Những ngày qua Khánh suy nghĩ rất nhiều, anh loay hoay và day dứt bản thân bởi những việc cần phải quyết định để ba má an tâm, anh thấy mình có lỗi vì sẽ không thể mang lại hạnh phúc cho Thắm.
- Anh Khánh.
- Em mới tới hả?
- Dạ, hai bác không ở nhà hả anh?
- Ba má và chị Hai ra nhà chị Ba rồi em.
Thắm từ phía sau ôm eo Khánh:
- Anh à, sao nhìn anh buồn vậy? Anh có chuyện gì nói em nghe đi.
- Không có gì em.
- Anh cứ giấu em, nói đi mà.
- Em giấu anh mới phải, em và Cường đóng giả là bồ của nhau, sao em phải làm vậy? Cường nói anh nghe hết rồi. Thắm à, em có hiểu gì về anh không? Anh, anh, anh không…
- Em, em… Hiểu hay không hiểu thì em cũng mặc kệ, vì em yêu anh, mà có tiếng xe ai bên ngoài kìa anh.
Khánh trong nhà đi ra:
- Nam, bữa nay không phải làm chủ nhật sao?
Nam cầm cái hộp mủ đưa cho Khánh:
- Bữa nay cúp điện, đây là đường thốt nốt dưới quê má mới gửi lên, đường này nấu chè ngon lắm!
- Cảm ơn Nam, vô nhà đi.
- Giờ mình phải đi công việc.
Thắm gọi từ phía cửa:
- Anh Nam, dạo này khỏe không anh? Sao anh không vô nhà mà đi liền vậy?
- Em cũng đang ở đây hả? Cảm ơn em, anh khỏe.
- Em tới nãy giờ, Anh tới mà em nghĩ là ai đó nên không dám ra, xin lỗi anh.
- Không sao, em ở chơi, anh đi công việc chút.
- Dạ.
Nam chạy xe ra khỏi sân với vẻ mặt trầm, Khánh đứng nhìn theo, Thắm hỏi:
- Anh Nam có bồ chưa anh?
- Anh không biết, à, hình như là có.
- Anh Nam hiền thiệt đó anh.
- Sao em biết cậu ấy hiền?
- Vì ảnh có nét gì đó giống anh.
- Anh không hiền đâu em.
- Anh hiền thiệt mà.
- Anh không hiền.
- Hiền
- Không hiền…
- Thôi, không giỡn nữa, giờ em cũng phải về chuẩn bị lên trường.
Thắm vừa rời khỏi thì Khánh cũng khóa cửa đi:
- Nam.
- Hết hồn, mà Thắm đang chơi nhà Khánh, sao tới đây chi vậy?
Khánh nhìn thẳng vô mặt Nam:
- Khánh hỏi Nam mới phải.
- Lúc nãy mời Nam vô nhà thì Nam nói là phải đi công việc, công việc gì mà trở về phòng?
Nam cười mỉm, Khánh nhấn mạnh:
- Trả lời mau.
Nam đưa cho Khánh miếng xoài, Khánh không cầm:
- Ăn đi, xoài ngon, không ăn hả, không ăn thì mình ăn luôn.
Khánh giành lại miếng xoài cho vô miệng, Nam trả lời:
- Thực ra lúc tới nhà Khánh, thấy đôi dép cao gót để ngoài sân và cái nón treo trên cột mình nghĩ là Thắm nên mình không vô.
Khánh nằm co chân ôm cái gối đầu:
- Bó tay, vậy mà cũng không vô.
- Mình không muốn làm hai người mất tự nhiên. Thôi, để chiên thêm hột gà rồi ăn cơm, đói bụng chưa Khánh?
- Rồi, đói từ sáng chưa ăn gì.
Nam cười:
- Tội ghê chưa? Nhà có một vườn trái mà không biết ra hái ăn lấp bụng, không biết nấu mì tôm mà ăn.
Khánh có vẻ mệt:
- Dạo này không có tâm hồn ăn uống.
- Lo việc đám cưới hả Khánh?
- Cũng không biết nữa Nam.
- Thôi, xuống ăn cơm, trưa rồi.
Buổi tối ông bà Năm nói với Khánh:
- Ba má đã bàn chuyện với gia đình người ta, và đã thống nhất chọn ngày lành tháng tốt tổ chức đám cưới cho hai đứa nhằm ngày 12 ta tháng sau.