Đêm dài đằng đẵng,
Mộc Mộc không ngủ, cứ ngồi trên giường lưu luyến ôm tấm áo quân phục
trong lòng, không nỡ đặt xuống. Bởi vì trên bộ quân phục đó vẫn còn lưu
lại hương vị đàn ông nồng đậm của anh, còn cả một chút… mùi rượu và
thuốc lá nữa.
Trước đây, khi anh hôn cô, hai cánh tay khỏe mạnh
rắn rỏi ôm ghì cô vào lòng, trên người anh cũng có hương vị này, mùi
rượu mát lạnh quyện lẫn mùi khói thuốc thoang thoảng, chầm chậm mà nhiệt tình chiếm trọn cô. Bây giờ, ngay cả hình dáng cô anh còn chẳng nhớ,
vậy mà cô vẫn nhớ rõ như in cả mùi hương của anh. Vậy thì, liệu cô có
nên rời xa, liệu có nên để gió thổi ký ức thành những cánh hoa, từ nay
về sau bắt đầu lại cuộc sống của mình?
Bầu trời bao la bị màn đêm bao phủ, chỉ có chút ánh trăng nhợt nhạt soi rọi, cũng giống như cuộc
đời cô, khoảng hồi ức đó là một chút ánh sáng cuối cùng đưa đường chỉ
lối, nếu không có chút ánh sáng đó, cuộc đời cô sẽ chỉ còn là một dải
đen tối.
Trong sự giằng xé đầy mâu thuẫn, bầu trời đã sáng tỏ từ
lúc nào, tấm áo quân phục trong lòng cũng bất giác trở nên nhàu nhĩ. Mộc Mộc ra khỏi giường, giặt sạch chiếc áo, phơi bên cửa sổ, những ngôi sao trên quân hàm rung rinh chào đón ánh nắng mai, lấp la lấp lánh.
Hóa ra trước đây anh là lính đặc chủng, thảo nào cơ thể anh lại đẹp như
vậy, thảo nào lòng bàn tay anh lại có những vết chai dày… thảo nào thể
lực anh lại tốt đến thế, khiến xương cốt cô như muốn vỡ vụn, ngày hôm
sau đi đường mà vẫn như đang đi trên mây…
Vì quá tập trung nhìn
ngắm chiếc áo quân phục, không để ý tiếng gõ cửa, đến khi cô nhìn thấy
Vương Dao đẩy cửa bước vào, ngạc nhiên nhìn chiếc áo quân phục đang đung đưa trong gió bên cửa sổ, Mộc Mộc muốn giấu đi cũng không còn kịp nữa.
Vương Dao thu lại ánh mắt, vẻ mặt lạnh lùng: “Đạo diễn Lý nói đã tìm được
người thích hợp rồi, không cần em đệm đàn nữa. Em thu dọn đồ đi, chị đưa em ra ngoài.”
Nói xong, không để Mộc Mộc có cơ hội đáp lại điều gì, Vương Dao quay người đi ra ngay.
Xem ra vận mệnh đã quyết định thay cô, để cô rời xa anh. Cô chấp nhận số
phận, thu dọn đồ đạc của mình, cuối cùng, cô lưu luyến nhìn lại chiếc áo quân phục vẫn còn đang rỏ nước. Cô muốn mang nó đi, nhưng lại sợ bị
người ta phát hiện, hiểu nhầm rằng cô lấy trộm đồ, sẽ tống cô vào trại
giam. Nhưng nếu cô để nó lại nơi này, ngộ nhỡ bị ai nhìn thấy, liệu có
ảnh hưởng tới danh dự của anh không?
Vương Dao lại gõ cửa một lần nữa, tiếng gõ đầy vẻ sốt ruột.
“Đi thôi.” Vừa bước vào cửa, cô ấy đã đi thẳng vào vấn đề.
Mộc Mộc lôi điện thoại di động ra, nhanh chóng bấm chữ, cũng không vòng vo
mà hỏi thẳng: “Em có thể gặp lại trung đoàn trưởng Trác không? Em muốn
trả áo cho anh ấy.”
“Hôm nay sư đoàn trưởng đến đây, anh ấy rất bận, chắc không có thời gian để gặp em đâu.”
Cô đang định bấm chữ nữa, Vương Dao đã nói tiếp: “Nếu em chỉ muốn trả áo cho anh ấy, chị có thể trả giúp em.”
Mộc Mộc nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, muốn từ chối nhưng không tìm ra được lý do nào cả, “Cảm ơn chị!”
Ra khỏi cổng lớn của doanh trại, Mộc Mộc quay đầu nhìn bức tường cao sừng
sững phía sau lưng, mấy người lính tay ôm súng, dáng đứng thẳng tắp như
thân cây tùng, khí thế hiên ngang khiến cô cảm thấy bản thân mình chỉ là một hạt bụi bé nhỏ, chỉ cần bước lại gần một chút cũng có thể làm ô
nhiễm vẻ thần thánh của họ.
Hít một hơi thật sâu, cô bước từng bước ra đi.
Cho dù thế nào, cô vẫn cảm ơn vận mệnh đã cho cô gặp lại anh, ít nhất trong ký ức của cô cũng không chỉ có một khuôn mặt điển trai.
Anh tên
là Trác Siêu Nhiên, một quân nhân cao lớn đầu đội trời chân đạp đất, từ
một anh lính đặc chủng đã được thăng chức trung đoàn trưởng, cả cuộc đời nhất định sẽ rất xán lạn.
Như vậy đã đủ lắm rồi!
Sau khi từ doanh trại quân đội trở về, Mộc Mộc như biến thành một người
khác, lớp phấn trang điểm mỗi ngày vẫn không che giấu được hết vẻ tiều
tụy của việc mất ngủ. Trước đây, khi không có buổi biểu diễn, Mộc Mộc
thường lặng lẽ ngồi luyện đàn, chưa bao giờ tham gia vào những cuộc vui
của cả nhóm. Nhưng mấy ngày gần đây, cho dù có buổi biểu diễn hay không, cô vẫn suốt ngày tụ tập với mọi người trong nhóm, cùng nhau uống rượu,
chơi đùa tới tận sáng mới về nhà.
Đã quá nửa đêm, Bạch Lộ quả
thực không thể chịu được nữa khi cứ phải chứng kiến cảnh Mộc Mộc trộn
rượu trắng, rượu đỏ cùng bia lại với nhau rồi nâng cốc uống cạn, bèn giơ tay giật lấy ly rượu trong tay cô, “Mộc Mộc, tửu lượng dù tốt cũng
không được uống như vậy, dễ say lắm đấy.”
Mộc Mộc vốn rất muốn
uống say, say rồi sẽ không phải nghĩ tới những chuyện đã qua, những
chuyện sẽ tới, cam chịu sống một cuộc sống như cây cỏ, không còn mơ
những giấc mơ hão huyền nữa.
Chỉ là, thi thoảng, khi nửa tỉnh nửa mơ, cô vẫn cảm nhận được bàn tay anh đang nắm chặt cổ tay cô, nói với
cô: “Làm bạn gái anh nhé!”
“Em nói thật với chị đi, có phải đã
xảy ra chuyện gì trong doanh trại quân đội không? Có phải có liên quan
tới trung đoàn trưởng Trác kia?”
Nghe thấy bốn chữ “Trung đoàn
trưởng Trác”, Mộc Mộc trong chốc lát giống như một chú đà điểu, ngồi
cuộn người lại trong chiếc sofa, không hề động đậy.
Thấy phản ứng của cô, Bạch Lộ cảm thấy lo lắng, xoay hai vai của Mộc Mộc để cô nhìn
thẳng vào mặt mình. “Vương Dao nói với chị rằng hình như em thích trung
đoàn trưởng Trác, bảo chị khuyên em chớ nên mơ mộng hão huyền, chị còn
nói với cô ấy rằng tuyệt đối không thể có chuyện đó… Em chắc không phải
là thích anh ta thật đấy chứ?”
Bốn chữ “mơ mộng hão huyền” giống
như một cây kim sắc nhọn cứ đâm thẳng vào trái tim của Mộc Mộc, đau đến
nỗi sắc mặt cô trở nên trắng bệch.
“Mộc Mộc, chẳng phải là em một lòng một dạ với chàng trai khăn tay màu trắng ư, sao có thể chưa tới
một ngày đã thích người khác được? Chắc không phải là… trung đoàn trưởng Trác đó, anh ta… bắt nạt em chứ?”
Mộc Mộc lắc đầu quầy quậy, để
Bạch Lộ không dò đoán lung tung, cô cầm điện thoại di động lên, cố gắng
di chuyển những đầu ngón tay đang tê bì đau buốt, bấm chữ trên bàn phím
điện thoại: “Em đã tìm thấy người mà em vẫn luôn đi tìm.”
“Cái
gì? Em đã tìm thấy chàng trai có chiếc khăn tay màu trắng rồi?” Giọng
nói kinh ngạc, mừng rỡ của Bạch Lộ chói tai lạ thường, không chỉ khiến
các thành viên trong nhóm nhạc ngồi cùng bàn bị giật mình, ngay cả mấy
người ngồi bàn bên cạnh cũng bị kinh động, quay nhìn về phía họ.
Ngẫm nghĩ một lúc, Bạch Lộ nhớ tới sự thay đổi trong thời gian gần đây của
Mộc Mộc, vẻ ngạc nhiên mừng rỡ lại biến thành lo lắng. “Anh ta đã nói gì với em?”
“Anh ấy đã không còn nhớ em nữa.” Ngón tay cô trở nên
cứng đờ, tiếp tục bấm chữ, “Chị Bạch Lộ, chị thử nói xem, trí nhớ của
đàn ông thật sự kém như vậy sao? Anh ấy quả thật đã không còn nhớ bất cứ điều gì nữa rồi.”
Bạch Lộ đọc những dòng chữ trên màn hình, không biết phải nói gì.
Cô đã nói với cô bé ngốc nghếch này không chỉ một lần rằng, đàn ông không
ngốc nghếch như phụ nữ, si mê chờ đợi một người mà ngay cả cái tên còn
chưa biết.
Nhưng Mộc Mộc không chịu tin, vẫn muốn tiếp tục chờ
đợi. Giờ thì, cô ấy đã hiểu được sự bạc bẽo của đàn ông, sự tàn khốc của thực tế, như vậy cũng tốt, sau này sẽ không còn lãng phí thời gian tiếp tục ngốc nghếch chờ đợi nữa.
Mộc Mộc lại soạn một câu trên màn
hình di động: “Một người đàn ông và một người phụ nữ đã từng trải qua
tình một đêm với nhau, sau bốn năm, anh ấy có thể không nhớ một chút gì
sao?”
Bạch Lộ thở dài một tiếng, lúc này có nói gì cũng vô ích. “Chị
không phải là đàn ông, chị cũng không biết. Có thể anh ta thật sự quên
rồi, cũng có thể anh ta vẫn nhớ, nhưng vì muốn trốn tránh nên mới giả vờ như không còn nhớ gì nữa.”
“Nhưng biểu hiện của anh ấy không giống như đang giả vờ!”
Bạch Lộ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía các bạn trong nhóm đang uống rượu sôi nổi.
“Này, hỏi mọi người một câu nhé, nếu mọi người từng có chuyện tình một đêm
với một cô gái, bốn năm sau, mọi người còn có thể nhớ được hình dáng của cô ấy không?”
“Sao cơ?” Mọi người trong nhóm đã uống suốt cả
buổi tối, đang tới lúc hứng khởi, vừa nghe thấy vấn đề nóng hổi như vậy, đều vô cùng hào hứng. Tiểu Hàn, tay trống trẻ tuổi nhất trong nhóm bày
tỏ quan điểm của mình: “Còn phải xem thân hình cô ấy có nóng bỏng không, nếu là một cô nàng nóng bỏng, tôi đương nhiên sẽ không thể quên được.”
Mộc Mộc cúi đầu nhìn xuống cơ thể mỏng manh của mình, khe khẽ thở dài một tiếng.
Thanh Minh, tay guitar bass có tửu lượng kém nhất cũng giơ tay theo. “Còn
phải xem lúc đó tôi có uống rượu hay không, tôi mà đã uống say, sẽ chẳng nhớ được gì nữa.”
Tiểu Hàn mỉm cười nháy mắt với cậu: “Được rồi, dựa theo tửu lượng của cậu, uống rượu vào rồi liệu có thể xảy ra tình
một đêm không?!”
Hạ Chí, tay guitar cao to đẹp trai lại rất nam
tính bật cười sảng khoái, nheo nheo đôi mắt lá răm thon dài dưới hàng
lông mày lưỡi mác: “Đừng nói là bốn năm trước, người phụ nữ ở cùng với
tôi đêm qua là ai, tôi còn chẳng nhớ nổi nữa…”
Trái tim của Mộc Mộc bỗng nhiên bị chìm xuống tận cùng của sự giá lạnh.
Người duy nhất không trả lời là Cốc Vũ, giọng ca chính của nhóm, đang ngồi
đối diện với Bạch Lộ. Anh mới hai mươi tư tuổi nhưng lại có vẻ lạnh lùng điềm tĩnh chỉ có ở một người đàn ông ba mươi tuổi.
Thấy ánh mắt
của tất cả mọi người đều dồn về phía mình, chờ đợi câu trả lời, Cốc Vũ
bất giác liếc nhìn Bạch Lộ một cái, vuốt vuốt sống mũi thẳng tắp, “Mọi
người không cần nhìn tôi, chuyện tình một đêm hoàn toàn không thể xảy ra với tôi!”
Bạch Lộ nhìn anh với vẻ khinh bỉ không hề khách khí,
“Có cho cậu cũng chẳng dám, nếu cậu dám ra ngoài lừa dối người khác, tớ
nhất định sẽ thay Tiểu Hy đánh gãy chân cậu.”
Tiểu Hy là bạn gái
đã hẹn hò được một năm nay của Cốc Vũ, đồng thời cũng là bạn thân nhất
của Bạch Lộ, Bạch Lộ nói câu này đương nhiên không thể quở trách. Cốc Vũ thâm trầm nhìn cô một cái, không nói gì nữa.
“Bạch Lộ, sao cậu lại hỏi câu này?” Tiểu Hàn tò mò nhìn về phía Mộc Mộc: “Chắc không phải là…”
Bạch Lộ chẳng thèm để ý, cắm một quả nho trong đĩa hoa quả đút vào miệng, “Đúng vậy, tớ
đang nghĩ tới chuyện tìm một người đàn ông để chơi thử một đêm!”
“Vậy sao? Chi bằng em thu nạp anh đi.” Hạ Chí, người ngồi bên cạnh Bạch Lộ
đưa tay ra ôm lấy bờ vai để trần một nửa của cô, tình ý lấp lánh trong
mắt. “Tiểu Lộ, anh nhất định sẽ không làm em thất vọng.”
“Cút!” Bạch Lộ hất tay anh ta ra. “Em sợ ngày mai mở mắt ra, anh sẽ không nhớ nổi em là ai nữa.”
“Quên ai thì quên, chứ anh không thể quên em được! Em chính là người tình trong mộng của anh mà…”
Hạ Chí nhiệt tình bày tỏ lòng ái mộ, nhưng lại bị giọng nói lạnh lùng của
Bạch Lộ ngắt lời: “Thôi đi, mang những lời đường mật của anh ra mà dụ dỗ mấy cô gái không có đầu óc suy nghĩ ấy, đừng sỉ nhục trí thông minh của em.”
Mộc Mộc lặng lẽ nghe cuộc tranh luận sôi nổi của
họ, người không thể nói chuyện luôn cảm nhận được nhiều hàm ý từ ánh mắt và ngữ điệu của người khác, ví dụ như sự chân tình mà Hạ Chí dành cho
Bạch Lộ.
Tiếc rằng, trong tim của Bạch Lộ chỉ có một mình Cốc Vũ, không thể có thêm hình ảnh của người đàn ông nào khác.
Chuông báo có tin nhắn từ điện thoại di động vang lên, Mộc Mộc không hề bất
ngờ khi nhìn thấy ba chữ “Luật sư Kiều” trên màn hình, tiện tay mở tin
nhắn ra xem.
“Lại uống rượu rồi phải không? Về sớm nghỉ ngơi nhé. Anh đã hẹn gặp bác sĩ Trần vào chín giờ sáng mai, tám giờ anh sẽ qua
nhà đón em.”
“Vâng, em biết rồi.” Trả lời ngắn gọn xong, Mộc Mộc nhắm mắt lại ngả người vào lưng ghế.
Tại sao cô cũng giống như vậy, ngoài Trác Siêu Nhiên ra, trong tim không
thể có thêm hình ảnh của một người đàn ông nào khác nữa.
Đúng
chín giờ sáng hôm sau, Kiều Nghi Kiệt đưa Mộc Mộc tới phòng khám của bác sĩ Trương, trước khi đi ra còn quan tâm vỗ vỗ vào tấm lưng thẳng đờ vì
lo lắng của Mộc Mộc. “Mộc Mộc, nếu sợ quá, nhất định phải hét to lên,
biết chưa?”
Cô gật gật đầu, chậm rãi nằm xuống chiếc ghế màu
trắng toát. Trong phòng khám, ngoài chiếc đồng hồ đều đặn phát ra những
tiếng tích tắc, không nghe thấy bất cứ một âm thanh nào khác, yên tĩnh
tới rợn người.
Biết Mộc Mộc không thể nói được, bác sĩ Trương
không hỏi han gì, chỉ an ủi vài câu rồi tiêm cho Mộc Mộc một mũi thuốc,
tiến hành làm ám thị tâm lý cho Mộc Mộc theo những nội dung đã viết
trong tài liệu…
“Hôm đó, mây đen kéo tới che kín bầu trời, sắp có giông, cô giáo dạy nhạc vì muốn cô không bị ướt mưa, nên đã cho cô nghỉ học sớm nửa tiếng… Cô đứng dưới mái hiên trú mưa…”
Một vật đen
sì hình giọt nước treo trước mắt Mộc Mộc cứ đung đưa đung đưa, giống như bầu trời xám xịt ngày hôm đó, mây đen cuồn cuộn như một chiếc động sâu
không thấy đáy, dường như sắp sụp xuống, nuốt chửng cả con người.
Cô vô thức nhắm mắt lại, ký ức quay trở về ngày mưa của nhiều năm về trước.
Trong bộ đồng phục của trường cấp III, Mộc Mộc ôm cặp sách, vội vội vàng vàng chạy về hướng trạm xe buýt. Chạy đến nửa đường, những giọt mưa to bằng
hạt đậu đã rơi xuống, quất lên người cô. Cô nép vào mái hiên ven đường,
vốn định trú mưa một lát.
Bỗng một chiếc xe quen thuộc tấp vào lề đường, qua lớp cửa kính trong suốt, cô nhìn thấy Tô Minh Lỗi – người bố luôn yêu thương cô hết mực đang vẫy tay với cô, bảo cô lên xe.
Cô vui sướng lao ra màn mưa, bố cô cũng giương ô bước xuống, khoác tay ôm
lấy vai cô, che gió che mưa cho cô. “Mau lên, mau lên.”
Sau khi
ngồi vào trong xe, bố dùng tay áo lau khô những giọt nước mưa còn đọng
lại trên mặt cô, khuôn mặt ông tràn ngập vẻ yêu thương. “Có lạnh không?”
“Không ạ. Bố, chẳng phải bố đã nói là hôm nay phải làm thêm giờ sao?”
“Bố thấy trời mưa, sợ con bị ướt. Bao giờ đưa con về nhà xong, bố lại đến trường.”
Tô Minh Lỗi là một thầy giáo dạy nhạc ở trường trung học, bình thường
không quá bận rộn, có điều thời gian này nhà trường đang tiến hành đánh
giá chất lượng giảng dạy, nên mấy tuần nay mới phải làm liên tục, không
được nghỉ ngơi.
“Hôm nay con học bài gì?”
“Cô giáo không
dạy bài mới, chỉ bảo con luyện mấy lần bài Gió mang ký ức thổi thành
những cánh hoa. Cô giáo nói trình độ của con còn hơi non, nếu muốn dùng
ca khúc này để thi vào Học viện Âm nhạc thì cần phải cố gắng thêm chút
nữa.” Nhắc tới Học viện Âm nhạc, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Mộc Mộc trong chốc lát trở nên tươi tắn, rạng rỡ.
Nhìn cô con gái đáng
yêu trước mặt, Tô Minh Lỗi khó giấu được sự hoan hỉ và yêu thương trong
lòng, hai tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé nõn nà của Mộc Mộc, ôm lấy bờ vai cô vỗ về, “Mộc Mộc, con đừng gây áp lực quá lớn cho bản thân. Hôm qua
con đã luyện đàn tới hơn một giờ mới ngủ, tối nay đừng luyện nữa, nghỉ
sớm đi, ngày mai còn phải đến trường học nữa đấy.”
“Vâng!”
Vì bố cô phải chuyên tâm lái xe, Mộc Mộc không nói chuyện với ông nữa, mở
một đĩa CD, vừa nghe vừa ngân nga theo bằng chất giọng trong vắt như
dòng suối trên núi, chưa hề nhuốm chút bụi trần…
Tô Minh Lỗi cũng nghe rất say sưa, ngón tay đặt trên vô lăng khe khẽ gõ nhịp.
Mưa mỗi lúc một to, dòng xe cộ trên đường tắc nghẽn. Từng giọt mưa rơi trên tấm kính chắn gió, cứ nhảy múa tí tách, mùi nước hoa trong xe không
giống với mọi ngày, trong khoang xe kín mít, càng lúc càng nồng đậm.
Có lẽ do tối qua ngủ quá muộn, cũng có thể hôm nay học quá mệt mỏi, Mộc
Mộc ngả người trên ghế ngủ thiếp đi. Trong mơ, cô nghe thấy tiếng gọi
khe khẽ của bố. Sau đó, cô láng máng thấy một chiếc áo ấm được đắp lên
người mình, hai cánh tay to khỏe bế bổng cô lên. Cô ôm lấy cánh tay của
bố, cuộn tròn trong lòng ông, tiếp tục ngủ say sưa.
Bỗng một tiếng thét chói tai vang lên khiến Mộc Mộc bừng tỉnh từ giấc mơ
đẹp, cô lơ mơ ngồi dậy, không hiểu gì, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, mới
phát hiện ra chiếc áo đồng phục ướt một nửa trên người mình đã bị cởi
hết cúc, lộ rõ chiếc áo ba lỗ nhỏ bó sát người. Vì không mặc áo ngực, cơ thể tròn trịa nhẵn mịn của thiếu nữ thoáng ẩn thoáng hiện.
Còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, cô đã nghe thấy tiếng quát mắng lạc cả giọng của mẹ:
“Anh còn điều gì để nói nữa không? Anh nói tôi là kẻ không biết lý lẽ, nhưng chính anh mới là loài cầm thú đội lốt người!”
“Cô có thôi đi không hả!” Thấy Mộc Mộc bị đánh thức, Tô Minh Lỗi trở nên
nổi giận vì xấu hổ, đang định bỏ đi liền bị bà Tô đang trong cơn thịnh
nộ kéo giật lại, ra sức đánh đấm như lên cơn điên dại.
“Anh có còn là con người không, nó mới mười bảy tuổi… Cho dù nó không phải là con đẻ của anh, anh cũng không thể…”
Bốp! Một cái tát đanh gọn giáng xuống mặt mẹ cô, khiến bà loạng choạng ngã khuỵu xuống đất.