Về đến bệnh viện, Mộc Mộc đang định ngồi xuống nói chuyện với Trác Siêu Nhiên, liền nhìn thấy trên chiếc tủ đầu giường bệnh cô đặt một kẹp hồ sơ, bên trên có dòng
chữ sinh thiết cấy ghép thận.
Cô bỗng nhiên nhớ ra hôm kia cô lại đến gặp bác sĩ Trương nói về vấn đề hiến thận, bác sĩ Trương thấy cô
rất kiên quyết hiến thận với tư cách là một người tình nguyện, đồng ý
tiến hành các xét nghiệm cho cô, hẹn cô chiều hôm nay tới lấy kết quả.
Bác sĩ Trương chắc là vì không thấy cô tới, nên đã mang kết quả tới đây.
Cô đang định len lén thu kẹp hồ sơ lại, Trác Siêu Nhiên đã nói luôn: “Mộc Mộc, em muốn hiến thận cho người khác ư?”
“Hiến thận?” Trác Siêu Việt hét lên hai chữ này, lập tức ý thức được rằng
mình đã lỡ lời, liếc mắt nhìn Trác Siêu Nhiên- người đang ngồi trên
giường quay mặt sang nhìn anh- rồi hít một hơi thật sâu, nuốt ngược
những lời nói phía sau vào trong.
“Ừm.” Mộc Mộc thấy không thể
giấu được nữa, đành phải nói rõ sự thật: “Bác trai của em bị suy thận,
cần phải cấy ghép thận, đã chờ đợi rất lâu vẫn chưa tìm thấy nguồn hiến
thận, vì vậy em muốn thử xem…”
Với tư cách là bạn trai của cô,
Trác Siêu Nhiên khẽ nhíu mày, giọng điệu vô cùng điềm đạm: “Em đã suy
nghĩ kỹ chưa? Hiến thận không phải là chuyện nhỏ, buổi chiều anh đã hỏi
mấy người bạn làm bác sĩ, họ nói, loại phẫu thuật này có tính nguy hiểm
nhất định, hơn nữa, thiếu một bên thận, có thể sẽ có chút ảnh hưởng tới… cuộc sống sau này.”
Bối rối dừng lại một chút, Trác Siêu Nhiên không nói là cuộc sống gì.
“Bố mẹ em đều không còn nữa rồi, bác trai là người thân gần gũi nhất của
em, em không thể giương mắt nhìn bác ra đi…” Khi cô nói, ánh mắt lại bất giác liếc về phía Trác Siêu Việt, sắc mặt anh tối tăm, ánh mắt phẫn nộ
và tốc độ nhô lên hạ xuống của lồng ngực thể hiện rõ vẻ bất đồng của anh trước quyết định của cô. Mộc Mộc vặn vẹo bàn tay nhỏ bé, chờ đợ anh nổi cơn thịnh nộ, không ngờ đợi tới gần một phút, anh vẫn không nói một câu nào, đi ra một góc rót nước uống.
“Tấm lòng của em, anh rất
hiểu. Nhưng…” Trác Siêu Nhiên nói: “Mộc Mộc, bác sĩ Trương nói em thiếu
máu ở mức độ nhẹ, huyết áp lại thấp…”
“Thế ư?” Cô chăm chú lật
giở kẹp hồ sơ kết quả xét nghiệm, huyết áp quả thực hơi thấp, tuy nhien, kết quả kiểm tra tổng thể vẫn phù hợp.
Trác Siêu Nhiên vẫn còn
muốn nói điều gì đó, cô đã tranh nói trước: “Anh không cần phải lo lắng, em còn chưa tiến hành làm sinh thiết mà, nghe nói, tỷ lệ thành công rất thấp, chưa biết chừng kết quả lại thất bại, muốn hiến thận cũng không
được.”
Trác Siêu Nhiên suy nghĩ một lát, không khuyên răn cô nữa. “Thôi được rồi, đợi đến khi có kết quả sinh thiết của em rồi bàn tiếp.”
“Ừm.”
“Siêu Việt, muộn rồi, em đưa Mộc Mộc về nhà nhé!” Thời gian này, vết thương
của Trác Siêu Nhiên đã không còn nguy hiểm nữa, bác sĩ cho phép một
người ở lại chăm sóc, vì vậy, nhiệm vụ quang vinh mà khó khăn nặng nề đó được Trác nhị thiếu gia gánh vác.
Trác Siêu Nhiên dừng lại một
lát, rồi nói tiếp với Trác Siêu Việt: “Vết thương của anh đã không còn
nguy hiểm nữa, không cần phải chăm sóc, tối nay em cũng không phải tới
đây nữa.”
Mộc Mộc vẫn có chút không yên tâm, “Mắt anh không nhìn thấy được, ngộ nhỡ buổi tối có chuyện gì…”
“Anh có thể gọi hộ lý.” Bàn tay anh lần mò bên cạnh giường một hồi, mới tìm
được cánh tay Mộc Mộc, khe khẽ vỗ vỗ, “Em hãy về nhà nghỉ ngơi cho thoải mái.”
“Ừm.”
Từ khi bước ra khỏi cửa phòng bệnh,
Mộc Mộc đã cảm nhận được trên người Siêu Việt vẫn luôn yên lặng toát lên một sắc thái u buồn khiến người ta cực kỳ sợ hãi, giống như sự bình
lặng trước khi mưa to gió lớn kéo tới.
Cô đi theo phía sau, không nói một câu, sợ rằng nói sai một câu rồi, sẽ chuốc vạ vào thân. Ai ngờ, cô vừa bước lên xe, Trác Siêu Việt không biết đã ấn vào nút nào, bốn
cánh cửa xe đều được khóa chặt lại.
“Anh?” Cô lo lắng quay nhìn xung quanh, bãi đậu xe trống trải hoàn toàn yên lặng.
“Tô Mộc Mộc!” Cơn giận giữ của anh đã bị kiềm chế rất lâu cuối cùng cũng
bùng nổ, khi đã phát ra thì không thể thu lại được. “Đầu óc em cõ vấn đề rồi hay sao hả?”
Bốn năm không thể nói được thành tiếng, cô đã
quen nghĩ nhiều, nói ít. Vì vậy, sau khi nhanh chóng suy nghĩ một lượt
về khả năng tồn tại của bộ não, cô trả lời một cách đầy kiên quyết:
“Không!”
“Từ trước tới giờ anh chưa từng thấy một người phụ nữ
nào ngốc nghếch như em, em có thù với bản thân mình à? Luôn tìm mọi cách để hủy hoại bản thân! Bốn năm trước em vì chịu tội thay mẹ nuôi, bây
giờ đã ra tù rồi, lại hiến thận cho một người chẳng có liên quan gì cả!”
“Ông ấy không phải là người không liên quan, ông ấy là bác của em.”
“Em coi ông ta là người thân, nhưng ông ta hoàn toàn không coi em là người! Em quên hôm đó ông ta đã mắng em như thế nào sao, ông ta nói cho dù em
có chết phơi thây nơi đầu đường xó chợ, ông ta cũng không thèm nhìn
ngó!”
“Em không cần biết ông ấy đối với em như thế nào, trong lòng em, ông ấy luôn luôn là bác của em.”
“Bác cái gì chứ! Cùng lắm thì ông ấy cũng chỉ là anh trai của bố nuôi, chẳng có một chút quan hệ huyết thống nào với em!” Trác Siêu Việt tức đến nỗi túm chặt lấy tay cô, kéo cô quay người lại, đối diện với anh. “Hơn nữa, hai người hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, tỷ lệ thành công khi
làm sinh thiết rất thấp…”
“…” Mộc Mộc cắn chặt môi dưới, muốn nói điều gì đó, xong lại thôi.
Thái độ né tránh của cô khiến ánh mắt anh sững lại, trong đầu nhanh chóng hiện lên nhiều nghi vấn.
Đối với anh trai của bố nuôi, tại sao cô lại lưu tâm như vậy? Bị ông ấy
nguyền rủa tới mức thịt nát xương tan, cô vẫn tự nguyện hiến tặng một
bên thận của mình, hơn nữa, cô chắc chắn biết rằng, nếu không có quan hệ huyết thống, tỷ lệ thành công khi làm sinh thiết rất thấp, tại sao thái độ của cô… Anh cũng không nói rõ được rằng thái độ của cô như thế nào,
tóm lại, đó không phải là thái độ tùy tiện thử xem sao!
“Tại sao em lại muốn hiến thận cho ông ấy?” Anh hỏi dò.
Cô cúi đầu, chăm chú nhìn vào đầu ngón chân của mình, “Chuyện của em, anh không cần phải quan tâm.”
“Nếu anh nhất định muốn quan tâm thì sao?” Anh lớn tiếng nói: “Tô Mộc Mộc,
anh nói cho em biết, chỉ cần còn một hơi thở, anh tuyệt đối sẽ không để
em hiến thận!”
Biết rõ rằng anh muốn những điều tốt đẹp cho cô,
nhưng giọng điệu đầy vẻ ngang ngược của anh lại kích thích tính ương
bướng của cô, cô ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn anh. “Trác Siêu Việt, em
hiến thận cho ai, đó là quyền của em, anh là gì của em? Chuyện của em
chẳng liên quan gì tới anh cả!”
“Anh…” Trác Siêu Việt nghẹn tới mức không nói được thành lời.
“Đừng có nói rằng em là chị dâu tương lai của anh!” Mộc Mộc hừ một tiếng. “Em sắp sửa chia tay với anh trai của anh rồi!”
“Đúng, chúng ta chẳng có quan hệ gì cả.” Anh nói. “Tôi thích xía vào chuyện của người khác, được chưa?”
Người đàn ông này, nếu đã cùn lên, thật khiến người ta phát điên, cô tức đến
nỗi nghiến răng nghiến lợi. “Anh, anh rõ ràng không biết lý lẽ!”
“Tôi không biết lý lẽ đấy! Tôi chẳng có quan hệ gì với cô cả, hoàn toàn
không cần phải nhờ người giúp cô vào học ở Học viện Âm nhạc, đón cô về
nhà ở, mua cây đàn rách chô cô, càng không cần phải tìm mọi cách để chữa khỏi bệnh mất tiếng của cô…” Chợt ý thức được sự lỡ lời của minh, Trác
Siêu Việt phẫn nộ đập vào cửa xe, quay mặt ra ngoài cửa sổ.
Cả người Mộc Mộc giống như một quả bóng đầy hơi bị châm một lỗ kim, trở
nên lép kẹp trong chốc lát. “Anh, tại sao anh lại làm những việc đó?”
“Tôi thích xía vào chuyện của người khác!” Anh vẫn nhìn ra ngoài cửa xe.
Cô khe khẽ kéo kéo tay áo anh, “Vậy tại sao anh lại thích xía vào chuyện của người khác?”
“Im miệng!” Trác Siêu Việt khởi động xe, nhưng chiếc xe khởi động tới vài
lần vẫn không nổ máy được, anh tức đến nỗi lầm rầm nguyền rủa. “Sớm biết rằng cô sẽ nói những lời khiến người ta bực bội như vậy, tôi đã không
chữa bệnh cho cô rồi!”
“Anh không muốn nói, em có thể không hỏi.” Cô liếc nhìn đầu lông mày đang nhíu chặt của anh qua tấm gương chiếu
hậu, “Không hỏi anh tại sao lại tốt với em như vậy, cũng không hỏi tại
sao anh đầu tư cổ phần vào Lạc Nhật, tại sao lại học cách đọc khẩu hình… Nếu một ngày nào đó, em không kiềm chế được mà hỏi anh, xin anh đừng
nói với em vì sao, em thật sự không muốn biết!”
Anh quay mặt lại, nhìn cô rất lâu, cuối cùng, đưa tay ra ôm chặt cô vào lòng, hai cánh
tay anh vẫn mạnh mẽ như vậy, không chỉ ôm chặt cả người cô, còn ôm chặt
cả linh hồn cô nữa.
“Có một số điều, anh không nói chắc em cũng hiểu được.”
Cô gật đầu trong vòng tay anh. Dù có ngốc nghếch đến mấy, cô cũng có thể cảm nhận được, anh đối với cô… rất tận tâm.
“Mộc Mộc, em biết không?” Anh khẽ khàng vuốt mái tóc dài phía sau lưng cô,
từng chút, từng chút một. “Với chuyện của bốn năm về trước, anh vô cùng
ân hận, ân hận vì đã không ngăn cản em chịu tội thay mẹ nuôi, khiến em
phải trải qua một cuộc sống không phải của con người trong suốt bốn năm, phải gánh chịu một tiền án mà cả đời không gột sạch được… Bây giờ, anh
tuyệt đối sẽ không để em làm những chuyện ngốc nghếch nữa.”
“Em
không làm chuyện ngốc nghếch! Ông ấy là anh trai duy nhất của bố em, em
không thể giương mắt nhìn ông ấy ra đi… Em muốn làm chút gì đó cho ông
ấy, coi như đó là vì bố…”
Anh thở dài một tiếng, “Anh sẽ tìm cách giúp em. Em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em tìm thấy nguồn hiến thận phù hợp…”
Cô ngẩng đầu lên trong lòng anh, “Em đã nợ anh quá nhiều rồi.”
“Đúng vậy, đã quá nhiều rồi, vậy nên có nhiều hơn một chút nữa, em cũng không cần để ý.”
“Em nợ anh nhiều như vậy, nửa phần đời sau này của em há chẳng phải làm trâu ngựa, báo đáp cho anh?”
Mộc Mộc cố gắng suy nghĩ, trong tương lai, có cơ hội gì để làm trâu ngựa
cho anh? Với khả năng của cô, những việc cô có thể làm cho anh quả thực
là rất hạn chế, ờ, ngoại trừ một chuyện.
Trong đầu cô bất giác lại lóe lên một ý nghĩ, anh không thể là đang muốn có cô chứ…
Không thể được! Cô vỗ vỗ vào đôi má đang nóng rực, cô đã nghĩ lung tung rồi.