm điện
thoại lê kiểm tra xem có tin nhắn mới không. Lúc ngủ cũng không ngoại
lệ, đôi khi, nửa đêm tỉnh giấc, cô cũng mơ màng lôi điện thoại từ dưới
gối lên xem, biết rõ rằng không thể nào nhận được tin nhắn của anh,
nhưng cô vẫn không thể đừng được.
Có khi, cô muốn gửi tin nhắn
cho anh, nhưng suy nghĩ mãi cũng không biết phải mở đầu thế nào cho tự
nhiên. Vì vậy, cô chỉ còn biết chờ đợi.
Thứ Bảy là ngày
quán rượu nhộn nhịp nhất, những người mệt mỏi tới quán rượu để giải tỏa, dám bạn lâu ngày không gặp tới quán rượu để “chén chú chén anh”, ngoài
ra còn có rất nhiều tri thức độc thân tận dụng ngày nghỉ để tới đây tìm
kiếm gái đẹp.
Mộc Mộc bận túi bụi trong hậu trường của quán rượu, bên này Bạch Lộ không tìm thấy kẹp tóc, bên kia Tiểu Hàn luôn miệng kêu rên đòi cô giúp anh thắt dây lưng, Cốc Vũ thì thúc giục mọi người mau
chóng ra sân khấu, Hạ Chí lại điềm tĩnh đứng một bên tán tỉnh.
Mộc Mộc đang không biết phải lo cho bên nào trước, chuông điện thoại bỗng
nhiên vang lên báo hiệu có tin nhắn mới, cô định đọc tin nhắn theo phản
xạ, sực nghĩ người nhắn tin muộn thế này chắc chắn chỉ có Kiều Nghi
Kiệt, nên lại lờ nó đi, tiếp tục công việc bận rộn.
Sau khi lo
chu tất mọi việc để nhòm nhạc lên sân khấu biểu diễn, Mộc Mộc mới lau
những giọt mồ hôi trên má, giở điện thoại ra, vừa nhìn thấy ba chứ Trác
Siêu Nhiên trên màn hình, bàn tay cô trở nên mềm nhũn, điện thoại suýt
nữa thì bị rơi xuống đất.
Cô vội vàng mở tin nhắn ra xem: “Tô Mộc Mộc, ngày mai cô có rảnh không? Tôi đưa cô tới bệnh viện kiểm tra lại
một chút.” Một lời mở đầu vô cùng đơn giản mà thẳng thắn nhưng lại thể
hiện được thấu đáo sự quan tâm và trách nhiêm của một người đàn ông.
Cô chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức bấm chữ: “Có, có…”
Ngẫm nghĩ lại một lát, cô lại xóa đi, kiềm chế hàng trăm nghìn nỗi mong ước
trong lòng, hỏi một cách khách khí: “Như vậy có làm phiền anh quá không? Chắc là anh rất bận rộn?”
“Không sao, ngày mai tôi được nghỉ, vừa hay cũng không bận việc gì.”
Ngày mai là ngày nghỉ của anh? Điều đó chứng tỏ anh sẽ rảnh rỗi cả ngày. Mộc Mộc nhất thời hưng phấn quá độ, không cẩn thận, vấp chân vào chiếc va
li băng đĩa mà Hạ Chí vứt ở một gọc suýt nữa thì ngã nhào. Sau khi đững
vững, Mộc Mộc lập tức gửi tin nhắn: “Ồ, vậy thì tốt quá, vẫn khám ở bệnh viện lục quân phải không? Tôi sẽ đợi anh ở cổng bệnh viện nhé!”
“Tôi sẽ tới nhà đón cô.”
“Không cần đâu, anh đi từ doanh trại sẽ không thuận đường, phía nhà tôi lại
thường xuyên tắc đường, sẽ mất rất nhiều thời gian. Cứ để tôi tới bệnh
viện đợi anh.”
Có lẽ thấy Mộc Mộc nói có lý, Trác Siêu Nhiên
không kiên quyết nữa. “Vậy chin giờ sáng mai tôi sẽ đợi cô ở cổng chính
của bệnh viện Lục quân.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Anh không gửi tin nhắn nữa.
Mộc Mộc đang định tìm chủ đề gì đó để nói chuyện phiếm một lát, màn biểu
diễn của nhóm nhạc đã kết thúc, mọi người ra sau sân khấu để thay quần
áo, cô đang định cất điện thoại, Bạch Lộ không biết xuất hiện từ chỗ
nào, giật phắt lấy. “Ồ, Trác Siêu Nhiên là ai vậy?”
Mộc Mộc đuổi theo giành lại điện thoại, nhưng Bạch Lộ đã nhanh tay nhanh mắt mở tin nhắn ra, đọc được hai mẩu tin.
“Doanh trại? Bệnh viện Lục quân?” Bạch Lộ ngăn bàn tay của Mộc Mộc, khuôn mặt
lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Chính là trung đoàn trưởng Trác mà Vương Dao nhắc
tới ư?”
“…”
“Không phải là anh ta đang theo đuổi em đấy chứ?”
Mộc Mộc lắc dầu, không biết phải nói gì.
“Mộc Mộc, những người đàn ông tốt trên đời này không nhiều, đừng nên đắn đo
quá, nếu thích thì hãy dũng cảm giành lấy, biết không?” Đôi mắt to xinh
đẹp của Bạch Lộ đầy vẻ chân thành.
Mộc Mộc vẫn đang rất cố gắng!
Ánh nắng sớm mai vô cùng tươi đẹp, cơn gió mùa hạ vô cùng tươi mát. Chiếc
xe buýt to lớn đi vòng vèo qua các con phố hẹp, lắc la lắc lư.
Bận rộn ở quán rượu tới tận gần sáng, Mộc Mộc vừa tìm thấy một chỗ ghế
trống, ngồi xuống, mí mắt đã bắt đầu díp lại, chẳng mấy chốc đã bị ông
Chu Công(1) kéo đi nói chuyện phiếm.”
“Cô bé, bây giờ mới bảy rưỡi, cô đi sớm quá đấy!” Ông Chu Công vuốt râu nói.
“Cháu sợ tắc đường. Cháu nghe nói các quân nhân rất đúng giờ, lần đầu tiên hẹn hò, cháu không thể đến muộn được.”
“Hẹn hò? Đây cũng được coi là hẹn hò sao?”
(1: Một điển tích của Trung Quốc, có nghĩa là ngủ thiếp đi.)
Mộc Mộc nghiêm túc trả lời: “Hẹn gặp mặt, chẳng phải là hẹn hò sao?”
“Được, vậy thì cháu hãy đi hẹn hò vui vẻ nhé!” Ông Chu Công chắp tay ra sau
lưng rồi bước đi, dán ông nhìn từ phía sau hơi gù, bước chân nhanh hơn
người bình thường một chút…
Mộc Mộc bỗng nhiên phat hiện ra dáng
người đằng sai và bước chân ông Chu Công đặc biệt giống một người- bố
cô. Đã nhiều năm như vậy, cô đã mơ gặp rất nhiều người, bao gồm cả người mẹ đẻ mà cô chưa từng gặp mặt, duy chỉ có khuôn mặt hiền từ của bố là
cô chưa từng mơ thấy.
“Bố? Bố?” Cô cố gắng hét lên, cổ họng không phát ra được âm thanh nào, chỉ toàn mùi tanh của máu, cô chạy đuổi
theo, bỗng chốc bừng tỉnh dậy.
Đó là do xe buýt vừa bị xóc, ánh
nắng vàng rọi vào qua cửa sổ, chói đến nỗi không thể mở mắt ra được. Cô
giơ tay che ánh nắng, nhìn ra bên ngoài, đứng sừng sững bên đường là
kiến trúc đồ sộ của bệnh viện Lục quân, bức tường gạch mà xám đã nhuốm
màu thời gian gợi lên cảm giác lạnh lẽo.
Đi tới bến rồi, Mộc Mộc
vội vàng xuống xe theo dòng người, mãi tới khi cửa xe sắp đóng lại mới
chen được xuống dưới. Sau khi đứng vững, cô rút điện thoại ra xem giờ,
phát hiện có một tin nhắn mới của Trác Siêu Nhiên gửi tới từ hai mươi
phút trước.
“Rất xin lỗi, doanh trại có việc đột xuất. tôi đã nói rõ với bác sĩ Lâm ở phòng khám rồi, cô cứ trực tiếp tới gặp cậu ấy để
khám lại là được.”
Chỉ một mẩu tin nhắn cũng đủ khiến tâm trạng
Mộc Mộc rơi xuống đáy vực sâu. Nhưng cô hiểu rõ, trong quân đội phải
tuân thủ mệnh lệnh, anh có việc mà anh phải làm.
Cô có nên bỏ về như vậy không? Đây là cơ hội khó khăn lắm cô mới có được!
“Ồ, hay là, tôi đợi anh nhé?”
Cô cầm điện thoại chờ đợi rất lâu, mãi không thấy anh trả lời.
Cô lại gửi thêm một tin nhắn: “Tôi không vội đâu, tôi sẽ đợi anh!”
Vẫn không có tin nhắn trả lời.
Nghĩ rằng anh không để ý tới tin nhắn trong điện thoại, cô liền bấm số gọi
cho anh, mới phát hiện điện thoại của anh đang nằm ngoài vùng phủ sóng,
không biết bao giờ mới nhận được tin nhắn.