Biển hiệu với dòng chữ vàng của văn phòng luật sư Tề Thị trở nên vô cùng
chói mắt dưới ánh mặt trời, từ khoảng cách rất xa, Trác Siêu Việt đã
nhìn thấy, anh chậm rãi cho xe chạy đến bãi đậu xe trên phố trước cổng
tòa nhà.
Trước khi xuống xe, anh soi lại khuôn mặt mình trong
gương chiếu hậu, chỉnh trang lại cổ áo và đầu tóc một chút, xác định
rằng trạng thái tinh thần của mình không tồi rồi mới bước vào trong cổng của văn phòng luật sư.
Cô nhân viên lễ tân xinh đẹp của văn
phòng vô cùng nhiệt tình, nở nụ cười rạng rỡ: “Thưa anh, xin hỏi, tôi có thể giúp gì cho anh?”
Trác Siêu Việt hơi dựa người vào quầy lễ tân, khẽ nhếch miệng: “Xin hỏi, luật sư Kiều Nghi Kiệt có ở đây không?”
Cô nhân viên lễ tân sững người lại vài giây rồi mới kịp phản ứng, “Xin hỏi, anh có hẹn trước không?”
“Không.” Anh lôi tấm danh thiếp đã chuẩn bị từ trước ra, đưa cho cô ấy. Nhân
viên lễ tân vừa nhìn thấy tấm danh thiếp, khuôn mặt càng trở nên rạng
rỡ, giọng nói càng ngọt ngào: “Anh Trác, mời anh đi theo tôi.”
Cô dẫn Trác Siêu Việt đi ngang qua hành lang, đến trước một cánh cửa trên có tấm biển với dòng chữ “Luật sư Kiều Nghi Kiệt”.
Cô khe khẽ gõ cửa, nghe thấy một giọng nói ôn tồn từ bên trong vọng ra: “Mời vào.”
Cô lễ tân xinh đẹp lịch sự mở cửa, “Luật sư Kiều, có anh Trác, Tổng giám đốc Công ty thương mại quốc tế Trác Việt tìm anh.”
Ngồi trước chiếc bàn làm việc rộng rãi màu nâu tím, Kiều Nghi Kiệt trong
trang phục comple, giày da hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trác Siêu
Việt. cùng lúc đó, Trác Siêu Việt cũng nhìn thấy khuôn mặt của Kiều Nghi Kiệt, không xuất chúng như anh hình dung, nhưng ánh mắt điềm tĩnh, thần thái hòa nhã, miễn cưỡng có thể xếp vào kiểu đàn ông tinh anh.
Kiều Nghi Kiệt vừa thấy Trác Siêu Việt, lập tức đứng lên, bước ra nghênh
đón, chìa tay một cách vô cùng khách khí: “Anh Trác, chào anh! Mời anh
vào!”
Trác Siêu Việt bắt tay với anh ta xong, quay mặt lại bảo cô nhân viên lễ tân nhiệt tình bằng một nụ cười và một câu “cảm ơn”, sau
đó, tiện tay đóng cửa, bỏ lại cô gái xinh đẹp còn đang trong trạng thái
ngây ngất bên ngoài.
“Mời ngồi. Anh uống trà hay cà phê?” Kiều Nghi Kiệt tỏ ra rất lịch sự.
Nghĩ rằng họ có thể sẽ phải nói chuyện hơi lâu, Trác Siêu Việt ngồi xuống sofa, “Trà.”
Kiều Nghi Kiệt vừa pha trà vừa hỏi: “Anh Trác đến tìm tôi, không biết có việc gì vậy?”
“Vì một người.”
“Ồ, xin hỏi…”
“Tô Mộc Mộc!”
Cốc trà trong tay Kiều Nghi Kiệt hơi sóng sánh, gợn lên những làn sóng nhỏ. Anh bình thản bê cốc trà lại, đặt xuống bàn, chậm rãi ngồi xuống chiếc
sofa phía đối diện, chăm chú quan sát Trác Siêu Việt.
“Anh Trác có quen biết với Mộc Mộc?” Hai chữ Mộc Mộc được thốt ra từ miệng anh vô cùng dịu dàng.
“Đương nhiên là có quen biết, cô ấy là bạn gái của anh trai tôi.” Trác Siêu
Việt lặng lẽ dựa người vào thành ghế, hứng thú quan sát biểu cảm thiên
biến vạn hóa trên khuôn mặt của Kiều Nghi Kiệt, “Tôi nghe Mộc Mộc nói…”
Hai chữ “Mộc Mộc” thốt ra từ miệng Trác Siêu Việt không có lấy một chút dịu dàng, “… Luật sư Kiều đã từng bào chữa giúp cô ấy, sau đó còn giúp đỡ
cô ấy rất nhiều.”
“…” Kiều Nghi Kiệt không nói gì, chìm vào yên lặng.
“Luật sư Kiều chắc có biên bản của vụ án đó chứ? Tôi muốn tìm hiểu một chút.”
“Rất xin lỗi, tài liệu của vụ án, chúng tôi có nghĩa vụ bảo mật cho đương sự.” Kiều Nghi Kiệt một mực từ chối.
Trác Siêu Việt cười nhạt: “Bảo mật? Ồ, vậy tôi không làm khó luật sư Kiều
nữa, tôi có một người bạn, rất thân với trưởng đại diện Tề.”
Kiều Nghi Kiệt nới lỏng nút thắt cà vạt, nở một nụ cười mỉm không mấy tự nhiên, muốn nói gì đó xong lại thôi.
Trác Siêu Việt tự nhận thấy khả năng ăn nói của mình vẫn chưa tốt đến mức
khiến một luật sư nói đến khản cổ mất tiếng, rõ ràng, Kiều Nghi Kiệt có
chút e ngại đối với anh, còn về việc anh ta để tâm tới thân phận của anh hay là để tâm tới mối quan hệ giữa anh và Mộc Mộc, anh tạm thời vẫn
chưa nghĩ ra được.
“Tại sao anh Trác lại có hứng thú với vụ án của Mộc Mộc như vậy?” Kiều Nghi Kiệt hỏi.
“Bởi vì tôi không tin rằng cô ấy có thể giết người, đặc biệt là giết người
bố đã nuôi dưỡng cô ấy suốt mười bảy năm. Tôi cho rằng vụ án này có rất
nhiều điểm đáng ngờ, tôi muốn tìm hiểu xem khi đó luật sư Kiều đã bào
chữa cho cô ấy như thế nào.”
“Mộc Mộc là thân chủ của tôi, với tư cách là một luật sư, tôi hoàn toàn tuân theo ý kiến của thân chủ.”
“Tuân theo ý kiến của thân chủ?” Trác Siêu Việt liếc nhìn Kiều Nghi Kiệt một
cái, thấy đáy mắt anh ta giống như mặt nước phẳng lặng, không gợn chút
sóng, tiếp tục nói: “Nói như vậy, luật sư Kiều không hề điều tra, thu
thập chứng cứ, chỉ trực tiếp làm theo ý kiến của thân chủ, thuật lại tội trạng của cô ấy với tòa án, rồi đưa cô ấy vào trại cải tạo vị thành
niên?”
Trác Siêu Việt đưa tay ra, khẽ khàng bê cốc trà trên bàn
lên, thổi lớp bọt trà trên bề mặt, mỉm cười: “Mười bảy tuổi là độ tuổi
ngây thơ lãng mạn nhất của một cô gái, luật sư Kiều quả là “luật pháp
bất dung tình” rồi.”
Kiều Nghi Kiệt chậm rãi hít một hơi, cơ thể
cứng đờ đang ngồi trên ghế khẽ động đậy, che giấu thần sắc mất bình
tĩnh. “Anh Trác quá đề cao tôi rồi, phía công an và quan tòa khi định
tội liệu có phải chỉ nghe lời của một mình tôi không? Mộc Mộc chủ động
ra đầu thú, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ… Điều tôi có thể làm, chỉ là giúp cô ấy xin tòa án nể tình, xét ở góc độ cô ấy là người bị hại, giảm nhẹ án phạt.”
“Nhân chứng? Vật chứng?” Trác Siêu Việt cười châm
biếm: “Luật sư Kiều, những thứ được gọi là chứng cứ đó, bản thân anh có
tin không?”
Kiều Nghi Kiệt không biết rằng Trác Siêu Việt đang cố ý khiêu khích anh, chỉ thấy anh ta cười nhạo sự kém cỏi của mình, bất
giác buột miệng giải thích một cách phẫn nộ.
“Có người giúp việc
theo giờ tận mắt nhìn thấy Mộc Mộc cầm dao đâm vào tim của Tô Minh Lỗi,
rồi lại rút dao ra, lúc đó vì mất quá nhiều máu nên ông ấy đã qua đời,
trên cán dao quả thực có dấu vân tay của cô ấy. Hơn nữa, theo lời kể của hàng xóm, mối quan hệ giữa Mộc Mộc và người chết rất không bình thường, người chết và vợ thường xuyên cãi lộn, người vợ thường chỉ trích rằng
mối quan tâm của người chết đối với Mộc Mộc đã vượt quá giới hạn của một người bố nuôi với con gái nuôi, vợ của người chết còn nói đã tận mắt
nhìn thấy ông ta nửa đêm khuya khoắt bước ra từ trong phòng của Mộc Mộc… Anh Trác, anh cho rằng chứng cứ đó không đáng tin hay sao?”
Trác Siêu Việt nắm chặt cốc trà trong tay, cốc trà bốc khói nghi ngút, thành cốc nóng bỏng, còn anh lại không hề có cảm giác gì.
Kiều Nghi Kiệt buông một tiếng thở, tiếp tục nói: “Căn cứ vào lời kết của
đương sự, người chết đã có hành vi thông dâm với cô ấy rất nhiều lần, cô ấy vẫn luôn nhẫn nại chịu đựng, mãi tới lần cuối cùng…”
Kiều
Nghi Kiệt che miệng ho một tiếng, tiếp tục nói: “Người chết khi cưỡng
hiếp cô ấy, còn nói rất nhiều những lời khó nghe. Tinh thần của cô ấy
nhất thời suy sụp, mới vớ con dao gọt hoa quả ngay bên cạnh đam vào ngực ông ta, cô ấy cũng vì kinh sợ quá độ, từ đó không thể nói được nữa. bên công an đã đưa cô ấy tới bệnh viện để kiểm tra, màng trinh đã bị rách
từ lâu… Theo lời kể của thầy cô giáo và các bạn học ở trường, Mộc Mộc là một cô bé vô cùng ngoan ngoãn, ngày nào cũng ở nhà tập đàn, từ trước
tới giờ chưa từng tiếp xúc nhiều với các bạn trai, cũng không hay ra
ngoài chơi…”
Kiều Nghi Kiệt lắc đầu một cách bất đắc dĩ. “Lúc đó, cô ấy vẫn còn chưa tròn mười bảy tuổi… Ngoài bố nuôi của cô ấy ra, còn
có người đàn ông nào có thể làm những việc không bằng cầm thú như vậy?”
Trác Siêu Việt lặng lẽ uống một ngụm trà, đặt cốc trà xuống.
Cầm thú ư? Hôm đó, anh rõ ràng đã hỏi Mộc Mộc, “Đã tròn mười tám tuổi chưa?”
Cô ấy đã gật đầu.
Ừm, thôi được, anh thừa nhận anh không tin lắm vào điều đó… Thôi được, anh
đã làm chuyện đó với một cô bé còn chưa tròn mười bảy tuổi… Anh thừa
nhận mình cũng có chút không bằng loài cầm thú!
Nhưng đó không
phải là điều quan trọng, điều quan trọng là, Trác Siêu Việt hắng giọng,
nói: “Luật sư Kiều, nếu tôi có đủ bằng chứng để chứng minh, việc làm
không bằng loài cầm thú đó không phải do bố nuôi của cô ấy gây ra, anh
còn cảm thấy vụ án này có chứng cứ xác thực hay không?”
Sắc mặt
Kiều Nghi Kiệt trong chốc lát đã thay đổi, thiếu chút nữa thì kinh ngạc
tới nỗi đứng bật dậy: “Anh nói gì? Anh có chứng cứ gì?”
“Anh muốn biết ư?” Trác Siêu Việt nhướng lông mày, tiện tay xắn tay áo của mình
lên, “Tôi có thể nói cho anh biết, tuy nhiên, tôi muốn tìm hiểu tất cả
mọi tình tiết của vụ án này trước đã.”
Trên thực tế, nếu Trác
Siêu Việt muốn tìm hiểu tình tiết của vụ án, đến cục công an điều tra
rất dễ dàng, nhưng anh lại muốn để Kiều Nghi Kiệt nói cho anh biết tất
cả mọi chuyện, thứ nhất, anh cho rằng những thứ mà Kiều Nghi Kiệt biết
chắc chắn sẽ nhiều hơn bên công an và bên tòa án, thứ hai, anh không
thích bị người ta một mực từ chối…
Do dự một lát, Kiều Nghi Kiệt
cuối cùng cũng đứng lên, tìm tập tài liệu liên quan tới vụ án năm đó
trong tủ hồ sơ, rút một kẹp hồ sơ trong đó ra, đặt lên bàn trà phía
trước mặt Trác Siêu Việt.
Trác Siêu Việt mở kẹp hồ sơ ra, tư liệu trong đó được sắp xếp một cách ngay ngắn, gọn gàng, có ảnh của người đã chết, biên bản khám nghiệm tử thi, còn có cả vài bản phô-tô lời khai
của nhân chứng, trong đó bao gồm người làm chứng đã tận mắt chứng kiến,
bằng chứng phụ, còn có cả bản tự thú của Mộc Mộc nữa…
Với mỗi văn bản, Trác Siêu Việt đều đọc rất kĩ, ngay cả một trợ từ giọng điệu không có chút ý nghĩa cũng đều chậm rãi nghiền ngẫm.
Hóa ra, mẹ đẻ của Mộc Mộc là Mộc Vũ Phi và bố nuôi của cô là Tô Minh Lỗi đã từng có một
thời gian yêu nhau. Hai người đều cùng học nhạc, vốn tâm đầu ý hợp, sau
đó không biêt vì nguyên nhân gì, đã chia tay nhau.
Mộc Vũ Phi đi lấy chồng, đến sống ở một thành phố khác, Tô Minh Lỗi cũng nguội lạnh tình cảm với người cũ, đã kết hôn.
Một năm sau, Tô Minh Lỗi nghe nói Mộc Vũ Phi lâm trọng bệnh, người chồng cũ bỏ bà mà đi, ông đã không quản đường sá xa xôi đi tìm bà.
Sau
khi bà qua đời, ông liền nuôi dưỡng con gái của bà, đặt tên là Tô Mộc
Mộc… Bởi vì Mộc Mộc có ngoại hình rất giống với Mộc Vũ Phi, vì vậy một
người khó quên tình cảm cũ như ông đã nảy sinh ý định xấu với cô…
Vì thế, mẹ nuôi của Mộc Mộc là Chu Lam thường xuyên cãi lộn với Tô Minh Lỗi, đôi khi thậm chí còn xảy ra đánh nhau.
Trang cuối cùng là lời khai của Chu Lam, trên đó chỉ có một câu: “Người là do tôi giết, không liên quan gì tới con gái tôi…”
Anh không hiểu, cầm trang giấy đó giơ về phía Kiều Nghi Kiệt, hỏi: “Thế này nghía là gì?”
“Khi công an tới hiện trường xảy ra vụ án, ngoài người làm chứng, chỉ có Mộc Mộc và mẹ nuôi Chu Lam của cô ấy ở đó, trên cán dao có dấu vân tay của
cả hai người, công an liền bắt giữ cả hai mẹ con họ. Sau đó, Chu Lam đã
nhận tội, phía công an mới thả Mộc Mộc ra… Bởi vì trạng thái tinh thần
của Chu Lam có chút vấn đề, nên lời khai khi hỏi cung chỉ có một câu như vậy.”
“Sau đó thì sao?”
Sau khi Mộc Mộc ra đầu thú, tinh
thần của Chu Lam hoàn toàn suy sụp, lời nói không còn theo trình tự
logic nào nữa, bác sĩ tâm lý đã kiểm tra và kết luận bà ấy vì phải chịu
cú sốc tâm lý quá độ, nên có biểu hiện tâm thần phân liệt ở mức độ nhẹ,
mọi lời khai của bà ấy liển trở nên mất hiệu lực.
“Vậy bây giờ bà ấy ở đâu?”
“Năm đầu tiên khi Mộc Mộc phải vào trại cải tạo, bệnh tim của Chu Lam tái phát, bà ấy đã qua đời.”
Trác Siêu Việt day day đầu lông mày đau nhức, gấp kẹp hồ sơ lại, quẳng lên bàn.
Giờ đây, anh đã hiểu tất cả mọi chuyện.
Vì muốn cứu mẹ nuôi, cô ấy đã tự nguyện ra đầu thú, tự nguyện ngồi tù,
thậm chí, tự nguyện bán lần đầu tiên quý giá nhất của mình cho một người đàn ông xa lạ. Thảo nào, câu đầu tiên mà cô ấy nói với anh lại mang sắc thái lôi kéo trần trụi như vậy: “Cho tôi vay năm vạn đồng, muốn tôi làm gì cũng được!”
Anh chỉ yêu cầu cô ở bên anh, cô lại vội vàng kiên quyết muốn “đi tới bến”.
Thảo nào rõ ràng anh đã đưa tiền cho cô, cô vẫn kiên quyết muốn anh đưa cô tới khách sạn.
Từ đầu tới cuối, đều là một sự lợi dụng đã được toan tính từ trước.
Anh đã trở thành công cụ để lợi dụng, nhưng lại không hề hận cô, cũng không thương hại cô. Ngược lại, anh có chút khâm phục cô, một cô bé chưa tròn mười bảy tuổi, một đôi vai gầy bé nhỏ lại có dũng khí để gánh chịu một
bi kịch không đáng phải gánh chịu.
Oan ức ngồi tù suốt bốn năm,
chịu đựng bao nhiêu lời trách mắng và oán hận như vậy, cô vẫn luôn lặng
lẽ chấp nhận, không phản kháng, cũng không giải thích.
“Tại sao anh lại giúp cô ấy?” Trác Siêu Việt hỏi.
Ánh mắt Kiều Nghi Kiệt nhìn về phía xa xăm, chậm rãi kể lại câu chuyện trong một ngày mùa đông lạnh giá của nhiều năm trước.
Hồi đó, anh mới đến làm việc ở văn phòng luật sư Tề Thị, rất nỗ lực làm
việc, dường như ngày nào cũng làm thêm giờ đến tận khuya. Một hôm, vào
lúc mười giờ đêm, anh bước ra khỏi văn phòng, hôm đó rất lạnh, gió thổi
vào người buốt như dao.
Trước của tòa nhà có một cô bé gầy nhỏ
đứng đó, trên người chỉ mặc bộ đồng phục mỏng manh, trong tay ôm một tập hồ sơ, đứng run rẩy trong gió lạnh.
Vừa nhìn thấy anh, ánh mắt cô bé sáng bừng lên, không nói gì cả, cứ quỳ xuống trước mặt anh.
Anh vội đỡ cô dậy: “Em có chuyện gì, đứng dậy nói đi!”
Cô ngẩng mặt lên, nhìn anh, há há miệng, không phát ra âm thanh nào. Anh
mãi mãi ghi nhớ ánh mắt đó, một sự cầu xin quỵ lụy nhất.
Anh đỡ
cô đứng lên, đi vào trong đại sảnh của tòa nhà, đón nhận tập hồ sơ mà cô dùng hai tay đưa cho anh, giở ra xem những giấy tờ bên trong. Tài liệu
mà cô đã chuẩn bị rất đầy đủ, có ảnh của người bị giết hại, có biên bản
khám nghiệm tử thi, có lời khai đã được ký tên và băng ghi âm của nhân
chứng, có cả lời khai của rất nhiều người biết rõ nội tình, còn có cả
một bản tự thú được viết bằng máu, kể lại toàn bộ “tội trạng” của mình.
Kiều Nghi Kiệt lúc đó mới làm luật sư chưa lâu, chỉ mới chứng kiến những
cảnh tượng gây kích động như vậy trên vô tuyến, bỗng nhiên lại bắt gặp
một cô bé thấp hèn gắng sức cầu xin anh như thế, sự chính nghĩa trong
lòng anh bỗng nhiên trỗi dậy.
Anh nghĩ, nhất định phải khiến cô
bé mười bảy tuổi này tin rằng, luật pháp công chính nghiêm minh, muốn cô có cơ hội gánh vác hậu quả từ lỗi lầm do bản thân mình phạm phải, vậy
là, anh đã tiếp nhận vụ án của cô.
Mặc dù người trong văn phòng
đã nói, mấy hôm trước, cô bé này đã tới tìm những luật sư khác, đều bị
từ chối. Mọi người đều khuyên anh đừng vướng vào đống bùn lầy này, không khéo lại gây thù chuốc oán với những người ở bên cục, nhưng anh vẫn
kiên quyết tiếp nhận vụ án.
Đó là một vụ án mà Kiều Nghi Kiệt đã
dồn tâm sức nhiều nhất, anh giúp cô chỉnh lý lại toàn bộ chứng cứ, đương nhiên, cũng vì cô mà phải cầu cạnh không ít người để tạo mối quan hệ,
phía công an mới nhận lời điều tra, lấy lại chứng cứ.
Anh thật
lòng muốn giúp đỡ cô, chưa từng nghĩ sẽ lấy của cô một đồng nào, nhưng
ngày cô ra đầu thú, anh nhận được năm vạn đồng cô gửi kèm một bức thư
cảm ơn rất chân thành.
Thu lại tâm trạng hồi tưởng, Kiều Nghi
Kiệt nhìn về phía Trác Siêu Việt đang ngồi trầm tư suy nghĩ, “Những điều tôi biết, chỉ có vậy.”
“…” Đối với Trác Siêu Việt, biết được những điều đó đã là quá đủ rồi.
“Anh nói bố nuôi của cô ấy không cưỡng hiếp cô ấy, rốt cuộc là như thế nào?”
“Trước khi Mộc Mộc ra đầu thú… cô ấy đã bán mình trong khách sạn để đổi lấy năm vạn đồng.”
Kiều Nghi Kiệt bỗng nhiên ngồi thẳng người lên. Kinh ngạc, hổ thẹn, áy náy,
tự trách móc bản thân, tất cả những hình dung từ đó đều không thể diễn
tả một cách chính xác sắc diện tái xanh trên khuôn mặt anh lúc đó.
Rất lâu sau, anh mới dựa lưng vào thành ghế, “Cô ấy… quá dại dột!”
Thực ra, mấy năm nay, Kiều Nghi Kiệt không phải là không nghi ngờ chuyện Mộc Mộc rốt cuộc có giết người hay không, đặc biệt là ngày Mộc Mộc ra đầu
thú, mẹ nuôi của cô vẫn luôn miệng hét lên: “Đừng bắt nó, nó vẫn là một
đứa trẻ, người là do tôi giết, không liên quan gì tới nó, đừng bắt nó…
Mộc Mộc, mẹ biết con là một đứa con ngoan, đừng ngốc nghếch như thế nữa, mau về nhà đi...”
Lúc đó anh cũng đã từng nghĩ, liệu có phải vì
Mộc Mộc muốn cứu mẹ nên đã nói dối? Nhưng, tất cả mọi chứng cứ đã bày ra trước mắt, anh không thể không tin.
Nhận được đáp án mà mình
muốn có, cũng đã thấy mặt Kiều Nghi Kiệt- người vẫn tự xưng là bạn trai
của Mộc Mộc, Trác Siêu Việt mãn nguyện đứng lên, “Luật sư Kiều, rất xin
lỗi, đã chiếm dụng thời gian của anh lâu như vậy…”
Anh còn chưa nói ra câu “Tôi không làm phiền nữa”, Kiều Nghi Kiệt đã vội vàng ngắt lời: “Đợi một chút.”
“Luật sư Kiều còn có chuyện gì nữa ư?”
“Anh Trác, mong anh bỏ qua vì tôi đã mạo muội, anh có thể cho tôi biết cách
thức liên lạc với anh trai của anh không?” Kiều Nghi Kiệt nói một cách
thành khẩn.
“Xin hỏi, anh tìm anh ấy có chuyện gì?”
“Tôi muốn nói chuyện với anh ấy về… Mộc Mộc”.
“Ồ?” Chuyện này Trác Siêu Việt tương đối có hứng thú. “Anh muốn nói chuyện
gì, nói với tôi cũng vậy thôi. Tôi sẽ giúp anh chuyển lời tới anh ấy.”
Sau vài lần định nói rồi lại thoi, Kiều Nghi Kiệt thấy Trác Siêu Việt rất
kiên định, cuối cùng hỏi một câu: “Họ ở bên nhau bao lâu rồi?”
Câu hỏi này quả thực khiến Trác Siêu Việt sững người lại. Họ ở bên nhau bao lâu rồi? Căn cứ vào cảnh tượng tràn đầy cảm xúc mãnh liệt mà Trác Siêu
Việt bắt gặp ngày hôm đó, anh bước đầu đoán thử, “Cũng được một thời
gian rồi.”
“Ổ.” Kiều Nghi Kiệt do dự một lát, “Có phải anh trai
anh đã quen biết Mộc Mộc từ trước không, đã từng tặng cho cô ấy một
chiếc khăn trắng?”
Khăn tay màu trắng? Trác Siêu Việt sững người lại. “Sao anh biết?”
“Bởi vì suốt mấy năm nay, Mộc Mộc luôn chờ đợi anh ấy, Mộc Mộc đã từng nói,
dù có chết cô ấy cũng không đón nhận người khác. Vì vậy, nhất định là cô ấy đã tìm thấy anh ấy rồi…”
“Dù chết cũng không đón nhận người khác…” Trái tim Trác Siêu Việt nhói lên đau buốt.
“Nếu tiện, xin hãy giúp tôi chuyển lời tới anh ấy: Mấy năm qua, Mộc Mộc đã
sống một cuộc sống không bằng chết, nếu không phải là vì anh ấy, Mộc Mộc đã không thể sống tới ngày hôm nay. Cô ấy là một cô gái tốt, xin đừng
làm tổn thương cô ấy…”
“Tôi đảm bảo.”
Rời khỏi văn phòng luật sư, Trác Siêu Việt mệt mỏi dựa vào ghế xe hút thuốc.
Nhưng điếu thuốc ngày hôm nay khiến anh bị sặc, đến nỗi mắt cay sè, không
ngừng ho sặc sụa, rất lâu sau mới đỡ, mắt anh vằn lên những tia máu đỏ.
Anh dụi tắt thuốc, một lát sau, lại châm một điếu khác, tiếp tục hút.
Anh cứ nghĩ rằng chỉ cần đối xử tệ với cô, cô sẽ dần dần phát hiện ra anh
không xứng đáng để cô yêu thương, dần dần phát hiện ra anh trai của anh
mới là người đàn ông xứng đáng để cô gửi gắm cả cuộc đời. Giờ đây xem
ra, anh đã sai rồi, tình yêu của cô dành cho anh sâu đậm hơn rất nhiều
so với tưởng tượng của anh.
Cô là một cô gái tốt, chỉ có điều vận mệnh không công bằng với cô. Cô đã bị mất tiếng, vì mẹ nuôi mà phải từ
bỏ ước mơ, từ bỏ tự do, lặng lẽ gánh chịu tội danh giết người, bị người
thân nguyền rủa. cô cứ nghĩ cô còn có mẹ, đến khi ra tù là có thể về
nhà, nhưng người mẹ nuôi cũng đã bỏ lại cô.
Cô chỉ có thể gửi gắm toàn bộ hy vọng lên anh… bởi vì anh đã nhận lời với cô, sẽ làm thay đổi vận mệnh của cô.
Bốn năm trước, anh biết rõ câu cuối cùng cô nói là gì: “Đợi đến khi chúng ta gặp lại nhau.”
Cô vẫn luôn đợi đến ngày đó ư?
Anh như nhìn thấy cảnh tượng cô bị đánh thương tích đầy mình, cuộn tròn
trong góc khuất tối tăm, khóc nức nở, luôn miệng lẩm bẩm: “Đợi khi chúng ta gặp lại nhau.”
Vì lời hứa này, cô dù có chết cũng không chịu
tiếp nhận người đàn ông khác, cho dù đó là một luật sư chân thành, hay
một sĩ quan quân đội có thể đáp ứng giấc mơ của tất cả các cô gái.
Nhưng anh đã làm gì, dùng một tiếng “chị dâu” để nhắc nhở cô rằng giữa họ
không có khả năng, cứ lần lượt gợi lên mọi chuyện đau buồn của cô trong
quá khứ, cào rách vết thương sớm đã nhiễm trùng mưng mủ, lại còn rắc
thêm muối lên đó.
Anh đối với cô thật quá tàn nhẫn!
Dụi
tắt điếu thuốc, Trác Siêu Việt lái xe về hướng công ty. Lúc này, anh
không thể về nhà, anh sợ gặp cô, anh sẽ không thể kiềm chế được bản thân mà ôm lấy cô, nói với cô rằng: “Hãy làm bạn gái của anh nhé, anh sẽ đối xử thật tốt với em, sẽ không để em phải chịu tổn thương nào nữa.”