Edit: Đào Sindy
Ngày kế tiếp, sắc trời trong xanh, trời xanh không mây.
Tạ Nghiêu Đình dẫn Trần Nhứ ra ngoại ô núi Trúc Khê leo núi, Lâm Hoè cũng đồng hành. Núi này không khí trong lành, khắp nơi là trúc xanh, khe núi nhiều dòng suối nhỏ, nên được đặt tên. Phía sau núi có một ngôi chùa, trụ trì Thanh Hoà thiền sư có quen biết với Tạ Nghiêu Đình. Vào đông, cảnh núi khó tránh khỏi có chút tiêu điều cằn cỗi, cành cổ thụ chọc trời đều là màu nâu xám.
Sương mù tản ra, núi xanh nơi xa ẩn hiện. Một đầu phiến đá xếp thành cầu thang theo thế núi uốn lượn.
Ngày nghỉ lễ, hoạt động ngoài trời rất đông người, du khách trên đường núi tốp năm tốp ba. Vừa mới bắt đầu còn nhẹ nhàng, còn có các bạn nhỏ không ngừng cãi nhau ầm ĩ trên dưới. Trần Nhứ hào hứng, lanh lợi đi đầu đội ngũ, bước nhanh từng bước lên.
Tạ Nghiêu Đình một thân quần áo thể thao, đeo nghiêng túi, mang theo hành lý đơn giản, thản nhiên theo ở phía sau.
Trần Nhứ rất vui vẻ.
Cô đứng ở chỗ cao, hai tay giao trên đỉnh đầu, quơ quơ trước mặt Tạ Nghiêu Đình, cười thúc giục anh: “ Mọi người nhanh lên.”
Thế núi dần dần dốc đứng. Rực rỡ dương giữa trời, gió nhẹ thổi bay sợi tóc của cô. Trên trán trơn bóng trắng nõn của cô có chút đổ mồ hôi, mắt sáng lấp lánh, hình dáng giống như khảm một lớp viền vàng. Đầy sức sống thanh xuân trẻ đẹp.
Tạ Nghiêu Đình bất đắc dĩ cười cười, một tay chống đầu gối thở ra một hơi.
Lâm Hoè đặt mông ngồi trên cầu thang, từ túi áo lấy ra một gói thuốc lá, đốt lên, bóp trong đầu ngón tay, thở hổn hển lắc đầu: “Không được, bộ xương già này của tôi đã muốn rời ra từng mảnh, dừng lại nghỉ ngơi một chút đi.”
Trần Nhứ linh xảo nhảy lên bậc thang hai cấp, hai tay chụp bên môi, tạo thành hình loa, lớn tiếng nói: “Vậy tôi đi đến phía trước chờ hai người.”
Cô nhìn Tạ Nghiêu Đình đang ở chỗ thấp.
Anh ngửa mặt lên, khóe môi nở nụ cười ấm áp, có chút nghiêng người đứng cạnh con đường, nhường đường cho những người khác. Anh giơ tay về phía cô, dùng khẩu hình miệng bảo đi. Lúc này cô mới an tâm xoay người.
Không biết từ khi nào bắt đầu toàn tâm toàn ý tín nhiệm.
Lâm Hòe ngửa đầu nhìn anh, trào phúng a lên cười một tiếng.
Anh ta nhẹ nhàng phủi bụi, hỏi: “Đến cùng là lòng yêu mến của anh tràn lan, hay là thật sự kìm lòng không được rồi?”
Tạ Nghiêu Đình khẽ giật mình.
Trên thực tế, anh chưa bao giờ nghiêm túc cân nhắc qua vấn đề này. Giờ phút này, bị Lâm Hòe dùng giọng mỉa mai hỏi, tỉ mỉ nghĩ lại, vậy mà lại có ngoài ý muốn trong nháy mắt. Tuổi tác và đạo đức, cảm giác tội ác và áy náy, những thứ này đều đi ngược lại tam quan bảo thủ của anh, đến mức anh chưa bao giờ liên tưởng qua phương diện tình yêu.
Tạ Nghiêu Đình trầm mặc một lát, bình tĩnh nói: “Lòng yêu mến của tôi tràn lan, giúp cô ấy chỉ vì từ thiện.”
Lâm Hòe xem thường, nhún nhún vai: “Đợi gặp được Bồ Tát, chỉ mong anh cũng có thể... Nghĩ sao nói vậy.”
Tạ Nghiêu Đình không đáp lời anh ta.
Anh một lần nữa bước chân, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Lâm Hòe đứng lên, bóp tắt xì gà trên thùng rác, đột nhiên nói: “Tôi gặp được Diệp Phục Linh rồi.”
Tạ Nghiêu Đình dừng bước chân lại, thuận miệng hỏi một câu: “Không phải cô ấy xuất ngoại rồi sao, trở về lúc nào?”
Lâm Hòe dò xét mắt sắc mặt của anh: “Hồi trước đó. Lúc tụ hội đầu tuần gặp được.”
Trầm mặc không nói chuyện.
Anh đã từng có khoảng thời gian thanh xuân hào hoa phong nhã. Đã từng nghe cô ta chính miệng thừa nhận ở cùng người khác, đã từng vì yêu mà thương, ăn không trôi, đêm dài đằng đẵng trằn trọc, mất ngủ đến hừng đông. Có thể luôn yêu, mới có thể xem như đậm sâu như thế. Chung tình và bạc tình, có đôi khi cũng chỉ là một cái nháy mắt, nghĩ thông suốt, thì có thể buông bỏ.
Trần Nhứ nửa đường lại vòng trở lại.
Cô đeo hai cái túi, trong tay thận trọng giơ một cái lên mua ống trúc gạo nếp bánh chưng tại quán ven đường.
Mùi thơm trong veo đơn giản mê người.
“Cái này ăn ngon lắm. Anh nếm thử đi?” Cô rất ân cần, lòng đầy vui vẻ đưa qua.
Tạ Nghiêu Đình rất nể tình cắn một cái trên tay cô. Khóe môi hơi cong lên, đưa tay cực kỳ tự nhiên lấy xuống nửa hạt cơm bên mép thay cô.
Anh thấp giọng cười nói: “Giữa trưa trong chùa có thức ăn chay, toàn bộ đều dùng cây trúc làm đồ ăn. Có một ít dùng gạo nếp, măng nấu cùng đậu hũ, thêm xì dầu chưng chín thành cơm nắm, cô nhất định sẽ thích ăn.”
Trần Nhứ rất chờ mong, gật gật đầu: “Ừm.”
Lâm Hòe từ bên cạnh bọn họ đi qua, làm bộ lớn tiếng ho khan, im lặng.
Trèo đến đỉnh núi, có một giáo đường cổ xưa. Du khách phần lớn tụ tập ở đây. Xuyên qua rừng trúc, đi ra sau núi mới thấy càng thanh tịnh và đẹp đẽ. Cổ thụ che trời, quanh co khúc khuỷu, lá rụng và bụi bặm phủ kín đường núi, có loại mỹ cảm chán chường xào xạc.
Thuỷ Nham tự là một tòa nhà hai sân, do thế núi xây lên.
Tường gạch màu xám, trong góc có một tầng cỏ rêu màu xanh lá, có cảm giác lốm đốm của năm tháng. Cửa mở ra, trong đình có một cây nhãn lồng trăm năm. Tiểu sư phó mặc tăng bào màu nâu xanh cầm cây chổi quét lá rơi. Nhìn thấy Tạ Nghiêu Đình, cậu ra ngoài đón, chắp tay trước ngực, nói: “Cư sĩ đã đến, trụ trì đã đợi lâu ngày.”
Tiểu sư phó lại nói: “Hai vị thí chủ xin mời đi theo tôi dùng cơm chay.”
Tạ Nghiêu Đình cũng chắp tay trước ngực hoàn lễ, thấp giọng nói: “Làm phiền.”
Anh nghiêng mặt qua, lại thấp giọng sắp xếp cho Trần Nhứ: “Tôi đi bắt mạch cho Thanh Hoà thiền sư. Cô ăn cơm xong chờ tôi một lát, đêm nay chúng ta sẽ ở lại trên núi.”
Trần Nhứ liền vội vàng gật đầu:“Ừm, được.”
Hậu viện chùa là sương phòng cho tăng nhân ở lại. Tiếp giáp một khu rừng nhỏ rậm rạp, bóng trúc rả rích, chiếu vào trên cửa, có một phen thú vị đặc biệt khi sống trên núi.
Ăn cơm chay xong, Lâm Hòe như quen thuộc đến vườn rau sau núi lao động.
Trần Nhứ ngồi trong cầu thang chính điện một lát. Trong điện có mùi đàn hương nồng nặc, còn có tăng nhân quỳ trên đệm cói làm khóa buổi trưa. Rời xa đô thị huyên náo, quanh mình khó được yên tĩnh, có thể nghe được tiếng chim hót, thậm chí tiếng gió thổi qua lá trúc xào xạc.
Nồi gang trên bếp lò kêu lộc cộc bốc lên khói trắng.
Một phòng đầy hương trà.
Tạ Nghiêu Đình nói: “Bệnh tình kiểm soát rất tốt. Chỗ sưng không tiếp tục lớn thêm, tôi lại điều chỉnh đơn thuốc. Lần sau, tôi đề nghị ông có thể xuống núi một chuyến, dùng phương thức Tây y kiểm tra toàn diện.”
Thanh Hoà thiền sư râu tóc đều xám trắng, dáng vẻ trang nghiêm. Ông chầm chậm nói: “Chết sống có số. A di đà phật.”
Tạ Nghiêu Đình không nhiều lời nữa.
Yên lặng một lát, Thanh Hoà thiền sư chậm rãi mở miệng, hỏi: “ Hình như cư sĩ có chuyện khó nói?”
Tạ Nghiêu Đình cúi đầu nhấp một ngụm trà, trong mắt thanh tĩnh có chút hoảng hốt. Anh thấp giọng nói: “ Chuyện nam nữ thế tục mà thôi, không đáng nhắc tới.”
Thiền sư hiền lành cười một tiếng: “Yêu một người, như một ngọn đuốc, ngược gió mà đi, tất sẽ bị phỏng tay.”
Tròng mắt Tạ Nghiêu Đình yên lặng một lát: “Cô ấy còn không biết.”
Anh dừng một chút: “Cô ấy được tính ở vai cháu của tôi, tuổi còn nhỏ. Điều này khiến tôi có cảm giác tội lỗi.”
Trên núi nhanh tối, chạng vạng tối ngôi chùa tối om, chỉ có tĩnh mịch nhàm chán.
Mặt trăng treo lên, lạnh lẽo.
Trần Nhứ đốt ba nén hương, quỳ gối trên đệm cói, thành tín cung phụng tượng Phật bái ba lần, cắm trong lô đá xanh bên ngoài chủ điện. Cô chắp tay trước ngực, thấp giọng nói ra mong ước trong lòng: “Con hi vọng, có thể nhanh lớn. Con hi vọng, anh ấy có thể khỏe mạnh, bình an, hạnh phúc. Con hi vọng, anh ấy có thể thích con. Con còn hi vọng, có thể có một mái nhà.”
“Haha, ai cũng có lòng tham như cô, thì Bồ Tát bận rộn thế nào?”
Góc tối trong điện đột nhiên truyền ra giọng nói lạnh buốt, lạnh nhạt và mỉa mai.
Trần Nhứ bị giật nảy mình, kinh hoảng nhìn sang:“Là ai?”
Chu Dực từ trong bóng tối đi ra. Cung phụng trước tượng Phật đèn hoa sen lờ mờ, bóng xanh chập chờn. Cậu vừa cao vừa gầy. Trên người mặc tăng bào màu lam xám, cổ tay đeo tràng hạt gỗ tử đàn lá nhỏ, nổi bật lên làn da càng trắng hơn. Có tóc, tóc trên trán cắt ngang trán có chút dài rồi, che khuất lông mày, vẻ mặt buồn bực.
Trong lúc nhất thời, Trần Nhứ không biết nên xưng hô thế nào, lại hỏi: “Anh là ai?”
Cậu nói: “Chu Dực.”
“Anh ở đây làm gì?”
“Dưỡng bệnh.”
Trần Nhứ đứng lên, nghi ngờ nói: “Dưỡng bệnh?”
Cậu nói: “Đúng, bệnh tim. Trong phật tự dạy người thanh tâm quả dục, thích hợp nhất.”
Trần Nhứ “Ồ” một tiếng, chỉ nghĩ cậu thuận miệng bịa chuyện, vốn không tin.
Chu Dực đến gần, cô mới nhìn rõ ràng, thật sự có một làn da như bạch ngọc thượng hạng.
Tuổi khoảng xấp xỉ cô, làn da trắng, mũi cao, cặp mắt thâm thúy vô cùng, vẻ mặt nhìn người có ba phần lạnh thấu xương tự nhiên. Tướng mạo cậu là loại âu hoá kỳ quặc, vạt áo tăng bào trên người là kiểu Trung Quốc kín đáo.
Hết lần này tới lần khác lại cân đối vô cùng.
Ấn tượng của Trần Nhứ với cậu không thể nói tốt, cũng không muốn nói chuyện nhiều, quay người muốn đi ngay.
Trong lúc Chu Dực dưỡng bệnh rất nhàm chán, mỗi ngày ở trong chùa ngoại trừ ngồi xuống thì là niệm kinh. Dáng vẻ cô trừng mắt, rất ngây thơ, còn rất thú vị.
Cậu ngăn đường đi của cô lại: “Cô hỏi xong rồi, giờ đến phiên tôi.”
Trần Nhứ không muốn để ý đến cậu, linh xảo xoay người, ý đồ từ một khe hở khác chui ra. Lại không nghĩ rằng động tác trên tay Chu Dực càng linh hoạt hơn, một lát đã tóm lấy cánh tay cô, kéo cô trở về.
Trần Nhứ gào lên một câu: “Anh thả tôi ra. Đau quá.”
Tạ Nghiêu Đình từ sương phòng hậu viện đi tới, nhíu mày đứng dưới cầu thang: “Tiểu Nhứ.”