Gió Nổi Lên Rồi

Chương 5: Chương 5




Edit: Cải Trắng

Mãi mãi, khoảng khắc này sẽ tồn tại mãi mãi.

Chờ em, bất kể là trong thời gian nào.

Chờ em, trong khoảnh khắc đó, suốt đời.



“Tai nạn giao thông? Đâm xe liên hoàn? Ở chỗ nào?”

Sa Khinh Vũ nhận được tin nóng thì nhanh chóng chạy tới hiện trường vụ án, trong khung cảnh hỗn loạn ấy thế mà cô nhìn được Lận Yên cả người dính đầy máu, ôm một đứa bé ngồi lên xe cấp cứu, kinh ngạc: “Tiểu Yên?”

“Xảy ra chuyện gì thế?” Sa Khinh Vũ nôn nóng, quay ra hỏi người qua đường.

Người qua đường nói: “Tai nạn giao thông, đã có hai người chết rồi, đứa bé không biết bị thương chỗ nào, cả người toàn là máu.”

“Người đang ôm đứa bé có bị thương không?”

“Không rõ nhưng nhìn qua tinh thần không ổn định lắm, không biết có phải bị dọa không.”

“Tinh thần không ổn định? Người gặp tai nạn giao thông là cô ấy?”

“Đúng vậy, cái xe kia…” Người qua đường chỉ vào xe của Lộ Giang, giờ nó đã thảm tới không nỡ nhìn thẳng: “Đuôi xe bốc khói rồi.”

Cảnh tượng khói mù mịt kia dọa cho tim Sa Khinh Vũ suýt chút nữa thì nhảy ra khỏi lồng ngực. Làm phóng viên, gặp qua nhiều cảnh tượng tai nạn máu me đầm đìa rồi nhưng chưa lần nào cô run sợ như lần này.

Đó là Lận Yên, là cô gái mà cô yêu thương như em gái ruột.



Bên ngoài phòng cấp cứu.

“Con…con muốn mẹ, mẹ ơi…” Đứa bé được Lận Yên ôm trong lòng đang run lên, khóc lóc.

Mẹ?

Nghe thấy hai chữ(1) đó, cả người Lận Yên cứng đờ. Cúi đầu nhìn bé gái khắp người toàn là máu, dường như cô thấy được hình ảnh mình nhiều năm về trước, cũng mê man như thế này, cũng bất lực như thế. Theo bản năng, Lận Yên ôm chặt lấy bé gái đó, đứa bé đó đã không còn mẹ, không có mẹ nữa rồi.

(1)Trong bản raw thì từ ‘mẹ’ là hai từ 妈妈

Giống như cô của năm đó, không còn bố nữa.

Trong bệnh viện, trên hành lang yên tĩnh vắng lặng đó vang lên tiếng khóc bi thương đau khổ của bé gái, nó khiến cho trái tim Lận Yên bị bóp nghẹt, càng lúc càng đau.

Bé gái khóc mệt, ngủ rồi.

Lận Yên ôm cô bé cả đường, cánh tay đã sớm bị tê cứng, Lộ Giang thấy sắc mặt Lận Yên không tốt, nói: “Chị Lận, để em ôm cô bé cho.”

“Vậy em ôm cô bé tới chỗ nào nghỉ ngơi đi.” Lận Yên đem cô bé trong lòng mình giao cho Lộ Giang.

Không lâu sau đó, bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu, Lận Yên nhanh chóng chạy tới hỏi thăm tình hình.

“Phần phổi của nạn nhân bị va đập, có hiện tượng tụ máu, phần tụ máu rất rõ ràng. Y tá đã đẩy anh ta đi chụp CT rồi, tình huống cụ thể như thế nào có lẽ phải đợi bản CT ra mới biết được. Nhưng phần xương cổ của bệnh nhân có vẻ đã bị tổn thương, tay chân không cách nào nhúc nhích được, có điều có thể nói chuyện được, chứng tỏ dây thần kinh trên não còn phản ứng…”

“Liệu có cứu sống được không ạ?” Lận Yên cắt ngang lời bác sĩ, cô chỉ để ý cái này thôi, nếu ngay cả bố cũng không cứu được thì cô bé kia sẽ thành trẻ mồ côi mất.

Bác sĩ cứ cho rằng Lận Yên là người nhà bệnh nhân nên mới quan tâm như vậy, cũng hiểu được cho tâm trạng của cô, an ủi: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức có thể, cô yên tâm đi.”

À!

Trong lòng Lận Yên âm thầm cười lạnh một tiếng.

Cố gắng hết sức có thể? Đã từng có bác sĩ nói như thế này với Văn Phương, sau đó… Cô không còn bố nữa.

Vì sao? Bi kịch tại sao cứ vòng đi vòng lại như vậy?

Sa Khinh Vũ vội chạy tới bệnh viện trung tâm thành phố, vừa đi cô vừa gọi điện thoại cho Lận Yên, mỗi lần tiếng ‘tút tút’ vang lên nhắc là không có người nhận cuộc gọi, Sa Khinh Vũ gấp muốn khóc.

Tai nạn giao thông thảm khốc như thế, cả người Lận Yên lại toàn là máu, không biết cô ấy có bị thương không nhỉ? Bị thương ở chỗ nào?

Sa Khinh Vũ lo lắng không yên nhưng mãi Lận Yên chẳng nhận điện thoại, dù có gấp cũng không biết phải làm sao.

Lúc di động Mục Hoằng Dịch đổ chuông, anh mới biết ra khỏi phòng phẫu thuật không lâu.

“Bọn họ đều nói lúc tai nạn xảy ra, Tiểu Yên ngồi ở trên xe, sau đó tôi lại thấy cả người cậu ấy toàn là máu ngồi trên xe cấp cứu, nhưng lúc tôi chạy tới bệnh viện lại không thấy cậu ấy đâu cả, làm sao bây giờ?”

Giọng nói Sa Khinh Vũ nghẹn ngào lẫn với cả sự lo lắng trong đó. Mục Hoằng Dịch nghe tới đoạn ‘cả người cậu ấy toàn là máu’ thì sắc mặt tái mét lại, con ngươi cứng đờ, hỏi dồn dập Sa Khinh Vũ đang nức nở: “Tai nạn giao thông? Cậu nói cô ấy gặp tai nạn giao thông?”

Lo lắng không yên, nó hóa thành sự run rẩy khi hỏi.

“Đúng vậy, đâm xe liên hoàn ở trên đường Hồng Điền.”

Câu nói của Sa Khinh Vũ như một quả bom ném vào khiến cho đầu óc Mục Hoằng Dịch nổ tung. Đầu anh trống rỗng, tất cả giờ chỉ còn tiếng vọng: Cô ấy gặp tai nạn giao thông?

“Cả người cậu ấy toàn là máu, cũng không biết là có bị thương nặng không. Mục Hoằng Dịch, phải làm sao bây giờ, nên làm gì bây giờ…”

Sa Khinh Vũ còn chưa nói xong Mục Hoằng Dịch đã ném di động đi, lao ra khỏi văn phòng, thuận tay tóm lấy một bác sĩ điều trị đang hoảng loạn: “Có bệnh nhân trong vụ tai nạn giao thông liên hoàn được đưa tới bệnh viện à?”

Lúc này dáng vẻ của Mục Hoằng Dịch trông rất dữ tợn, bác sĩ điều trị đó kinh ngạc nhìn anh, vội gật đầu, sau đó chỉ về phía phòng phẫu thuật: “Ở… ở phòng phẫu thuật số 1, đã liên lạc với bên khoa gây tê, đang chuẩn bị giải phẫu.”

“Ai là người phẫu thuật?”

“Là bác sĩ Trần. Phần dây thần kinh xương cổ của nạn nhân bị tổn thương, nhưng phần lá lách bị vỡ, nên sau khi bác sĩ Trần phẫu thuật xong sẽ tới bác sĩ Dương ở khoa ngoại.”

Dây thần kinh xương cổ bị tổn thương? Lá lách bị vỡ?

Hô hấp của Mục Hoằng Dịch trở nên nặng nề, khó khăn lắm cổ họng anh mới nói ra được mấy từ: “Thông báo cho bác sĩ Trần, ca phẫu thuật này tôi sẽ làm.”

Anh không cho phép Lận Yên xảy ra bất cứ chuyện gì, chắc chắn không!

“Bác sĩ Mục nhất định phải làm ca phẫu thuật này sao?” Bác sĩ điều trị có hơi kinh ngạc.

“Đúng!” Ánh mắt Mục Hoằng Dịch toát lên vẻ kiên định.

Lúc Mục Hoằng Dịch chạy tới trước phòng phẫu thuật số 1 thì thấy cô đứng ở bên ngoài, thân hình mảnh mai tựa vào bức tường trắng bên cạnh. Cả người cô run lên, dường như chỉ một trận gió lướt qua thôi đã đủ thổi cô đi rồi. Áo sơ-mi trắng kiểu bạn trai loang lổ toàn máu là máu, nhìn mà thấy run.

Trong chốc lát, ánh mắt anh gợi lên một đợt sóng nhỏ lăn tăn.

Lúc đó, anh cảm thấy may mắn… May mắn vì người nằm đó là người khác, không phải cô.

Cũng may, cô đứng đó.

Cũng may, cô không xảy ra việc gì.

Cũng may, cô vẫn tồn tại.

Trên người Trần Kiều là quần áo dành riêng cho phòng phẫu thuật, hắn đi ra khỏi phòng phẫu thuật số một, đứng cách đó không xa hỏi Mục Hoằng Dịch: “Hoằng Dịch, ca phẫu thuật này cậu muốn tự mình làm sao?”

Lận Yên nghe thấy hai chữ ‘Hoằng Dịch’ thì kinh ngạc quay đầu lại.

Khoảnh khắc nhìn thấy Mục Hoằng Dịch, Lận Yên như bắt được cọng rơm cứu mạng, lảo đảo bước tới nắm lấy tay anh, cầu xin: “Nhất định phải cứu sống anh ấy, nhất định phải cứu sống! Nhất định phải cứu sống anh ấy!!”

Hi vọng của cô giờ chỉ có thể ký gửi lên người Mục Hoằng Dịch.

Cô chỉ có thể đem hi vọng của một bé gái với bố của mình ký gửi lên người Mục Hoằng Dịch.

Nước mắt, cứ thế chảy xuống từ hốc mắt.

Không có dấu hiệu báo trước.

Mục Hoằng Dịch dang tay hung hăng kéo cô vào trong lồng ngực, ôm lấy cô. Cúi đầu ngửi thấy mùi hương trên tóc cô, anh mới cảm thấy bất an và sợ hãi dần dần nguôi đi.

Nếu trời cao vẫn còn chiếu cố anh, thì đó chính là để Lận Yên còn tồn tại bên cạnh.

Cuối cùng, ca phẫu thuật đó là do Trần Kiều thực hiện. Sau khi phẫu thuật xương cổ xong thì tới phẫu thuật lá lách. Ca phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân đã được đưa tới phòng chăm sóc đặc biệt.

“Hoằng Dịch, tiếp theo là tới ca phẫu thuật của cậu đấy.”

Mục Hoằng Dịch đưa mắt nhìn Lận Yên, cả tinh thần và thể xác của cô đều vô cùng mệt mỏi. Tuy giờ phút này anh rất muốn ở bên cạnh cô, nhưng thân là một bác sĩ, anh có những sứ mệnh không thể nào từ chối.

“Anh đi phẫu thuật trước đi.” Lận Yên ngẩng đầu, giọng nói hơi khàn.

Mục Hoằng Dịch gật đầu, anh cuốn cuốn một lọn tóc của cô, cất giọng trầm ấm: “Lận Yên, em phải kiên cường.”

Như một lời dặn dò.

Nhìn vào ánh mắt kiên định của Mục Hoằng Dịch, Lận Yên gật đầu.



Vốn dĩ Lận Yên muốn đi tới thăm bố của đứa bé kia nhưng lại bị Lộ Giang ngăn lại. Nhìn sắc mặt Lận Yên trắng như tờ giấy, cô nàng thấy đau lòng: “Chị Lận, sắc mặt chị không tốt lắm, nếu không chúng ta về nhà em nghỉ ngơi trước đi?”

Lận Yên lắc đầu. Ngày hôm qua cô say rượu, giờ thì sau tai nạn giao thông cô vẫn còn chưa thoát được khỏi sự khiếp sợ, một loạt các sự việc diễn ra quá nhanh làm cho cô hoảng hốt.

“Cô bé đó đâu?” Lận Yên hỏi với giọng yếu ớt.

Lộ Giang nói: “Cậu cô bé ôm đi rồi.”

“Cậu?” Lận Yên nhíu mày.

Lộ Giang gật đầu: “Vâng, cảnh sát đã liên lạc với người nhà cô bé.”

Lận Yên gật đầu, thế là yên tâm rồi. Nếu là người nhà của cô bé thì tốt, vẫn hơn việc để một người không thân thích như bọn họ đưa đi.

Lộ Giang cứ tưởng sau khi nạn nhân được phẫu thuật xong, người nhà bé gái cũng tới đưa cô bé về thì vụ tai nạn giao thông này có thể kết thúc một cách êm đẹp.

Ai ngờ, sự việc không đơn giản như cô tưởng tượng.

Ngồi ở đại sảnh cục cảnh sát, Lộ Giang cảm nhận được một bầu không khí u ám lạnh lẽo, cô than thở với Lận Yên: “Chị Lận, đây là lần đầu tiên em được vào cục cảnh sát, không ngờ lại dùng thân phận người bị hại đi vào đây.”

Sau khi khôi phục sự bình tĩnh, Lận Yên âm thầm phân tích vụ tai nạn xe một lần. Đoạn đường Hồng Điền kia là đoạn đường tấp nập, nhiều người qua lại, chuyện tắc đường là việc thường ngày xảy ra, thế nên việc đâm vào đuôi xe như thế có phải hơi kỳ lạ rồi không?

“Tiểu Giang, em không cảm thấy vụ tai nạn này rất kỳ lạ sao?”

Lộ Giang là một người đầu óc đơn giản, lắc đầu: “Em có thấy gì kỳ lạ đâu.”

Việc xảy ra ngoài ý muốn là việc mình không thể lường trước được, thế nên Lộ Giang cũng không cảm thấy có gì đáng ngờ.

Không biết vì sao trong lòng Lận Yên lại thấy bất an, cứ cảm giác vụ tai nạn xe này không đơn giản là việc xảy ra ngoài ý muốn.

“Hai người, vào đây.” Một người mặc đồng phục cảnh sát vẫy tay với Lận Yên và Lộ Giang.

Ngồi đối diện một người cảnh sát nhân dân, Lộ Giang có hơi hoảng sợ.

“Xuất trình thẻ căn cước.”

Hai người lấy thẻ căn cước ra, người cảnh sát ghi lại, rồi hỏi: “Ai trong hai người là người lái xe?”

“Tôi.” Lộ Giang giơ tay.

“Vậy cô thuật lại vụ tai nạn một lần đi.”

Lộ Giang khái quát lại vụ tai nạn, người cảnh sát ghi ghi gì đó rồi lại nói: “Hai người đi quá tốc độ cho phép rồi, biết không?”

“Vượt quá tốc độ cho phép?” Lộ Giang không khóc nổi, cô chạy xe với vận tốc 80, ai mà biết được đoạn đường Hồng Điền đó lại có điểm đặc biệt như thế?

“Vận tốc tối đa trên đoạn đường đó là 60.”

Lộ Giang thực sự khóc không ra nước mắt: “Chú cảnh sát, tôi mới từ nước ngoài trở về, không rõ lắm ạ.”

Tuy Lộ Giang về nước sớm hơn Lận Yên nhưng cũng chẳng sớm hơn được mấy ngày. Tính đi tính lại thì một năm có 365 ngày, 265 ngày cô ở Pháp, 30 ngày là thời gian cô ở trên máy bay, thời gian cô ở trong nước thực sự chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

“Nước ngoài?” Ánh mắt cảnh sát ngưng lại.

Lộ Giang lập tức gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy.”

Lộ Giang cứ tưởng rằng người không biết thì không có tội, nhưng cảnh sát lại nói với giọng khinh thường: “Từ nước ngoài trở về thì có thể không tuân thủ luật giao thông trong nước sao?”

Lộ Giang trợn tròn mắt, vẻ mặt bi tráng.

So với Lộ Giang thì Lận Yên bình tĩnh hơn nhiều. Khi cảnh sát nói tới đoạn ‘đường đó có vận tốc tối đa là 60’ thì cô đã muốn nói ra điều mà bản thân thắc mắc nhưng Lộ Giang quá kích động, không cẩn thận đã để lộ ra mình là một người ngốc.

“Nhập gia tùy tục, đương nhiên là phải tuân thủ luật pháp trong nước rồi.” Bỗng nhiên, Lận Yên mở miệng, cảnh sát nghe Lận Yên nói câu dễ nghe liền thoải mái mà gật đầu, giống như đang nói: Rốt cuộc cũng có người hiểu chuyện.

Nhưng đúng lúc này, Lận Yên lại hất cho người cảnh sát đó một chậu nước lạnh, không chút lưu tình: “Đúng như lời anh nói, vận tốc tối đa xe được đi trên đường đó là 60, bọn tôi đã đi quá tốc độ. Sau đó mấy cái xe đằng sau liên tục đụng đuôi, tình huống bi thảm như thế, tôi nghĩ vận tốc của bọn họ chắc cũng không dưới 80 đâu.”

Tốc độ xe đó như là tốc độ của tên lửa ấy.

“Có rất nhiều khả năng dẫn tới tình trạng đâm đuôi xe. Có thể do xe ở phía sau phanh có vấn đề, cũng có thể do người lái xe sơ suất, cũng có rất nhiều tình huống còn kinh khủng hơn.” Người cảnh sát lại không đồng tình.

“Có báo cáo kiểm tra xe đó chưa?” Lận Yên hỏi.

“Chưa có.”

“Tôi có thể xem camera ghi hình một chút không?” Lận Yên lại hỏi.

Đột nhiên, người cảnh sát nhíu mày, có hơi bất mãn với việc Lận Yên hỏi hết lần này tới lần khác: “Cái đó chúng tôi sẽ kiểm tra, không khiến cô quan tâm.”

Vụ tai nạn xe này có điểm đáng ngờ rất lớn, khiến trong lòng Lận Yên thấy rất bất an.

“Tôi cho rằng đây không phải sự cố giao thông bình thường.” Lận Yên đưa ra quan điểm của mình.

Người cảnh sát ngồi đối diện Lận Yên ‘a’ một tiếng rồi bật cười: “Cô gái, cô thì biết cái gì chứ? Còn làm như đây là một vụ án sắp được lập hồ sơ tra án thế.”

Cuối cùng, cuộc nói chuyện với cảnh sát chẳng thu được kết quả gì nên cô vội vàng kết thúc. Sau đó, Lận Yên và Lộ Giang rời khỏi cục cảnh sát.

Gọi taxi, hai người đứng ở bên ngoài cục cảnh sát chờ, Lộ Giang hỏi Lận Yên: “Chị Lận, đêm nay chị ở đâu thế?”

Tám năm nay Lận Yên đều ở Pháp, trong thành phố không có chỗ ở.

Mở nhật ký cuộc gọi trong điện thoại ra cô mới thấy Sa Khinh Vũ đã gọi cho cô rất nhiều cuộc, thiếu chút nữa thì gọi tới khi di động cô nổ tung.

Gọi lại.

Vốn dĩ Lận Yên định ở nhờ nhà Sa Khinh Vũ mấy ngày, không ngờ Sa Khinh Vũ lại nói: “Lúc ở bệnh viện tớ thấy cậu ở cùng Hoằng Dịch, thấy cậu không sao thì tớ đi luôn rồi. Mấy ngày nay tớ rất bận, không có thời gian để về nhà, ngày nào cũng ở tòa soạn thôi.”

“Nói cách khác, tớ không thể ở nhờ nhà cậu mấy ngày này sao?” Đương nhiên Lận Yên nghe hiểu được ý của Sa Khinh Vũ.

Sa Khinh Vũ thở dài một cách bất đắc dĩ: “Hết cách rồi, vụ tai nạn đâm xe liên hoàn này tớ vẫn còn muốn theo dõi tiếp.” Ngay sau đó, cô lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, cậu biết người chết là ai không?”

“Ai?” Nói tới người đã bỏ mạng, Lận Yên rất tò mò, dù sao thì cô cũng cho rằng đây không phải sự cố giao thông bình thường.

Sa Khinh Vũ hạ giọng, nói theo kiểu thần bí: “Nữ là nhân viên tài vụ nhỏ của quỹ nào đó, nam là thư ký trưởng của quỹ đó.” Ngừng một chút rồi cô phân tích tiếp: “Nếu nói hai người có mối quan hệ chặt chẽ với nhau này xảy ra tai nạn ngoài ý muốn vào cùng một ngày có phải quá trùng hợp không? Thế nên, tớ nghi ngờ đây không phải sự cố giao thông bình thường.”

Lận Yên nhíu mày, dựa theo những gì Sa Khinh Vũ vừa nói, cô càng thấy nghi ngờ hơn: “Tớ cũng thấy thế.”

“Tớ thấy tình trạng hiện giờ của cậu rất nguy hiểm, mau tìm một chỗ an toàn nghỉ ngơi qua đêm đi.” Sa Khinh Vũ nói lời này tựa như đang đùa cho vui nhưng cô thực sự cảm giác Lận Yên có khả năng gặp nguy hiểm rất cao.

Vốn dĩ nạn nhân trong sự cố lần này cũng chỉ là nhân vật bình thường, có thể làm nhanh cho xong, cùng lắm thì đăng báo nhiều hơn chút. Nhưng hôm nay Lận Yên lại thu hút sự chú ý của truyền thông, khiến tình cảnh càng thêm phức tạp.

“Không thể ở nhà cậu được sao?” Lận Yên vẫn cố hỏi.

Sa Khinh Vũ nhíu mày, đau đầu. Xem ra đêm nay cô không thể về nhà rồi, bằng không sẽ lộ hết. Cô làm thế này không phải cũng vì Lận Yên sao? Trăm cay nghìn đắng tạo cơ hội cho Lận Yên với Mục Hoằng Dịch, cô có thể có mưu tính gì nữa?

Cuối cùng, Sa Khinh Vũ dùng lý do ‘bận’ nói không sót một khía cạnh nào.

“Tiểu Giang, chị chỉ có thể ở tạm nhà em thôi.” Lận Yên nói một cách bất đắc dĩ.

Cô không dám đi ở khách sạn, tuy lời nào của Sa Khinh Vũ đơn giản chỉ để hù dọa nhưng cô cũng còn chưa hết hoảng loạn. Sự cố giao thông lần này chắc chắn không đơn giản như thế.

Một chiếc xe BMW màu đen bỗng nhiên dừng lại trước mặt Lận Yên và Lộ Giang. Lộ Giang quan sát đầu xe, khó hiểu quay sang hỏi Lận Yên: “Có đúng là chúng ta gọi taxi không hả chị?”

Gọi taxi, một chiếc xe BMW chạy tới, thế này cũng quá…

Cửa sổ xe BMW màu đen đó hạ xuống, người trong xe nhìn Lận Yên: “Lên xe.”

Lận Yên sửng sốt, là Mục Hoằng Dịch! Là anh!

“Chị Lận, đây không phải người con trai trong ảnh chị để trên bàn sao?” Lộ Giang chỉ vào Mục Hoằng Dịch, hơi kích động, nghĩ thế nào lại nói: “Anh ấy chính là người bác sĩ ở bên chị lúc chị ở chỗ phòng phẫu thuật đúng không?”

Dứt lời, Lận Yên liếc mắt nhìn Lộ Giang một cái, nhiều chuyện!!

Lộ Giang rụt người lại, nhiều chuyện mà cũng không cho! Nhiều chuyện là có tội sao?

Lận Yên không chút do dự mở cửa xe ra, nhưng không lên xe ngay mà lùi lại như nhớ tới cái gì đó, nói với Lộ Giang: “Chị không ở nhà em nữa.”

Nói xong, cô chui vào trong xe, đóng cửa, Mục Hoằng Dịch khởi động xe, chiếc xe BMW màu đen phát ra tiếng khởi động, dưới ngọn đèn thành phố lưu lại một làn khói.

Vở kịch diễn ra trước mặt làm cho Lộ Giang ngây người, không khỏi nghi ngờ: “Chị Lận thực sự không ở chung với người con trai đó sao? Sao tối nay nhìn chị ấy giống muốn ở chung thế.”



Lận Yên đưa mắt nhìn Mục Hoằng Dịch đang tập trung lái xe. Cô vẫn còn lưu luyến cái ôm ấm áp của anh lúc trước, trong lúc cô bất lực nhất, chính anh là người đã kéo cô vào lồng ngực đem lại cảm giác an toàn lại dịu dàng hiền hậu. Cho cô năng lượng để chống đỡ.

Lúc lâu sau, thanh âm trong trẻo của anh vang lên trong không gian yên tĩnh: “Đêm nay anh phải đi trực đêm, em tới chỗ anh ở tạm một đêm đi.”

Lận Yên không có ý kiến gì, gật đầu, sau đó hỏi: “Bệnh nhân kia có khả năng sống sót không?”

“Phải xem anh ta ăn ở thế nào.” Trả lời một cách qua loa.

Đã lâu rồi Lận Yên mới nói một câu cảm ơn: “Cảm ơn anh.” Nói xong lại cảm thấy lời cảm ơn này quá nghiêm túc, lại chân thành nói thêm lần nữa: “Hôm nay, thật sự rất cảm ơn anh.”

Được cô cảm ơn một cách nghiêm túc thế này khiến anh trở tay không kịp, giống như là trong đêm tối tĩnh lặng bỗng xẹt qua một ngôi sao băng.

Đối mặt với lời cảm ơn của cô, Mục Hoằng Dịch lựa chọn im lặng.

Cái anh muốn không phải lời cảm ơn của cô, mà là cô còn tồn tại, bình an không làm sao cả.

Cho đến hôm nay anh mới hiểu, hóa ra tình yêu của anh lại hèn mọn như thế, chỉ cần cô tồn tại là được rồi.

“Lúc em chín tuổi, bố em đã qua đời trong một tai nạn giao thông. Trên đường cao tốc, gió lạnh thấu xương thổi tới, thổi tung cả cái váy hoa nhỏ của em, em sợ hãi vì nghe thấy hơi thở yếu ớt của bố. Vừa bất lực vừa hoang mang. Từng chiếc xe trên đường đều chạy ngang qua em một cách vô tình, chỉ để lại những đợt gió lạnh. Một lúc lâu sau, bố em được đưa vào trong phòng phẫu thuật, em cho rằng mọi việc sẽ ổn thôi, nhưng không ngờ bác sĩ lại nói với em và mẹ rằng ‘Chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin hãy nén bi thương’. Thế nên, em rất sợ, sợ rằng hôm nay bố của bé gái kia cũng qua đời.”

Bên trong xe vang lên câu chuyện trong hồi ức của Lận Yên, thanh âm nhàn nhạt, nghe rất cô đơn.

Cô ấn mở cửa sổ xe, tùy ý để gió lạnh tạt vào má, nói: “Mẹ đứa bé đó đã tử vong ở trên đường, nếu hôm nay bố đứa bé cũng đi theo thì bé gái đó sẽ biến thành trẻ mồ côi. Trên thế giới này có không ít trẻ mồ côi, tính thêm bé gái đó cũng không tính là nhiều, nhưng những đứa bé chỉ trong một đêm đã mất cả bố lẫn mẹ thì không nhiều, em không hi vọng rằng bé gái đó là một trong những đứa bé như thế.”

Thật sự không hi vọng, một bé gái còn chưa hiểu sự đời như thế mất đi bố.

Không rõ có chất lỏng gì chảy trên mặt nhưng vẫn cứ để nó tuôn rơi.

Yết hầu Mục Hoằng Dịch chuyển động, anh biết hôm nay Lận Yên đã trải qua rất nhiều chuyện kinh khủng, rất nhiều tình tiết giống với chuyện năm đó cô đã trải qua, hôm nay cô đã cứu một người, cứu một người giống như bố trong hồi ức của cô.

Anh hơi nghiêng người, đưa một hộp giấy qua, bình tĩnh nói lảng sang chuyện khác, giọng nói vẫn trong trẻo như thế: “Ăn cơm chưa?”

Lận Yên nhận lấy hộp giấy, lấy khăn lau nước mắt, lắc đầu, vuốt vuốt cái bụng xẹp lép của mình, tủi thân: “Cả ngày không ăn cơm, rất đói.”

Nói xong, bụng Lận Yên còn phối hợp kêu lên hai tiếng, vô cùng rõ ràng.

Cô ngượng ngùng mếu máo, Mục Hoằng Dịch cười nhẹ, thực sự không còn cách nào với cô.

Chung cư Mục Hoằng Dịch ở nằm gần bệnh viện, một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh, tiêu chuẩn của đàn ông độc thân hoàng kim.

Từ trước tới nay anh rất sạch sẽ, nhà được anh dọn dẹp sạch tới mức không có một hạt bụi, đồ trang trí không nhiều lắm, nhìn hơi trống vắng.

Anh lấy ra từ trong tủ giày một đôi dép dành cho nam: “Trong nhà chỉ có một đôi dép này thôi, em đi của anh đi.”

Lận Yên thay giày, nhìn chằm chằm vào đôi dép nam mình đi, trong lòng cảm giác rất sung sướng, biết rõ còn cố hỏi: “Sao không chuẩn bị thêm đôi dép nữa?”

“Không ai tới, chuẩn bị giày làm gì?” Mục Hoằng Dịch trả lời cho có nhưng vừa hay lại đúng đáp án mà Lận Yên muốn. Cô biết anh là người không thích náo nhiệt, trong nhà chắc chẳng có ai tới, tính ra thì cô là người đầu tiên đặt chân tới đây, trong lòng thầm thấy bản thân may mắn.

Anh vừa nói chuyện vừa đi chân không vào phòng bếp, nói: “Chỉ có thể làm cho em món mì đơn giản thôi.”

Lận Yên chạy tới cửa phòng bếp, bày ra bộ dáng ‘em rất dễ nuôi’: “Cũng được, em không kén ăn.”

Mục Hoằng Dịch hừ một tiếng, cô còn định kén chọn cái gì nữa?

“Khát nước thì rót nước mà uống, bình nước ở trong phòng khách, cái ly…” Nói đến cái ly, Mục Hoằng Dịch ngừng lại, khó xử: “Nếu không em lấy bát uống nhé?”

Nhà anh chỉ có đúng một cái ly.

Trong chốc lát Lận Yên đã hiểu ra, xua tay, bộ dạng như kiểu không cần phiền phức như thế: “Không sao đâu, em không khát.”

“Thật sự không khát?” Mục Hoằng Dịch nghi ngờ, mới nãy cô còn nhấp môi rất nhiều lần, trông như rất khát nước cơ mà.

Lận Yên lại liếm môi, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đầy kiên định: “Ừm, không khát.”

Khát nước cả một ngày rồi nhưng không uống nước cũng không chết được, chờ lát nữa uống nhiều canh một chút là được.

Mục Hoằng Dịch nhìn Lận Yên, tâm trạng tốt nên hơi nhướng lông mày lên, tính toán trong lòng cô đã sớm bị anh nhìn thấu, chẳng qua Lận Yên không phát hiện ra thôi.

Mục Hoằng Dịch nấu rất nhanh, khoảng mười phút thôi đã bưng được bát mì ra ngoài phòng khách, gọi Lận Yên tới ăn: “Em ăn tạm chút đi.”

Ăn tạm?

Lận Yên nhướng mày, từ này dùng vào lúc này hình như không hợp lắm.

Tài nấu nướng của Mục Hoằng Dịch rất tốt, từ xưa tới giờ vẫn luôn thế, Lận Yên biết điều đó. Ngày trước, vì mẹ của Mục Hoằng Dịch là Diệp Lam thường xuyên đi công tác, không ở nhà mà Mục Hoằng Diễn nấu nướng chẳng ra làm sao cả nên bị Mục Hoằng Dịch ghét bỏ. Vì thế, việc nấu cơm rơi lên người Mục Hoằng Dịch.

Một bát mì tiêu chuẩn có rau xanh và trứng, hương thơm ngào ngạt. Lận Yên bụng đói cồn cào chỉ mất mười phút đã giải quyết xong bát mì, cả nước lẫn cái.

Mục Hoằng Dịch cong khóe môi, hỏi: “Có muốn ăn nữa không?”

Lận Yên ợ một cái, lắc đầu.

Căng da bụng trùng da mắt, cô liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh thì thấy một cái đồng hồ treo tường, bây giờ đã là hơn một giờ sáng rồi. Bỗng nhiên, cô quay đầu lại đầy nghi hoặc: “Không phải anh trực ca đêm sao?”

Bị hỏi, Mục Hoằng Dịch ngẩn người, sau đó anh thu dọn bát đĩa, trả lời một cách mơ hồ: “Ừm, anh về bệnh viện đây.”

“À.” Lận Yên do dự trong chốc lát, rồi nói: “Em muốn tắm.”

Thật ra, cô muốn nói là em muốn đi ngủ, vất vả cả một ngày, quá mệt mỏi rồi. Nhưng trên người cô còn đang dính máu, nhớp nháp, không tắm rửa thì thực sự không ngủ nổi.

Ăn no rồi ngủ là thói quen của cô, Mục Hoằng Dịch biết quá rõ, tự giác nói: “Anh đi tìm quần áo cho em.”

Mục Hoằng Dịch lấy từ trong tủ quần áo của mình ra một bộ mặc ở nhà rồi đưa cho Lận Yên, sau đó đưa cô tới phòng tắm. Chỉ cho cô công tắc và đồ rửa mặt ở đâu một lần rồi nhắc câu cuối cùng: “Anh để chìa khóa ở trên tủ giày, anh đi tới bệnh viện đây.”

Lận Yên cắn môi gật đầu, ánh mắt có chút hoảng sợ.

Mục Hoằng Dịch dường như đang nghĩ gì đó, cứ nhìn cô, rồi đóng cửa phòng tắm lại, thúc giục: “Tắm đi, tắm xong thì ngủ một giấc.”

Anh đóng cửa phòng tắm lại khiến Lận Yên ngây người ra. Cô đấu tranh tư tưởng mất một lúc rồi mở cửa phòng tắm ra, gân cổ lại gọi: “Bây giờ anh đi luôn sao?”

Vừa mới ra tới cửa, Mục Hoằng Dịch đã bị kéo trở về, nhìn chằm chằm vào Lận Yên đang thò đầu ra khỏi phòng tắm: “Làm sao thế? Em có việc gì à?”

Lận Yên cắn môi, ánh mắt không được tự nhiên, nói từng chữ: “Em, em có hơi… sợ hãi, thế nên…”

Mới trải qua tai nạn giao thông, nhớ lại chút ký ức hồi còn nhỏ, nếu nói trong lòng thấy không sợ hãi thì là gạt người.

Nếu anh không ở nhà thì cô khác nào một người đang ở trong khách sạn đâu.

Mục Hoằng Dịch nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt đen nhánh, bất đắc dĩ đành chịu thiệt: “Tắm đi, anh ở nhà.”

“Sẽ không rời đi bất chợt chứ?” Lận Yên vẫn không yên tâm.

Mục Hoằng Dịch nhíu mày, đẩy Lận Yên vào phòng tắm, đóng cửa lại, thanh âm trong trẻo của anh truyền qua cánh cửa phòng tắm: “Không đi.”

Nghe anh nói hai chữ ‘không đi’, Lận Yên như được uống viên thuốc an thần.

Mục Hoằng Dịch ngủ ở phòng khách, còn Lận Yên chiếm trọn giường lớn của anh. Dường như mọi thứ giống như trước kia, cô luôn dùng đủ mọi cách lấy cớ ăn vạ để được ở lại nhà anh, sau khi chiếm được ổ thì đuổi Mục Hoằng Dịch sang phòng Mục Hoằng Diễn ngủ.

Có thể là do biết anh đang ở bên cạnh, cũng có thể là do hôm nay đã quá mệt mỏi nên Lận Yên nằm trên giường chưa được năm phút đã ngủ say.

Mục Hoằng Dịch thì không cách nào ngủ được, anh nhẹ nhàng đi tới phòng ngủ, đẩy cửa ra. Ánh đèn ấm áp màu vàng chiếu lên mái tóc đen óng của Lận Yên, vô cùng xinh đẹp.

Sau khi bố Lận Yên qua đời, cô bắt đầu sợ bóng tối. Khi đi ngủ, lúc nào cô cũng bật đèn ngủ. Rõ ràng đây là thói quen của nhưng không hiểu sao nó cũng trở thành thói quen của anh, giống như người đòi anh mua chuông gió bằng được là Lận Yên, nhưng mỗi khi tiếng chuông gió vang lên, người ngẩn ngơ lại là anh.

Ngay cả việc đợi cô trở về, cũng là anh.

Dù là trước hay sau anh đều thua, thất bại thảm hại, thua vì Lận Yên.

Tám năm sau, cô xuất hiện trước mặt anh một lần nữa, trái tim anh lại không thể khống chế được.

Nghe thấy tin đồn thất thiệt về cô, anh tức giận. Nghe thấy cô xảy ra tai nạn, không kìm được sự lo lắng. Nhìn thấy cô bất lực, bàng hoàng, không nhịn được muốn ôm cô an ủi.

Ở bên ngoài cục cảnh sát, nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của cô vì không có nhà để về, chân anh tự động dẫm lên chân ga, ngay cả lời nói dối như trực đêm anh cũng nói ra được, chính là để cô an tâm ở lại nhà anh.

Không thể phủ nhận, anh đang đợi.

Chờ cô xuất hiện lần thứ hai trong cuộc đời anh. Cho dù là tám năm trước hay tám năm sau, cho dù chỉ là trong khoảnh khắc hay là mãi mãi…

Anh đều sẽ đợi, đợi tới giây phút cuối cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.