Bốn năm trước.
Trong hộp đêm Lạc Nhật, những ánh đèn rối rắm đan xen, bóng người vỡ vụn,
tiếng ồn ào huyên náo và tiếng ly cốc chạm nhau chói tai, khiến thần trí người ta mê loạn.
Trong chốn ăn chơi xa xỉ, náo nhiệt này, tiếng đàn piano du dương, bay bổng đã bị chìm nghỉm trong mớ tạp âm hỗn loạn. Không có người thưởng thức, tiếng đàn trở nên dư thừa, lạc lõng.
Nhưng cô gái ngồi bên cây đàn piano lại vô cùng nổi bật, bộ váy lễ phục màu
đen hở vai, lối trang điểm tự nhiên tươi tắn, mái tóc đen với những lọn
xoăn tự nhiên mượt mà như lụa, khiến cô toát lên vẻ kiều diễm đáng kinh
ngạc chỉ có ở một thiếu nữ mới lớn, mê hoặc biết bao ánh mắt đã lim dim
vì men rượu.
Khi khúc nhạc Gió mang ký ức thổi thành những cánh
hoa kết thúc, thiếu nữ bên cây đàn piano chậm rãi, nhẹ nhàng đứng dậy,
khẽ cúi người chào, trong ánh đèn mờ ảo, sắc đẹp của cô càng trở nên
lung linh xa vời, đến nỗi chẳng thể nào với tới, hoàn toàn không phù hợp với thế giới sắc dục trong hộp đêm này.
Thiếu nữ đang định âm
thầm lui về hậu trường, một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi lảo đảo cầm ly rượu bước lên sân khấu, vươn tay túm gọn cô.
“Hôm nay em đẹp quá, lại đây, anh mời em một ly.” Hơi rượu hôi thối nồng nặc phả ra từ miệng người đàn ông khiến cô cảm thấy buồn nôn. Nhưng cô
không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể nở nụ cười ngọt ngào nhất, đón lấy ly rượu, một hơi uống cạn. Tửu lượng của cô không tốt, chỉ có điều, so với cảm giác vị cay sè của rượu trắng như những lưỡi dao chầm chậm
trôi xuống cổ họng, cô thà cắn răng chịu đựng một lần, để cổ họng đau
tới tê liệt, như vậy mới không cảm nhận được nỗi đau bỏng rát như thiêu
như đốt.
“Tửu lượng khá lắm! Sảng khoái quá!” Thấy cô dễ dàng
uống hết ly rượu, người đàn ông trung niên bèn được voi đòi tiên, không
hiểu vô tình hay cố ý khoác tay lên vai cô: “Lát nữa đi chơi cùng anh
nhé?”
Cô gái khe khẽ lắc đầu, hai tay đưa trả lại ly rượu, cố gắng nuốt nước bọt để giảm bớt cảm giác nóng rát nơi cổ họng.
“Em muốn bao nhiêu anh cũng chiều.” Người đàn ông nắm lấy tay cô.
“…” Cặp lông mày cong cong của cô khẽ cau lại, đôi môi mím chặt, tiếp tục lắc đầu.
“Em không nể mặt anh hả?”
“…” Cô gái nhìn xuống ông chủ dưới sân khấu cầu cứu, hy vọng anh ta có thể
đứng ra giải vây, nhưng anh ta chỉ khoanh tay, lạnh lùng đưa mắt nhìn,
hoàn toàn không can thiệp.
Cô lại nhìn về góc tối quen thuộc với
vẻ chờ đợi, biết rõ là không thể, nhưng vẫn thầm mong người ấy sẽ liếc
nhìn cô một cái, cho dù trong ánh mắt anh chỉ có một chút quan tâm, cô
cũng vô cùng mãn nguyện. Đáng tiếc, anh chỉ mải uống rượu, dường như tất cả mọi chuyện xảy ra trong hộp đêm này đều không liên quan gì tới anh.
Trong lúc bất đắc dĩ, cô gái lấy ra một tờ giấy, nhanh chóng viết lên đó một
câu, giơ ra trước mặt người đàn ông trung niên: “Xin lỗi chú, cháu còn
chưa tròn mười bảy tuổi.”
Người đàn ông trung niên gí sát mắt vào tờ giấy, sau đó hằn học chửi thề một tiếng, ngượng ngùng bỏ đi.
Về tới hậu trường, cô gái ngồi xuống trước gương, thoa lại lớp son bóng,
vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ xinh lạnh lẽo để sắc mặt bớt nhợt nhạt.
“Tô Mộc Mộc, mi làm được mà, mi nhất định sẽ làm được!” Cô thầm nói với
hình ảnh của mình trong gương. Sau đó, cố gắng nở một nụ cười, cô men
theo hành lang mờ tối quay trở lại đại sảnh, đứng vào góc khuất nhất,
nhìn về phía bóng dáng khiến cô đánh trống ngực.
Mặc dù họ chưa
từng nói chuyện, cũng không biết tên nhau, nhưng trong lòng cô đã ngưỡng mộ anh từ lâu. Nói một cách chính xác, ngay từ lần đầu tiên bốn mắt gặp nhau, anh đã hút mất hồn vía của cô rồi.
Đó là một tháng trước,
khi cô mới đến quán rượu này chưa lâu, lần đầu tiên bị người ta chuốc
rượu. Sau khi nghiến răng uống cạn, cố gắng chịu đựng cảm giác nóng rát
của men rượu đang lan tỏa dần trong cơ thể, cô ngồi xuống, tiếp tục chơi đàn.
Cổ họng đau rát như thiêu đốt, men rượu không ngừng cuộn
lên trong dạ dày, đầu ngón tay cũng dần dần mất đi cảm giác, cô nghiến
răng cố gắng chịu đựng, song nước mắt vẫn rớt trên những phím đàn.
Tiếng dương cầm run run, hệt như tiếng kêu than đầy ai oán.
Cô hoảng sợ mở to mắt, quay nhìn bốn phía xung quanh, tất cả mọi người đều đang thưởng thức người đẹp, rượu ngon, không ai để ý tới tiếng đàn sai
nhịp. Cô tự cười nhạo mình, trong lúc ngoảnh đi, vô tình bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh.
Vì ánh đèn lờ mờ trong quán, cô không thể nhìn rõ dáng người anh, nhưng ở anh toát lên một sức hút mãnh liệt, khiến cô bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực như bị một vật gì đó đè nặng, dòng máu
nóng sục sôi trong huyết quản khiến cô quên hết cảm giác khó chịu trong
cơ thể, cũng quên luôn cả nỗi bi thương trong lòng. Cô không biết đó là
cảm giác gì, đôi mắt dường như không thể điều khiển được, cứ lặng lẽ
liếc về phía anh, nhất cử nhất động của anh đều được cô thu vào trong
tầm mắt.
Dường như tâm trạng của anh không tốt, cứ uống hết ly
rượu này tới ly rượu khác, hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác,
như thể đang tự giày vò bản thân để giải tỏa tâm lý. Cô nhìn từ phía xa, mỗi khi anh khe khẽ ngước mắt, khóe môi cong lên hình vành cung, cô đều luống cuống không biết phải làm gì, lòng dạ rối như tơ vò…
Sau
hôm đó, Mộc Mộc vẫn sống cuộc sống sa đọa của mình: chơi đàn, uống các
loại rượu khác nhau do khách mang tới, vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn
tháo, rồi quay lại tiếp tục chơi đàn.
Nhưng cô không chán ghét lối sống này nữa, bởi vì người đàn ông ấy thường xuyên tới quán
rượu, lần nào cũng ngồi đúng vị trí đó, phần lớn thời gian đều chỉ có một
mình, ngồi suốt cả đêm mới đi, mỗi biểu hiện và động tác đều toát lên sự quyến rũ chết người.
Thỉnh thoảng, có gái đẹp đến bắt chuyện với anh, anh sẵn sàng tiếp chuyện họ đến hết đêm, họ gọi anh là “Trác”, cô
đoán rằng trong tên anh có thể có một chữ “Trác”, vì vậy, vào những đêm
khuya mất ngủ, cô thường dùng ngón tay vẽ tên anh lên tấm chăn…
Cô thừa nhận mình thích anh, nhưng cô chưa từng tiếp xúc với anh. Đối với
cô, Trác như một giấc mơ không có thực, cô chỉ muốn đứng từ xa mà nhìn
anh như vậy, chơi bản Exodus tặng anh, ngắm dáng vẻ lặng lẽ hút thuốc
của anh.
Cô biết anh đang nghe cô chơi đàn, cô còn biết anh thích nghe bản Exodus nhất, bởi vì mỗi lần cô chơi khúc nhạc có giai điệu
khoáng đạt này, anh đều châm một điếu thuốc, trong làn khói thuốc mong
manh sẽ sàng tan biến, ánh mắt anh nhìn xa xăm, tâm tư không biết đang
phiêu diêu tận nơi nào. Vì vậy, chỉ cần anh đến, cô nhất định sẽ chơi
bản nhạc này vài lần cho anh nghe. Nghĩ về anh, tiếng đàn dưới những
ngón tay cô không còn như một mặt nước ao tù phẳng lặng, những nốt nhạc
bay nhảy theo từng trạng thái cảm xúc khác nhau, hoặc mơ màng, hoặc buồn đau, hoặc do dự…
Tối nay, nếu không phải vì cô vừa uống một loại rượu rất mạnh, nếu không phải vì cô quá cần tiền, nếu không phải vì cô
chỉ còn lại một ngày cuối cùng… cô nhất định sẽ không tiếp cận anh,
nhưng, thế giới này không có giá như.
Cắt đứt dòng suy nghĩ, Mộc
Mộc nắm chặt tay lại: “Tô Mộc Mộc, đây là cơ hội cuối cùng của mi, cho
dù thế nào cũng không được chùn bước!”
Vì không để bản thân có cơ hội chùn bước, cô đi tới góc khuất mà cô đã theo dõi từ lâu với tốc độ
nhanh nhất, đứng vững phía sau lưng một người đàn ông trẻ tuổi. Hít thở
sâu ba lần, cô mới lấy hết dũng khí, cầm miếng lót dưới ly rượu của anh, viết lên đó một câu, rồi đặt xuống trước mắt anh: “Cho tôi vay năm vạn
đồng, muốn tôi làm gì cũng được.”
Người đàn ông liếc nhìn
miếng lót cốc, rồi quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm như nước hồ lướt trên
mặt cô, sắc đỏ loang trong đáy mắt anh thành một dải đỏ ngầu.
Sau vài giây nhìn trực diện, lưng ghế bên quầy bar nhẹ nhàng xoay chuyển,
anh quay lại đối diện cô, khóe môi khẽ nhếch lên. “Ồ? Làm gì cũng được
ư?” Giọng nói của anh còn tuyệt vời hơn so với tưởng tượng của cô, âm
điệu khẽ khàng trầm bổng, mê hoặc lòng người hơn cả ánh mắt anh.
Để tăng thêm dũng khí, Mộc Mộc nâng ly rượu của anh lên, ngửa cổ uống cạn, sau đó gật đầu thật mạnh.
Anh bỗng nhiên đưa tay ra ôm lấy phần eo của cô, cô sững người lại, bị anh
kéo vào lòng. Khoảng cách giữa họ rất gần, hơi thở của anh có thể phả
lên môi cô, hơi rượu phảng phất, mát lạnh như gió.
Hiếm khi có cơ hội được tiếp xúc gần gũi với anh như vậy, cô mở to mắt, nhìn Trác chằm chằm. Trước đây, cô từng lo rằng sức hấp dẫn của anh chẳng qua chỉ do
ánh đèn mờ ảo mang lại, khi nhìn gần sẽ không còn thấy đẹp nữa, không
ngờ càng nhìn gần, ánh mắt của anh lại càng hút hồn đoạt vía.
“Vậy tối nay đi với anh…” Âm cuối được anh kéo dài đầy ẩn ý.
Một tiếng “ù” vang lên trong đầu óc hoàn toàn trống rỗng của Mộc Mộc.
Không ngờ Trác lại có thể đưa ra một lời đề nghị trần trụi như vậy, cô không
thể không hít thêm một hơi thật sâu, cố gắng cân bằng lại nhịp tim đang
đập loạn xạ, cúi đầu chăm chú viết lên tấm lót cốc: “Được, chúng ta đi
thôi.”
Trác đưa mắt liếc nhìn dòng chữ, nụ cười nhếch lên thêm
một chút, bàn tay ôm ngang eo cô siết lại chặt hơn, cả người cô nằm gọn
trong lòng anh. “Em muốn đi đâu?”
Nhìn nụ cười bông đùa gắn trên
khóe môi anh, đầu óc cô trong phút chốc trở nên mơ hồ, hơi thở cũng trở
nên rối loạn. Từng đợt máu nóng hối hả lan tỏa khắp cơ thể từ quả tim
đang đập thình thịch trong lồng ngực, khiến cả người cô như bị nhấn chìm trong nước sôi, dần dần bị nấu chín.
“Tùy anh…” Vì bàn tay đang run cầm cập, nét chữ của cô trở nên nghiêng ngả. “Khách sạn, hay là nhà anh?”
“Ừm, nhà anh thì không tiện lắm, chi bằng…” Đôi môi anh ghé sát bên tai cô,
hơi thở ấm áp phả tới khiến toàn thân cô mềm nhũn. Nếu không phải vì
đang được anh ôm trong vòng tay, cô đã sớm không thể đứng vững. “Chi
bằng, ngay tại đây nhé!”
Ở đây?
Cơ thể Mộc Mộc lại càng nóng hơn, máu nóng trong người cô dường như sắp bốc cháy, cảm giác như vừa uống cả một chai rượu whisky.
Anh vẫn nhìn cô đầy hứng thú, ánh mắt phảng phất vẻ thách thức, dường như
đang đợi cô trả lời, nhưng dường như cũng đang đợi cô bỏ chạy.
Cô đã làm việc ở quán bar này hơn một tháng rồi, chứng kiến không ít sự
quấn quýt nóng bỏng giữa nam và nữ trong các góc tối, cũng từng nhìn
thấy những cảnh tượng chướng mắt trong nhà vệ sinh.
Mặc dù cô
chưa từng trông đợi lần đầu tiên của mình sẽ thật lãng mạn, nhưng cũng
không thể giống như loài động vật, hành sự bất cứ lúc nào, bất cứ địa
điểm nào, dưới ánh mắt của đông đảo mọi người…
“Sao thế? Không muốn nữa à?” Trác nhướng mày, có chút đắc thắng.
Mộc Mộc hiểu được nét cười trong đáy mắt anh – anh đang đùa giỡn với cô,
muốn nhìn thấy biểu hiện đỏ mặt, sợ hãi, hoang mang của cô, muốn xem nếu cô không thể chịu đựng được nữa thì sẽ thế nào.
Bản tính bướng
bỉnh của cô trỗi dậy, cô lấy bút viết nhanh một câu: “Được thôi, anh
mang năm vạn đồng tiền mặt tới đây, tôi sẽ cởi quần áo ngay.”
Sau khi viết xong, cô ngẩng mặt lên, nở một nụ cười ngọt ngào với anh.
Trác cũng cười, tiếng cười trầm ấm đầy sức cuốn hút: “Cô em, em đừng có hối hận đấy!”
Nói xong, anh buông cánh tay đang ôm cô ra, rút điện thoại, thành thục bấm một số.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, không đợi đối phương kịp lên tiếng, anh đã mở lời trước:
“Có năm vạn đồng tiền mặt không? Tôi đang cần ngay…”
“Ngay bây giờ á?” Giọng nói vọng ra từ trong điện thoại rõ ràng có chút căng thẳng. “Cậu đang gặp phải phiền phức gì sao?”
“Không, chỉ là có một người bạn cần dùng. Tôi muốn lấy tiền mặt, ngân hàng đóng cửa mất rồi.”
“Thôi được, để tôi nghĩ cách. Cậu đang ở đâu? Lát nữa tôi mang tới cho cậu…”
“Quán bar Lạc Nhật.”
“Cậu lại chơi thâu đêm ở night club đấy à?! Siêu…”
Anh ngắt lời bạn mình: “Được rồi, được rồi, cậu không phải nói nữa, tôi đảm bảo rằng hôm nay là ngày cuối cùng, ngày mai tôi sẽ cố gắng phấn đấu,
được chưa?”
“… Lát nữa tôi sẽ tới tìm cậu.”
“Ừm.”
Thấy anh cúp điện thoại, hứng khởi nhìn khắp người cô từ đầu tới chân, ánh
mắt đúng chuẩn “con quỷ háo sắc”, lại nhìn đám đàn ông đang nửa say nửa
tỉnh xung quanh, Mộc Mộc quả thật không thể cầm cự được nữa, liếc nhìn
về phía cửa theo bản năng.
“Bây giờ em hối hận vẫn còn kịp đấy.”
Cô lập tức lắc đầu không chút do dự, kéo chiếc ghế xoay bên cạnh anh và
ngồi lên đó. Cô tuyệt đối không tin rằng người đàn ông mà cô ngưỡng mộ
trong lòng bấy lâu lại có thể hạ lưu, vô liêm sỉ tới mức buộc cô phải
cởi bỏ quần áo trước mặt mọi người.
Trước ánh mắt thoáng sửng sốt của anh, Mộc Mộc giơ ngón tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ ở quầy
rượu, chỉ chỉ vào ly rượu của anh, rồi gõ gõ vào quầy bar trước mặt
mình. Nhân viên phục vụ ở quầy rượu hiểu ý, bê một ly whisky màu vàng
nhạt tới đặt xuống trước mặt họ.
Sau đó, cô tìm thấy một khoảng
trống nhỏ trên miếng lót cốc đã chi chít những chữ: “Uống rượu một mình
thật tẻ nhạt, tôi uống với anh vài ly nhé!”
“Chỉ uống rượu thì thật vô vị.” Anh giơ tay gọi người phục vụ: “Mang một tập giấy lại đây cho tôi.”
Trong tiếng nhạc rock sôi động chát chúa, trong ánh đèn nhấp nháy rực rỡ, một tập giấy dày được đặt xuống trước mặt cô.
Từ khi gia đình đầm ấm, hạnh phúc bị chia lìa, tan vỡ, không còn ai che
chở, quan tâm cô từng ly từng tí như vậy nữa, cũng không còn ai có đủ
kiên nhẫn để “nói chuyện phiếm” với cô. Trong lòng cô dâng lên một cảm
giác không thể diễn tả thành lời, lớp hoa văn màu vàng nhạt trên tờ giấy như thiêu đốt trái tim Mộc Mộc, một giọt chất lỏng âm ấm ứa ra từ đôi
mắt khô cay của cô…
Cô cúi đầu, định khẽ khàng lau nước mắt, nhưng ngón tay anh đã đặt lên mặt cô, dịu dàng giúp cô lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.