Edit: Đào Sindy
Giao thừa, Giang Thành hạ một trận bão tuyết.
Cách quán cà phê khách sạn rộng lớn nhìn ra cửa sổ sát đất, mặt sông trắng xám.
Trần Nhứ ngồi đối diện Chu Hằng, ly nước trái cây trước mặt bốc lên khói trắng.
Trợ lý đưa bao lì xì kiểu cổ điển cho Chu Hằng. Trên đầu ngón tay anh, thân thể hơi nghiêng về phía trước, từ bàn đối diện đẩy lên trước mặt Trần Nhứ.
Trần Nhứ vội vàng khoát tay từ chối: “Không không không, tài khoản ngân hàng tôi đã nhận tiền đúng hạn rồi.”
Chu Hằng cười tùy ý: “Chúc mừng năm mới. Coi như lì xì tiền mừng tuổi cho em.”
Anh không ngừng cố gắng: “Có lẽ, là phúc lợi nhân viên.”
Ngụ ý, đương nhiên vẫn luận quan hệ từ bên Tạ Nghiêu Đình. Trần Nhứ càng không muốn, nhẹ đẩy trở về, cô trên phương diện này luôn xấu hổ kỳ lạ, lắc đầu: “Thật sự không cần.”
Chu Hằng cũng không bắt buộc, lặng tiếng cười, thu bao lì xì lại.
Đèn hoa mới lên.
Trần Nhứ đang khảy đàn. Lễ phục nhỏ trên người là khách sạn mới đưa đến, kiểu trễ vai, chiều dài ngang gối. Chỉ có trẻ tuổi mới hợp với màu hồng. Bài hát thể hiện ngẫu nhiên, cô thích những bài trữ tình mạnh mẽ, yêu thích cũng tương đối.
Có một bé trai bốn năm tuổi cộc cộc chạy tới, tóc của cậu hơi xoăn, mặc một bộ quần yếm vải ka-ki, giày da đầu tròn nhỏ, căng mắt to, giọng non nớt, hỏi cô: “Chị ơi, chị có thể đánh 《 Thiên Không Chi Thành 》 không?”
Mắt Trần Nhứ nhìn mặt cậu trắng noãn, cười, ngón tay biến đổi tiết tấu.
Cậu bé vỗ tay, reo hò nói: “Oa, chị, chị thật giỏi.”
Trần Nhứ cười. Cô rất mê luyến những thứ dịu dàng. Bạn nhỏ mềm mại đáng yêu, kẹo socola ngọt ngào, hạt sương sáng sớm treo trên thực vật và hoa. Còn có dáng vẻ thư sinh trên người Tạ Nghiêu Đình, lúc mặc quần áo thì cổ áo và ống tay áo vẫn thẳng tắp.
Cậu bé dùng bàn tay nhỏ kéo cánh tay Trần Nhứ, cô ngồi đàn trên ghế quay đầu sang. Cậu nhón chân bám vào bên tai cô cười khanh khách: “Chị, chị thật xinh đẹp.”
Lời lấy lòng từ miệng thiên sứ nhỏ này phát ra, dù là ai cũng không cách nào chống cự.
Trần Nhứ rất vui vẻ, cong tròng mắt cười, nhéo nhẹ lên khuôn mặt tròn vo: “Sao em lại đáng yêu như thế.”
Tách một tiếng. Tiếng điện thoại chụp ảnh vang lên.
Trần Nhứ nhíu mày, cô ở đây đánh đàn cũng được một thời gian. Đã từng có người đi ngang qua bên người cô che dấu chụp ảnh. Trong lòng cô mặc dù không thích bị đối đãi như vậy, nhưng cũng không cần thiết vạch mặt.
Cô thuận theo nơi phát ra tiếng nhìn sang.
Chu Dực thu điện thoại, dửng dưng đi tới. Xuyên qua vệ áo màu đỏ sậm, quần jean màu gỉ sét, đầu tóc rối bời, dáng vẻ vừa tỉnh ngủ. Hai tay cậu xách nách cậu bé, lôi cậu bé sang bên: “Nhãi con, nhỏ như vậy đã biết đùa giỡn con gái, trưởng thành còn cao đến đâu.”
Cậu bé giãy dụa, mở to mắt: “Dực Dực, đáng ghét.”
Hiển nhiên, một lớn một nhỏ này biết nhau.
Chu Dực vẫy tay với cô, chào hỏi: “Lại gặp mặt.”
Trần Nhứ khẽ gật đầu ra hiệu, không lên tiếng. Ánh mắt lệch sang một bên, lại bắt đầu đánh đàn lại từ đầu.
Nhân viên phục vụ bưng lên một bình hồng trà bá tước, một đĩa bánh nướng, còn có một đĩa macaron* đầy màu sắc.
*là một loại bánh ngọt của Pháp được làm từ lòng trắng trứng, đường bột, đường cát, bột hạnh nhân và thêm màu thực phẩm. Nhân bánh thường được lấp đầy với mứt, ganache hoặc kem bơ kẹp giữa hai mặt bánh. Thưởng thức macaron, người ta có thể tìm thấy từ những hương vị truyền thống như mâm xôi, sô cô la, cho đến những hương vị mới như nấm và trà xanh.
Tuyết bay dưới ánh đèn ngoài cửa sổ, Chu Dực uốn người trên ghế sofa, uể oải mở hai chân. Cậu trượt màn hình điện thoại di động, trong album ảnh chụp hình Trần Nhứ đang cười, bối cảnh là một lùm hoa hồng tươi mới màu hồng. Cậu cũng cong môi cười.
Lúc kết thúc, Trần Chi Nhận vốn nên trốn nợ lại xuất hiện. Trần Nhứ để ông ta đứng một lát, đi thay đổi quần áo. Bọn họ ngồi ở nơi hẻo lánh nhất.
Trần Nhứ hỏi: “Sao ba lại tới đây, có chuyện gì sao?”
Vẻ mặt Trần Chi Nhận thảm đạm, giọng trầm thấp mà rã rời: “Đồng Đồng, nó bị bệnh.”
Trần Nhứ một mặt lạnh lùng, thấp giọng nói tiếp: “Có bệnh nên đi bệnh viện.”
Trần Chi Nhận trách nói: “Nó là em trai con, con cũng không hỏi một chút nó bị bệnh gì?”
Ông ta thở dài liên tục.
Trần Nhứ yên lặng, tay cuộn vào nhau, khắc chế cảm xúc, thấp giọng hỏi: “Nó bị bệnh gì?”
Trần Chi Nhận vùi mặt vào hai tay chà xát, giọng nói nặng nề: “Cấp tính tuyến dịch lim-pha tế bào bệnh bạch huyết, nằm viện đã ngày thứ ba. Vừa mới bắt đầu chỉ là phát sốt, chúng ta còn tưởng rằng về nhà, không quen khí hậu. Không nghĩ tới nghiêm trọng như vậy, bệnh tình phát triển rất nhanh. Sau khi đến bệnh viện, mới phát hiện trẻ em bị bệnh này nhiều lắm.”
Mưa tuyết không ngớt, gió lạnh cắt mặt.
Xe taxi dừng trước cửa bệnh viện. Trần Nhứ ngồi ở vị trí kế bên tài xế, thanh toán tiền xe. Nơi xa hoa liên tiếp, như núi non trùng điệp ẩn nấp trong đêm tuyết đô thị. Phòng bệnh số ba mươi ba ở lầu ba vẫn đông người.
Tình huống của Trần Đồng thật sự là không thể lạc quan.
Cuộc sống, luôn có thể xuất hiện bất kỳ một chậu máu chó nào giội xuống đầu. Trần Nhứ không vào phòng bệnh, đứngở cửa ra vào nhìn mấy người trong chốc lát, nhìn thoáng qua rất xa. Trần Đồng nằm trên giường bệnh truyền dịch, miệng mũi chụp bình ô xy, tóc trán vì phát sốt ẩm ướt dán trên da, thân thể cuộn tròn rúc vào một chỗ, giống như búp bê dần dần bị rút đi sinh mạng.
Trần Chi Nhận ở cuối hành lang ngồi chồm hổm hút thuốc. Ngụy Vi nước mắt chảy dài, hốc mắt đỏ bừng từ phòng bệnh đi tới.
Trần Nhứ và Ngụy Vi sóng vai ngồi một bên ghế, cô đưa cho bà ta một tờ khan giấy. Ngụy Vi nhận lấy, lau sạch sẽ nước mắt, cảm xúc hơi bình tĩnh chút.
Trần Nhứ hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”
Ngụy Vi: “Phải làm phẫu thuật ghép tuỷ, đang đợi kết quả. Dì và cha con đều đã làm.”
Bà ta dừng lại,:“Con cũng bớt thì giờ đi làm một chút.”
Trần Nhứ: “... Con sắp thi tốt nghiệp trung học, không có thời gian.”
Ngụy Vi lấy làm kinh hãi, trừng to mắt nhìn chằm chằm Trần Nhứ: “Mày thấy chết không cứu.”
Trần Nhứ không nói, cúi đầu.d/đ/l/qđ
Cô không thích tư thế Trần Chi Nhận và Ngụy Vi hùng hồn đòi nợ cô, cô không nợ kẻ nào.
Ngụy Vi: “Còn có một việc. Tình trạng kinh tế của dì và ba con không nr, bệnh viện là một nơi không đáy, một ngày mất mấy ngàn tiền thuốc, lại càng không cần phải nói tiền phẫu thật sau đó.”
Trần Nhứ rất bình tĩnh: “Con không có tiền.”
Ngụy Vi không vui nói: “Nó là em trai mày, cần tiền gấp cứu mạng.”
Trần Nhứ không có ý định tiếp tục nghe, đứng dậyđịnh rời đi.
Ngụy Vi cũng đứng lên, níu cánh tay cô, ánh mắt sốt ruột nói: “Bán nhà đi.”
Trần Nhứ nhìn bà ta, đột nhiên hỏi: “Những người của công ty đòi nợ kia, là dì gọi đúng chứ.”
Ngụy Vi khẽ giật mình.
Trần Nhứ hất tay bà ta ra, giọng lạnh lung: “Trần Đồng là con của các người, muốn bán nhà cửa cũng không tới phiên tôi. Huống hồ, cũng không phải tôi làm nó bệnh.”
Trần Nhứ đi về phía trước hai bước.
Ngụy Vi ở phía sau cuồng loạn gọi: “Mày đứng lại.”
Bà ta ba chân bốn cẳng đuổi theo, đưa tay tát Trần Nhứ một bạt tai. Động tác của bà ta quá nhanh, lại rất đột nhiên. Bên tai Trần Nhứ vù vù một chút, tóc tán loạn che khuất gương mặt dần dần sưng lên.
Trần Chi Nhận bước nhanh tới, đè ép giọng khiển trách một câu: “Quậy cái gì!”
Trần Nhứ thật thà, chậm rãi đi khỏi lầu.
Điện thoại trong túi xách vẫn đang vang lên. Trần Nhứ một người cô đơn lang thang ở đầu đường, cứ như hai lỗ tai không nghe được. Tuyết ngừng rồi, còi ô tô vang lên liên tiếp, nhà nhà đốt đèn tươi sáng.
Cửa tiểu khu Tạ Nghiêu Đình ở có cửa hàng giá rẻ buôn bán hai mươi bốn giờ. Hơi nóng dưới đất như một tầng sương mù, mỗi một ngóc ngách ghế dài làm bằng gỗ, bị ánh đèn đường chiếu sáng.
Cô đi mệt, phủi phủi tuyết, liền ngồi xuống.
Đầu cành khô, dưới gió đêm lay động, có tuyết đọng bay xuống, dịu dàng tuôn rơi.
Tạ Nghiêu Đình ở nhà ba mẹ ăn cơm tất niên. Buổi chiều Trần Nhứ kiên trì muốn đi Lệ Tư Mai Nĩ đánh đàn, không muốn đi cùng. Anh không cưỡng cầu, giờ phút này mơ hồ có chút hối hận.d.đ.l.q.đ
Anh nhìn màn hình vẫn không có người nghe như cũ, nhíu mày.
Diệp Dĩnh từ phía sau anh đi tới, vỗ vai anh, thấp giọng oán trách: “Đứa bé này, hôm nay xảy ra chuyện gì, đang gọi điện thoại cho ai đó?”
Bà còn nói: “Người một nhà còn đang chờ con, nhanh đi xem tiết mục cuối năm với ông bà nào.”