“Chị dâu…” Hai chữ đó thốt ra từ miệng Trác Siêu Việt mang đầy vẻ châm biếm
và chế giếu, như thể anh đã vạch sẵn một hố sâu ngăn cách không thể nào
vượt qua được trước mặt cô, Mộc Mộc đứng chon chân tại chỗ, không dám
nhích lên nửa bước.
Trác Siêu Nhiên mỉm cười bước về phía Mộc
Mộc, hai tay đặt lên vai cô, thể hiện rõ vẻ thân mật tự nhiên, “Em chuẩn bị xong cơm canh rồi?”
Thấy cô yên lặng, anh chỉ coi như là cô
đã mặc nhận, lịa nhìn về phía Trác Siêu Việt đang lạnh lung quan sát từ
phía sofa, “Em vẫn chưa ăn tối phải không? Canh Mộc Mộc nấu thơm lắm,
lên lầu nếm thử một chút đi!”
“Không, em ăn trên máy bay rồi, hai người cứ ăn đi…”
“Có người bạn tặng anh hai chai rượu, năm mươi hai độ đấy. Cùng uống một chút nhé?”
Trác Siêu Việt dụi nửa điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn, cho tới khi thân
điếu thuốc cong vẹo không còn nhận dạng được nữa, mới chậm rãi đứng lên, liếc nhìn Mộc Mộc một cái, nở nụ cười rạng rỡ hiếm hoi: “Đêm thơ còn
dài, hai người cần làm gì thì cứ làm, không cần để ý tới em…”
Trác Siêu Nhiên che miệng hắng giọng, đưa mắt ra hiệu với anh, ám chỉ rằng
anh nên nói năng giữ ý một chút. Trác nhị thiếu gia hoàn toàn coi như
không nhìn thấy, nghiêng người đi qua Mộc Mộc, vì tốc độ khá nhanh, nên
mang theo một làn hơi nặng trĩu.
Rầm! tiếng đóng cửa khiến Mộc Mộc giật nảy người.
“Làm em sợ rồi phải không? Bình thường cậu ấy không như vậy đâu…” Trác Siêu
Nhiên ôm vai Mộc Mộc đi về phía cầu thang, giải thích: “Hôm nay tâm
trạng của cậu ấy không được tốt.”
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Trác Siêu Nhiên, đôi mắt đầy thắc mắc.
“Việc kinh doanh của cậu ấy ở bên Nga có chút vấn đề, đã kéo dài hơn một
tháng rồi, vẫn chưa giải quyết xong. Trong lúc bực tức, cậu ấy đã mua vé máy bay về nước.”
Về đến căn hộ tầng trên, Mộc Mộc cầm điện thoại đang đặt trên bàn lên bấm chữ.
Cách nói chuyện này quả thực rất thử thách tính kiên nhẫn của con người, đôi khi, ngay cả Mộc Mộc cũng cảm thấy chán nản, nhưng Trác Siêu Nhiên luôn kiên nhẫn chờ đợi.
“Vậy việc kinh doanh của anh ấy phải làm thế nào?”
“Còn để xem tâm trạng của cậu ấy nữa.” Anh lắc đầu mỉm cười, “Tâm trạng tốt
sẽ cử người qua đó tiếp tục đàm phán, tâm trạng không tốt sẽ không làm
nữa.”
Tuy Trác Siêu Việt và Trác Siêu Nhiên có ngoại hình giống
hệt nhau, nhưng phong cách giải quyết sự việc lại ở hai thái cực hoàn
toàn khác, một người cái gì cũng chẳng màng tới trách nhiệm, một người
lại luôn nghĩ tới trách nhiệm trong mọi tình huống.
“Anh ấy kinh doanh mặt hàng gì?” cô lại hỏi.
“Kinh doanh xuất nhập khẩu.” Anh dường như không muốn nói sâu hơn về vấn đề
này, “Canh đã nấu xong chưa? Dọn lên thôi. Đúng rồi, em nhớ để phần cho
Siêu Việt một bát để cậu ấy nếm thử.”
Chỉ là một món canh thôi,
anh cảm thấy ngon, cũng muốn để phần cho em một bát. Mộc Mộc lơ đãng
nhìn Trác Siêu Nhiên, hàng mi dài của anh khẽ rủ xuống, không che hết
được vẻ trong veo, sáng ngời trong đáy mắt anh, giống như mảnh trăng non tinh khiết trong không trung, màn đêm không thể che được ánh sáng của
nó.
Người đàn ông như vậy rõ ràng xứng đáng ở tận trên cao, cô
chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn ngắm, thế mà giờ đây anh lại trở thành bạn trai của cô, ngồi ở chỗ mà cô chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới,
thưởng thức món canh do chính tay cô nấu.
Tất cả những điều đó tươi đẹp như bong bóng dưới ánh mặt trời, long lanh ngũ sắc, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.
Cô không sợ giấc mơ đẹp bị tan vỡ, dù sao cô cũng từng nếm trải mủi vị
giấc mơ bị phá vỡ không chỉ một lần. cô chỉ sợ mình có lỗi với tấm chân
tình của Trác Siêu Nhiên…
Ruột gan nhất thời rối như tơ vò, cô bất giác đưa tay ra vuốt ve chai rượu.
Trác Siêu Nhiên nắm chặt lấy chai rượu, “Ăn chút gì trước đã rồi hãy uống.”
Cô chần chừ một chút, run rẩy soạn một câu trên điện thoại: “Siêu Nhiên,
nếu như có một ngày, em yêu người đàn ông khác, liệu anh có…”
Cô
còn chưa bấm chữ xong, Trác Siêu Nhiên đã nắm lấy tau cô trong lòng bàn
tay ấm áp của anh, khiến tâm trạng cô trở nên yên bình.
“Chỉ cần em thẳng thắn nói cho anh biết, chỉ cần người đàn ông đó có thể magn lại hạnh phúc cho em, anh sẽ chúc phúc cho em!”
Cô cúi mặt, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống. Vì để Trác Siêu Nhiên
không nhìn thấy, cô vội vàng chạy vào trong bếp, len lén lai khô nước
mắt.
Cô thật sự rất cảm động, mặc dù cô biết, khắc cốt ghi tâm yêu một người, không thể có sự khoan dung và độ lượng như vậy.
Uống thử loại rượu manh nguyên chất của quân đội mới biết rằng loại whisky
đã pha loãng không biết bao nhiêu lần ở quán rượu kia hoàn toàn không
được gọi là rượu.
Mộc Mộc chỉ uống hai ly, đầu óc đã bắt đầu quay cuồng, cơ thể trĩu nặng, dạ dày ngâm ngầm đau vì bị kích thích mạnh mẽ.
Trác Siêu Nhiên lại rót đầy hai ly rượu của họ, thoải mái rót từng ly như
thể cô đang uống nước lọc vậy, dường như anh đã sớm nhận ra cô đang muốn uống say.
Không nhớ rõ đã uống bao nhiêu ly, cảnh sắc trước mắt
Mộc Mộc bắt đầu mơ hồ, cơ thể dường như không còn thuộc về cô nữa, nhưng cô vẫn không tìm được sự thoải mái, vui vẻ mà cô muốn có.
Ngược lại, mọi nỗi đau đớn, lo sợ, mệt mỏi đều trút cả lên người cô, cùng với chúng, còn có cả những ký ức đã qua…
Trong làn khói đen mù mịt, từng cảnh tượng tăm tối không liên quan đến nhau
cứ nối tiếp hiện ra trước mắt cô như một bộ phim điện ảnh cũ.
Cô
ngồi trên giường, áo quần sộc sệch, người mẹ bị ngã dụi đang bò lên từ
dưới nền nhà, hét thẳng vào mặt cô mô cách thê lương: “Mày nghe cho rõ
đây, mày đừng nghĩ rằng ông ta thật sự yêu thương mày, ông ta đối tốt
với mày, chẳng qua vì mày rất giống người mẹ đẻ đã chết của mày…”
Cô cố gắng thoát ra, không may lại rơi vào một bối cảnh khác.
Bố ngã gục, máu bắt đầu rỉ ra từ cơ thể ông, dòng máu đỏ tươi, ngoằn ngoèo lan trên nền gạch trắng…
Hết cảnh này tới cảnh khác.
Bên ngoài tòa án, cảnh sát dẫn cô lên xe tù, trên tay cô đeo chiếc còng số
tám lạnh ngắt, người bác xông đến trước mặt Kiều Nghi Kiệt, vung một cú
đấm, khóe môi anh rỉ ra một vệt máu.
Người bác lại chỉ thẳng vào
vết thương của Kiều Nghi Kiệt, lớn tiếng chửi rủa, ra sức mắng anh là đồ mất hết lương tâm, không nên cứu một kẻ súc sinh vong ân bội nghĩa…
Kiều Nghi Kiệt chỉ cúi xuống, nhặt số giấy tờ vừa bị rơi tung tóe, ngẩng đầu lên nhìn theo chiếc xe tù chở cô đi xa.
Hai tay cô nắm chặt lấy chấn song sắt trên cửa sổ của xe tù, hỏi anh một cách vô thanh: “Có đau không?”
Ký ức lộn xộn, cứ hiện ra rồi lại mất đi vô hình vô bóng.
Cô ôm lấy cái đầu đang đau dữ dội, lấy hết sức để lắc, trước mắt lại xuất hiện một cảnh tượng khác…
Tỏng lớp cửa sắt tường đồng đầy tăm tối, ánh nắng sớm mai mỏng manh chiếu
vào từ ô cửa sổ cao vời vợi, những hạt bụi nhỏ li ti cứ lơ lửng tỏng ánh sáng trắng, một cơn gió nhẹ thổi vào, lớp bụi bay tứ tán.
Cô mặc bộ quần áo sọc trắng xám dành cho phạm nhân, cuộn tròn trong một xó…
Người giám ngục mở cửa, nói rằng có người tới thăm cô. Cô mừng rỡ nhảy bật
dậy, quên cả cơn đau buốt nơi xương quai xanh, gắng hết sức chạy về phía phòng tiếp khách.
Cô cứ nghĩ rằng bệnh của mẹ cuối cùng đã khỏi, đã đến thăm cô được rồi.
Hổn hà hổn hển chạy tới nơi, đập vào mắt cô lại là khuôn mặt đầy vẻ trầm tư của Kiều Nghi Kiệt, anh cho cô biết: “Người thân” cuối cùng của cô đã
ra đi.
Trước mắt cô tối sầm lại.
“Anh lừa em! Anh lừa em!” Cô túm lấy áo Kiều Nghi Kiệt như một người đang lên cơn điên loạn, như
đang túm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng…
Tiếp theo đó, là ký ức đau khổ nhất của cô.
Bác sĩ của trại cải tạo không ngừng bơm nước vào trong bụng cô để rửa dạ
dày, chất dịch lỏng trộn lẫn mủi thuốc tủa ra từ hai lỗ mũi, cô đang
trong cơn mê man bỗng giật mình bừng tỉnh, gắng hết sức giãy giụa, phần
xương quai xanh bị gãy lại bị chệch một lần nữa, đau đến nỗi mồ hôi toát ra như tắm.
Cô níu lấy tay áo của bác sĩ, cầu xin ông ta buông
tha co cô, nhưng ngay cả một tiếng rên rỉ khe khẽ, cô cũng không thốt
lên được…
Hổi ức ấy khiến cô như tan ra thành từng mảnh nhỏ, Mộc Mộc ấn tay vào lồng ngực, hít thở một cách khó khăn.
Hai bàn tay dịu dàng vỗ vỗ vào lưng cô, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một
khuôn mặt hiện ra trước mắt, trong vô thức, cô đưa tay ra, chạm tới một
cách thận trọng, giống như đang vuốt ve báu vật quý giá nhất trên thế
gian.
Anh lặng yên để cô ve vuốt.
“Mộc Mộc, anh biết khi
em lao ra đường là muốn tự sát, anh cũng biết đã có người bắt nạt em,
làm tổn thương em… Không sao, tất cả đều đã qua rồi. Sau này em đã có
anh, anh sẽ không để em phải chịu ấm ức nữa…”
Cô ôm lấy anh, khóc không thành tiếng. Cô rất muốn nói với anh: Nhiều năm trước đây, ngày
Kiều Nghi Kiệt trao di chúc của mẹ vào tay cô, cô đã chết rồi.
Nếu không phải vì trong giây phút cuối cùng, khi cô đã mất hết ý thức, một
dòng điện truyền vào trong tim co, khiến cô bỗng nhiên nhớ tới cảnh
tượng trong đêm mưa gió ấy, anh bước xuống xe, khuôn mặt đẫm nước mưa,
đắm đuối nhìn cô, rồi ôm cô vào lòng…
Nếu không phải vì cô vẫn còn một chút lưu luyến cuối cùng với thế giới lạnh lẽo này, cô đã chết rồi…
Bởi vì, đối với cô, chết còn dễ dàng hơn sống.
Nhưng tại sao, trên thế giới này lại có tới hai khuôn mặt giống hệt nhau?!