Gió Nam Và Hoa Hồng

Chương 26: Chương 26: Lệch quỹ đạo




Editor: Đào Sindy

Tờ mờ sáng hôm sau, trong núi mây mù lượn quanh.

Trần Nhứ và Giang Tư Mạc từ rất sớm đã rời giường, rửa mặt hoàn tất, cầm dược phẩm, từ nhà bí thư chi bộ thôn xuất phát.

Nhà Điền Tiểu Mãn ở trên đập sau núi, đi qua mất khoảng nửa giờ.

Con sông chảy từ đông sang tây chia thôn thành hai phần. Bắc ngang sông là cầu treo, mưa gió năm tháng xâm nhập lộ ra cổ xưa rách nát, tấm gỗ trên cầu có mùi ẩm ướt mục nát.

Giang Tư Mạc cõng hai túi vải đi phía trước, vô tình gặp đường dốc đứng khó đi, sẽ xoay người đỡ Trần Nhứ.

Trần Nhứ đành phải chủ động mở miệng tìm chủ đề: “... Cậu tự chấm điểm chưa, thi thế nào?”

Cậu nhìn cô một cái, thuận miệng đáp: “Tạm được. Ba mẹ tớ còn đang thảo luận điền Thanh Hoa hay khoa y của Bắc Đại.”

Trần Nhứ yên lặng, sau đó gật gật đầu, nói: “ Rất tốt.”

Giang Tư Mạc xùy cười một tiếng, buông mí mắt xuống, cảm xúc tiêu cực, nói: “Cuộc sống này... Thật sự là không có ý nghĩa.”

Trần Nhứ: “Cậu mới bao lớn, cuộc đời vừa mới bắt đầu, sao biết cuộc sống sau này thế nào.”

Cậu như người ba hoa, bước chân không ngừng, tiếng nói cũng không ngừng. Cậu nói: “Tớ không cảm thấy hai mươi năm sau, cuộc sống của tớ và ba tớ hôm nay khác gì nhau.”

“Làm bác sĩ không tốt sao?”

“ Chẳng qua tớ cảm thấy kiềm nén, cho nên muốn làm chuyện trái ý họ.”

Trần Nhứ: “Ví như?”

Giang Tư Mạc: “Tất cả những chuyện họ cảm thấy sai trái, tớ lại muốn làm.”

Trần Nhứ: “...”

Giang Tư Mạc phối hợp nói tiếp: “Bọn họ hi vọng cuộc đời tớ không nhuốm bụi trần, đã sớm làm xong quy hoạch giáo điều cứng nhắc vì tớ, tớ chỉ cần đi theo đường tắt ấy, thì có thể đến cái gọi là thành công. Nhưng tớ cảm thấy rất trói buộc, cho nên phản cảm. Tưởng tượng một chút, cả đời làm một nghề mà mình không thích, thì đau khổ bao nhiêu.”

Trần Nhứ: “... Thật ra, cậu có thể nói chuyện rõ ràng với ba mẹ.”

Giang Tư Mạc: “Nói rồi, vô dụng. Để tỏ lòng phản kháng, lúc học 11 tớ từng bỏ một cuộc thi cả nước quan trọng, đi quán net chơi game cả ngày. Tối đó mẹ không cho tớ ngủ, thao thao bất tuyệt nói chuyện suốt cả đêm với tớ, rót một nồi canh gà lớn. Chỉ có một chủ đề, Mạc Mạc, con không thể để chúng ta thất vọng.”

Trần Nhứ: “Bọn họ cũng là vì tốt cho cậu.”

“Tốt cho tớ?” Giang Tư Mạc hừ một tiếng: “Bà ấy và ba đều là phần tử trí thức điển hình nhất Trung Quốc, mặt ngoài ôn tồn lễ độ, thực chất bên trong cổ hủ hơn ai khác.”

Trần Nhứ không nói tiếp. Thật lâu, cô hỏi: “Vậy nếu không làm bác sĩ, cậu muốn làm gì?”

Giang Tư Mạc: “... Tớ không biết.”

“Cậu không biết?”

“Ừm, tớ không biết mình muốn làm gì. Nhưng tớ rất rõ ràng, tớ không muốn làm việc đó.”

Anh nhìn qua đỉnh núi nơi xa thấp thoáng sương khói mông lung, ánh mắt giật mình lo lắng, nói: “Tớ cần một chút thời gian cho riêng mình. Có đôi khi, tớ thật muốn ở trên núi kéo dài ba ngàn dặm này, sống cuộc sống ngăn cách.”

Sắc trời dần tối, mưa tí tách tí tách rơi.

Xa xa, đã có thể nhìn thấy gốc cây lim to khoẻ, nhà Điền Tiểu Mãn bằng đất. Trần Nhứ vừa lấy tay che tầm mắt tránh mưa, vừa bước nhanh hơn.

Giang Tư Mạc rơi ở phía sau, mở hai tay ra, ngửa mặt lên, nghênh đón mưa phùn tẩy lễ.

Gia đình bất hạnh đều có bất hạnh riêng của mình.

Ba năm trước, trong lúc ba Điền Tiểu Mãn làm ở công trường, bị máy nhào trộn bê tông quấn cánh tay phải, sau đó mất năng lực lao động, lưu tại trong thôn làm chút việc nhà nông đơn giản.

Bởi vì không nộp bảo hiểm y tế, tiền chữa bệnh như không đáy, vốn là gia đình nghèo rớt mồng tơi càng thêm rét vì tuyết lạnh vì sương. Kế sinh nhai cả nhà rơi trên vai mẹ. Mấy năm nay bà ấy luôn bên ngoài, ra ngoài làm chút việc vặt cho người khác, có lúc thì gửi tiền về.

Giang Tư Mạc móc một số thành dược ra từ túi, phân loại đặt trên bàn trong nhà đất.

Cậu cất giọng hỏi: “Chú Điền ơi, Tiểu Mãn đâu?”

Trong phòng đi ra một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, khàn giọng ho khan, nói: “Đến đây... Bệnh cũ của chú tái phát, Tiểu Mãn lên núi hái thuốc.”

“Chú út bảo cháu đem thuốc đến, chú nhất định phải dùng đúng giờ.”

Ông đáp lời: “Được được, thay chú cảm ơn cậu ấy. Nếu không phải bác sĩ Tạ đưa thuốc cho chú đúng lúc, xương cốt của chú đã sớm gãy, xuống mồ sớm rồi.”

Ông nhìn Trần Nhứ: “Vị này là?”

Giang Tư Mạc giới thiệu nói: “Bạn học cháu, Trần Nhứ.”

Trần Nhứ vội vàng cười gật gật đầu: “Chú Điền, xin chào.”

Giang Tư Mạc đứng trong phòng mờ tối, từ cổng nhìn lên trời, mây mưa đen nặng nề đến, gió núi từ bốn phương tám hướng tới gần, lùm cây đen toả sáng trước hàng rào, cành cây hơi rung động, thật sự là sắp trở trời rồi.

Cậu quay đầu, nhíu mày hỏi: “Sao Tiểu Mãn còn chưa về?”

Trên mặt chú Điền cũng rất lo lắng: “Sáng sớm đã ra ngoài, hẳn đã về.”

Giang Tư Mạc: “Trước kia cháu từng cùng em ấy đi hái thuốc. Để cháu đi tìm.”

Trần Nhứ cảm thấy không ổn, không đồng ý nói: “Lỡ như cậu đi, em ấy trở về. Hai người đi đường khác thì làm sao đây? Chúng ta vẫn nên chờ một chút đi.”

Gió mạnh gào thét, nổ vang gào thét giữa núi rừng. Thoáng chốc, sắc trời âm trầm vô cùng.

Giang Tư Mạc ôm cánh tay vắt ngang trước ngực, đi lòng vòng trong nhà, đột nhiên dừng lại, nói: “Không được, tớ muốn trước khi mưa to đưa Tiểu Mãn trở về.”

Trần Nhứ ngồi trên ghế, cũng đứng lên, khuyên can nói: “Nơi này là đường núi, cậu còn chưa quen thuộc bằng Tiểu Mãn, vẫn không nên đi. Tự em ấy nhất định có thể trở về.”

Giang Tư Mạc tức giận không nhẹ, một lời nhiệt huyết tuổi trẻ khinh cuồng không chỗ phát tiết, giọng như đang rống lên: “Lỡ như nếu em ấy không cẩn thận bị thương, bị vây trên núi thì sao.”

Trần Nhứ nghẹn lời.

Giang Tư Mạc quơ lấy dù che mưa cũ nát, liền muốn xông ra cửa.

Trần Nhứ thốt lên: “... Muốn đi cùng đi.”

Giang Tư Mạc quay đầu lại nhìn cô.

Thái độ của cô rất kiên quyết, bộ dáng đồng cam cộng khổ hiên ngang lẫm liệt: “Chúng ta đi nhanh về nhanh.”

Hai người vừa leo lên sườn núi, hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống. Giang Tư Mạc cũng không đoái hoài tới mưa to, toàn thân ướt đẫm, vừa chạy vừa gọi tên Tiểu Mãn.

Trần Nhứ theo phía sau, đi chậm rãi từng bước trên đường núi lầy lội.

Cũng may, không lâu lắm, một gốc cây lá to um tùm rộng thùng thìnhưtruyền đến tiếng Tiểu Mãn: “Anh Giang, em ở chỗ này.”

Giang Tư Mạc vội vàng chạy tới.

Tiểu Mãn đang ở đó, trên đầu che một cái lá, tóc bị nước mưa làm ướt, từng sợi từng sợi. Chân phải của cậu bé không cẩn thận bị trật, mắt cá chân hiện tại sưng như bánh bao, vốn không cách nào bước đi. Mắt thấy mưa rào xối xả, cậu liền núp ở một bên, định hết mưa rồi lại xuống núi.

Toàn thân Giang Tư Mạc ướt đẫm, ngồi xổm xuống trước mặt cậu: “Không thể chờ rồi. Nơi này rất nguy hiểm. Em leo lên anh cõng em về.”

Trần Nhứ giơ dù lung lay sắp đổ, lo lắng, hỏi: “Trên đường vô cùng trượt, cậu đi nổi không?”

Giang Tư Mạc một mặt ngưng trọng: “Mưa quá lớn, địa thế của nơi này rất dễ dàng bộc phát đất đá trôi và lũ bất ngờ. Chúng ta đi ngay thôi.”

Tạ Nghiêu Đình ở trong nhà bí thư chi bộ thôn dưới chân núi kiểm kê nhân số. Chỉ có Trần Nhứ và Giang Tư Mạc không về đúng giờ. Ngoài cửa màn mưa đã thành xu thế buồn chán, cuồng phong tàn sát vừa bãi, giữa thiên địa một mảnh hỗn độn.

Sắc mặt anh vì lo lắng mà hơi trắng bệch. Loại thời tiết cực đoan này, rất dễ xảy ra chuyện.

Trương Việt Tây hùng hùng hổ hổ, nâng điện thoại di động tìm tín hiệu khắp nơi.

Lâm Hoè đẩy cửa vào, kéo áo khoác trên người, mặt mũi anh ta toàn nước mưa, sắc mặt tái xanh, cả người đầy bùn nhão: “Móa, cái thời tiết mắc toi này. Đi đến nửa đường, thực sự không thể đi lên rồi. Vốn không có cách nào.”

Tạ Nghiêu Đình cau mày, thấp giọng tự trách nói: “Trách tôi sơ suất quá. Buổi sáng không nên để bọn họ lên núi.”

Lâm Hoè: “Anh không phải thần tiên, sao có thể biết trước. Huống chi, Mạc Mạc cũng không phải kẻ ngốc, có thể bọn họ ở nhà Tiểu Mãn tránh mưa mới không xuống núi. Chỉ cần nhà không sập, thì sẽ không có chuyện gì.”

Lời tuy như thế.

Tạ Nghiêu Đình lắc đầu: “Tôi thực sự không yên lòng.”

Mưa to như rót. Trên đường núi ngập lên một tầng hơi nước.

Tiểu Mãn ghé vào lưng Giang Tư Mạc, cánh tay ôm cổ cậu, thân thể run rẩy. Cậu nhỏ giọng nói: “Anh Giang, em sợ quá.”

Trước mắt Giang Tư Mạc bị nước mưa đánh đến, mơ hồ không chịu nổi. Trong lòng cũng bất ổn, cậu vừa lớn tiếng gọi tên Trần Nhứ, Trần Nhứ liên tục đáp lớn tiếng.

Cậu xác nhận cô một tấc cũng không rời theo sau lưng, mới an ủi Tiểu Mãn: “Không sao, chúng ta rất nhanh sẽ đến nhà.”

Gió gào thét mưa tuôn rơi, đường núi có một đoạn đường rất dốc.

Trần Nhứ sơ ý một chút, dưới chân trượt, trực tiếp thuận theo dương xỉ trên sườn núi trượt vào một cái khe, mông đập vào tảng đá, nửa ngày không đứng dậy được.

Giang Tư Mạc nghe được tiếng động, vừa lớn tiếng gọi tên Trần Nhứ. Hết lần này đến lần khác.

Trần Nhứ nghe được, vội vàng đáp lại: “Tớ không sao, tớ không sao đâu.”

Giang Tư Mạc băn khoăn, tìm tảng đá kiên cố, nhét Tiểu Mãn vào: “Em đợi ở đây, chờ hết mưa rồi ra. Anh muốn đi xuống xem tình huống.”

Tiểu Mãn trịnh trọng gật đầu: “Vâng.”

Giang Tư Mạc vừa lớn tiếng gọi tên Trần Nhứ vừa xác nhận vị trí của cô, vừa mượn lực cây cối hai bên và trên núi đá, di chuyển từng bước từng bước đến chỗ cô.

Trần Nhứ trốn cạnh một tảng đá, đỉnh đầu là một tán cây um tùm, mặt mũi đầy bùn.

Giang Tư Mạc kéo cô qua: “Đừng đứng ở đó, dễ bị sét đánh.”

Trần Nhứ giật nảy mình, vội vàng trốn qua một bên, tránh ra xa.

Giang Tư Mạc vịn đầu gối, cười không đứng thẳng eo.

Trần Nhứ lớn tiếng mắng cậu: “... Cậu bị điên à. Chúng ta đều thảm như vậy, cậu còn cười được.”

Giang Tư Mạc lại bắt đầu ngửa đầu hứng mưa, giống như bị điên la to vài tiếng, phát tiết xong, uất ức tích tụ trong thời gian dài trong lòng như quét sạch.

Trần Nhứ bị sự vui sướng của cậu nhiễm vào, cũng không nhịn được cười theo.

Sắc mặt Giang Tư Mạc lại đột nhiên thay đổi.

Cây đại thụ ầm một tiếng đổ ngã.

Trần Nhứ vừa mới ý thức được một bóng cây âm trầm đổ qua, cả người bị Giang Tư Mạc nhanh như chớp phi thân đẩy tới.

Lúc lấy lại tinh thần, lại nhìn sang, đã bị cậu đặt dưới phiến nhánh cây um tùm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.