Buổi chiều lúc tan học. Đến phiên Trần Nhứ trực nhật, cô không tới canteen trường ăn tối, ở lại quét dọn vệ sinh.
Tổ trưởng phân công cho cô khu vực hành lang phía ngoài phòng học.
Ánh nắng chiều nhuộm đỏ những đám mây, chân trời tựa như một bức tranh sơn dầu.
Thu dọn xong, sắp xếp lại dụng cụ vệ sinh, lại vẩy một mảng nước trên mặt đất.
Trần Nhứ lấy tay chống má, nhoài người trên lan can hành lang nghỉ ngơi một lát, ở góc độ này nghiêng mặt sang là có thể nhìn thấy sân thể dục.
Tầng bốn, trên cao nhìn xuống, tầm nhìn không tệ. Trên đường chạy bằng nhựa, từng tốp từng tốp cùng nhau đi bộ, còn có vài người cầm cuốn sổ nhỏ đi qua đi lại, gật gù tranh thủ từng phút từng giây học thuộc từ mới.
Sân bóng rổ ở một bên, một đám nam sinh khí thế hừng hực đang chơi bóng, bên ngoài nhìn vào có thể cảm nhận khí thế ngất trời.
Giang Tư Mạc cũng ở trong số đó, thân hình cao lớn của cậu ta có ưu thế rõ rệt, như hạc đứng trong bầy gà. Áo khoác tùy tiện ném một bên trên mặt đất, trên người mặc một chiếc áo len cổ tròn, lộ ra một phần cổ áo sơ mi trắng. Bên thái dương là một lớp mồ hôi mỏng, trong suốt.
Cậu ta nhận ra ánh nhìn chăm chú của Trần Nhứ.
Khóe môi Giang Tư Mạc khẽ cong lên, càng thêm tích cực di chuyển trên sân. Cậu ta đón lấy quả bóng từ trong tay đồng đội, chuyền bóng, chặn bóng, giành bảng rổ, úp rổ, động tác thuần thục lưu loát như nước chảy mây trôi, làm liền một mạch.
Bên sân không ngừng vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng, không dứt bên tai.
Nữ sinh đi qua, ánh mắt vô tình hay cố ý gần như đều tập trung ở trên người cậu ta.
Trương Việt Tây thở hổn hển chạy tới, vỗ vai cậu ta, “Chơi đủ chưa vậy, hôm nay cậu ăn phải xuân dược hả.”
Giang Tư Mạc theo bản năng nhìn về phía hành lang, nơi đó đã không còn một bóng người. Tâm trạng gần như trong nháy mắt chuyển thành đầy mây mù, cậu ta đẩy cánh tay Trương Việt Tây đang đặt trên vai mình ra, “Biến đi.”
“Khốn”, Trương Việt Tây tức giận không nhỏ, khẽ chửi thề một tiếng.
“Đi thôi, đến canteen mua đồ uống.” Giang Tư Mạc nhặt áo khoác trên mặt đất lên, hếch mặt.
“Cậu mời hả.” Trương Việt Tây cười hì hì đi theo.
Trần Nhứ đi đến toilet.
Sau khi trở về, lấy bài thi số học ra, chuẩn bị giờ tự học buổi tối làm. Lúc dọn dẹp sách vở, trong ngăn bàn lộ ra một góc túi giấy, mở ra liền bốc lên một làn hơi trắng nóng hổi hương thơm ngọt ngào, là bánh bao đậu đỏ mới ra lò trước cổng trường, còn có một hộp sữa tươi. Cầm trong lòng bàn tay, thật ấm áp.
Trên màn hình điện thoại di động hiện lên một tin nhắn, “Ăn hết đi.”
Người gửi tin là Giang Tư Mạc.
Cho dù có trì độn đi nữa, cũng có thể nhận ra một chút ý vị sâu xa gì đó.
Sau khi thi xong là một hồi tổng kết.
Kỳ nghỉ đông cuối cùng của thời kỳ cao trung liền bắt đầu.
Trước Tết Nguyên Đán, đài truyền hình chuẩn bị hàng loạt các chương trình đêm Giao thừa.
Khu Thiên Hà là khu vực hào hoa xa xỉ được mọi người chú ý nhất ở Giang Thành. Những ngôi nhà xa hoa nhấp nhô nhập vào trong tầng mây một màu, đường sá màu xám tro với vành đai xanh được quy hoạch đồng bộ, tựa như một mê cung hiện đại xây dựng bằng xi măng cốt thép.
Khách sạn năm sao đều tập trung mở ở nơi này. Cũng xuất ra toàn bộ bản lĩnh của bản thân trong bữa cơm tất niên quan trọng của mùa xuân.
Khách sạn Lệ Tư cũng không là ngoại lệ, nhắm vào nội dung dưỡng sinh ngày càng trở nên phổ biến ở các thành phố lớn, ngay sau đó đề ra rất nhiều hạng mục hoàn chỉnh.
Trời quang mây tạnh. Buổi chiều, màu cam và xanh nhạt hòa vào nhau nơi chân trời.
Trần Nhứ ngồi tàu điện ngầm đi tới quán cà phê như thường lệ. Màn hình led treo ở trên cửa, có áp phích tuyên truyền về buổi tọa đàm thực liệu dưỡng sinh cao cấp.
Tên của người giảng chính rất quen thuộc, Tạ Nghiêu Đình.
Trần Nhứ dừng bước. Lúc cô còn chưa kịp nhìn lên, chân phải đã di chuyển đi vào phòng. Buổi giảng đã qua một nửa, cô len lén tìm đến một góc tầm thường, ngồi xuống.
Nội dung tọa đàm là Phương pháp thực liệu của người Nguyên Hốt Tư Tuệ “Ẩm Thiện Chính yếu” *.
(* Cuốn “Ẩm Thiện Chính yếu” do Hốt Tư Tuệ, y gia ẩm thực cung đình biên soạn. Cuốn sách này cả thảy gồm ba tập, kế thừa truyền thống kết hợp ba nhân tố thực phẩm, dinh dưỡng và điều trị, chú thích rõ hiệu quả dưỡng sinh và điều trị của mỗi thứ thực phẩm, đồng thời giới thiệu chi tiết về phương pháp chế biến cũng như trình bày quan điểm học thuật rất đặc sắc về mối quan hệ giữa ăn uống, dưỡng sinh và sức khỏe, thói quen ăn uống, an toàn vệ sinh thực phẩm v.v. Bên cạnh đó, đưa ra nhận xét độc đáo trong nội dung trình bày những điều kiêng kỵ khi dùng thuốc, lợi và hại của thực phẩm, tương khắc của thực phẩm và ngộ độc thực phẩm.)
Buổi tọa đàm thật lớn.
Hơn hai trăm chỗ ngồi nghe giảng gần như không còn chỗ trống. Hàng ghế đầu tiên được sắp xếp cho các máy quay phim, có biểu tượng của đài truyền hình nhiều nơi. Phía sau ghế ngồi của người giảng chính là một màn hình hình vòng tròn của Imax, ánh đèn trần lấp lánh, sáng đẹp như dải ngân hà.
Tạ Nghiêu Đình mặc một bộ Âu phục lịch lãm màu xanh thẫm, bên trong là áo sơ mi màu xanh tro, trên cà vạt điểm xuyết một vài hoa văn xanh da trời nho nhỏ, sắc mặt trầm tĩnh lại vui vẻ, rất đúng mực khí phách.
Cuối cùng cũng không tránh được quay lại chủ đề Giao thừa.
Khách sạn Lệ Tư mới đưa ra một thực đơn mới, trong đó có món gà bọc dạ dày heo được chế biến theo công thức bí mật. Nguyên liệu bên trong có một vị thuốc bắc lạt tăng căn.
Có người cầm micro lên hỏi, “Chuyên gia Tạ, nếu thức ăn chữa bệnh thần kỳ như vậy, bỏ thêm lạt tang căn có thể trừ lạnh làm ấm dạ dày hộ gan bổ thận, vậy liệu có phải rằng, lúc dùng thuốc và uống rượu, hai cái có thể trung hòa, sẽ không gây tổn thương cơ thể không?”
Tạ Nghiêu Đình cười nhạt: “Không dám nhận là chuyên gia. Không phải có câu nói rằng, chuyên gia vừa lên tiếng bác bỏ tin đồn, chuyện vốn là tin đồn vô văn cứ cũng xác thực tám chính phần sao.”
Mọi người phía dưới cười rộ lên.
Vài câu nói nhẹ nhàng bâng quơ làm tan biến lúng túng, tự giễu vừa đủ, cũng thể hiện rõ sự tự tin tuyệt đối vào chuyên môn của bản thân mình.
Anh nói: “Thật ra thì, nếu nói thực liệu, thuốc thiện, dưỡng sinh, cũng chỉ là một quá trình biến đổi ngầm, cái cần thay đổi đơn giản chính là thói quen sinh hoạt của con người. Quan niệm lâu đời của Đông y là thất tình (hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục) hại thân, nếu như trong quá trình điều dưỡng cơ thể, vẫn uống rượu như trước, tức giận, buông thả, khí huyết cuối cùng không cách nào điều hòa kinh mạch được, kết quả vẫn là vô dụng.”
Bầu không khí hết sức sôi nổi.
Trần Nhứ vội vàng đi tới quán cà phê thay ca, không có nghe xong.
Sau khi chấm dứt tọa đàm, Tạ Nghiêu Đình đi đến quán cà phê của khách sạn chào hỏi Chu Hằng.
Buổi tọa đàm này, là do lời mời của Chu Hằng mà tiến hành.
Nợ nhân tình, dù sao vẫn phải trả lại.
Trần Nhứ còn đang đánh đàn.
Cô ngồi trên chiếc ghế đàn piano giữa đại sảnh, mặc một bộ lễ phục màu rượu, mái tóc búi thành một búi tròn. Sống lưng thẳng tắp, chiếc cổ tinh tế trắng nõn hơi ngả ra sau, ngón tay không ngừng di chuyển giữa những phím đàn đen trắng, tiếng đàn như lời bộc bạch mà nhanh chóng.
Là The second waltz của Dmitri Shostakovich.
Cô đánh đàn rất có khí thế. Tựa như có cả một dàn nhạc giao hưởng nghiêm chỉnh sau lưng.
Tạ Nghiêu Đình bị thu hút, không nhịn được dừng chân một lát.
Kết thúc bản nhạc tiết tấu dày đặc, Trần Nhứ xử lý rất tự nhiên lưu loát. Cô thở ra một hơi, ngón tay nhẹ nhàng xoa phím đàn, sau đó đứng dậy khỏi ghế. Thấy Tạ Nghiêu Đình đứng một bên, trên mặt là nét vui vẻ hết sức rõ ràng.
Hai người ngồi xuống trong một nhà hàng thức ăn nhanh gần với Lâm Giang.
Trần Nhứ chưa ăn cơm tối, bụng đói kêu ùng ục. Cô không quên giải thích: “Tôi làm việc ở đó kiêm luôn cả nhạc công.”
Tạ Nghiêu Đình: “Ừ, đàn rất hay.”
Chọn một bánh pizza vỏ dày chính gốc Mỹ, đặt trên một chiếc khay gỗ phẳng, phía trên là xúc xích nướng và thịt nướng, ngập tràn, nhiều đến nỗi như muốn tràn ra. Cắt ra một miếng, phô mai nướng vừa phải có thể được kéo ra thành một dải dài, hương thơm tỏa ra. Phối hợp với đồ uống là một cốc sôđa cam chanh lớn.
Sức chống cự của đám thanh niên đối với đồ ăn nhanh đại khái đều sụp đổ.
Lúc nhân viên mang đồ lên, ánh mắt Trần Nhứ đều sáng lên. Cảm giác tiếng dạ dày đang réo lên không ngừng vì hương thơm thức ăn ngày càng rõ rệt.
Tạ Nghiêu Đình có thói quen chăm sóc cho người khác. Anh cầm dao cắt bánh lấy một miếng bánh đặt trước mặt Trần Nhứ, “Ăn đi.”
Trần Nhứ cũng không khách khí, cầm lên há to miệng cắn một cái, trong khoang miệng tràn ra hương vị ngào ngạt béo ngậy của pho mát, hương thơm ngập tràn, ngon miệng thỏa mãn vô cùng. Mũi cô phát ra âm thanh thỏa mãn, ánh mắt cũng cười cong cong như trăng lưỡi liềm.
Ánh mắt Tạ Nghiêu Đình hiện lên nét vui vẻ không chút nào che giấu, “Ăn ngon không?”
Trần Nhứ lúc này mới phản ứng được, hơi ngượng ngùng liếm liếm môi, “Ừm, thực sự ăn rất ngon.”
Anh lại gắp qua một miếng, “Vậy thì ăn nhiều một chút.”
Trần Nhứ gật đầu, ánh đèn làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, lại vui sướng uống một hớp lớn đồ uống.
Tạ Nghiêu Đình có chút mệt mỏi, chậm rãi dựa người vào phía sau, lẳng lặng mỉm cười nhìn cô.
Trần Nhứ lại ăn một miếng to, vừa nhai vừa hỏi anh, “Anh không ăn sao?”
Anh lắc đầu, cười nhẹ, khẽ cúi đầu ho khan, “Tôi không đói bụng. Cũng không quá thích ăn những món này.”
Anh lại cười, trêu chọc cô, ranh mãnh nói: “Cũng không quá thích ăn những món này... Chỉ có trẻ nhỏ mới thích ăn thôi.”
Ai ngờ Trần Nhứ không chú ý đến lời của anh, nghe tiếng anh ho khan, ngược lại ân cần hỏi, “Vết thương trên lưng anh đã đỡ chưa?”
Tạ Nghiêu Đình bất đắc dĩ lắc đầu, “Đã sớm không còn gì đáng ngại.”
Cô hỏi: “Người nhà bệnh nhân kia, sau đó thế nào rồi?”
“Làm thêm một bước giải phẫu, nguyên nhân cái chết là do nhồi máu cơ tim cấp tính. Đại khái là lúc ba giờ sáng, là thời điểm tinh thần đề phòng của mọi người thấp nhất. Chuyện này, nhân viên chăm sóc có trách nhiệm. Nghiêm khắc mà nói, bệnh viện cũng không thể nói là hoàn toàn không có gì sai sót.”
Trần Nhứ rất công bằng, “Nhưng mà, náo loạn bệnh viện là không đúng. Đánh bác sĩ y tá lại càng không đúng.”
Trong mắt của anh có vẻ mỏi mệt nhợt nhạt thật sâu, giọng nói càng thêm bình thản, “Thực trạng chung là như vậy, quan hệ giữa bệnh nhân và bác sỹ trong nước quá căng thẳng, cũng không có cơ chế khiếu nại đáng tin cậy nào.. Nguyên nhân ban đầu, có lẽ cũng chỉ là tìm không ra sự thật thôi.”
Trần Nhứ suy tư chốc lát, trêu đùa, “Chúng ta có lẽ nên thay đổi lập trường.”
Tạ Nghiêu Đình nhướng mày.
Trần Nhứ nói: “Anh vẫn luôn đứng ở góc độ người bệnh, mà tôi vẫn đứng ở góc độ bác sĩ y tá mà nhìn nhận sự việc.”
Bên ngoài cửa sổ là bóng đêm vô tận, ánh đèn giống như những ánh sao bao phủ. Nước sông cuồn cuộn chảy qua, từng đợt mơ hồ. Bọn họ ngồi đối diện nhau, lại tùy ý tán gẫu vài đề tài nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Tạ Nghiêu Đình hỏi: “Cuộc thi cuối kỳ thế nào?”
Trần Như cắn ống hút, uống một hớp nước, “Tạm được. Tiếng Anh có thể đạt điểm tối đa.”
Anh gật đầu một cái tỏ ý khen ngợi, còn nói: “Mạc Mạc sang Mĩ với bố mẹ, hết mùa xuân mới trở về.”
Cô dường như không muốn nói nhiều, “Ừm, vậy rất tốt.”
Trần Chi Nhận đã đưa Ngụy Vi và Trần Đồng về quê trốn nợ.
Trước khi đi, Ngụy Vi lại đến một lần. Đơn giản đều là cùng một mục đích, nói rất nhiều, Trần Nhứ vẫn im lặng không lên tiếng, cứng mềm không ăn, dầu muối không vào.
Trần Nhứ liên tục ăn ba miếng bánh pizza.
Tạ Nghiêu Đình lên tiếng ngăn cô lại, “Ăn no chưa? Còn dư lại thì gói mang về. Tối muộn, ăn no quá sẽ không tốt.”
Trần Nhứ ngượng ngùng, cúi đầu, “Ừ, tôi ăn no rồi.”
Đêm trước ngày lễ Noel, nhạc nước trên quảng trường sáng lên.
Gần như đã trở thành thành phố không bao giờ ngủ, người người tấp nập, rất náo nhiệt.
Biển đèn như dải ngân hà, yên ả như vũ trụ.
Trần Nhứ rất vui vẻ. Cô vừa đi đường vừa thư giãn cơ thể theo âm nhạc nhẹ nhàng, tư thế thẳng đứng, giang rộng cánh tay, duỗi mũi chân, xoay tròn, bắt đầu múa may. Cô đi phía sau Tạ Nghiêu Đình hoạt bát dí dỏm le lưỡi một cái, trong miệng còn đánh nhịp, “Bùm chát chát, bùm chát chát, bùm chát chát.”
Cô gái và điệu Waltz.
Tạ Nghiêu Đình xốc chiếc túi da trong tay lên, cũng bị sự vui vẻ của cô lây truyền, cong khóe môi cười một tiếng.
Đoàn người nhộn nhịp.
Trần Nhứ lùi bước nhường đường, không cẩn thận bị người khác xô đẩy, trước khi ngã xuống đã được cánh tay Tạ Nghiêu Đình vững vàng nắm lấy thắt lưng. Ánh mắt trong veo tinh khiết của cô cứ như vậy trực tiếp nhìn thẳng vào trong đôi mắt anh.
TIếng người huyên náo xung quanh như ngừng lại vài giây, không khí cũng bắt đầu trở nên không bình thường. Hết thảy đều giống như đang ở trong một giấc mộng.
Trên quảng trưởng có người đốt đèn Khổng Minh, hàng trăm ngọn đèn đồng loạt bay lên không trung, có cảm giác như một nghi thức tôn giáo.
Bầu không khí tối thượng, mang theo vẻ đẹp thiêng liêng mà đầy khí thế.
Tạ Nghiêu Đình đưa Trần Nhứ về nhà.
Cửa sổ xe mở ra, cô ghé vào phía trên, đầu gối lên khuỷu tay. Gió lạnh lướt qua mặt, đèn đóm đầy trời. Tương lai tựa như gần ngay trước mắt. Cô hướng về phía bầu trời đêm cầu nguyện. Niềm hy vọng trong lòng chộn rộn, khó có thể đè nén.