Buổi chiều, Khánh chở Thắm về nhà ba má vợ. Tuy ông bà Tư có duy nhất cô con gái, nhưng họ không nuông chiều. Bà Tư nói:
- Thắm à, từ nay con đã có một cuộc sống mới, không còn như ở nhà mình, con phải lắng nghe ba má con chỉ bảo, việc gì chưa biết, chưa hiểu thì hỏi.
Thắm vui vẻ:
- Dạ, má hãy yên tâm, ba má dưới nhà giống như ba má vậy đó! Mà ba đi đâu, nãy giờ con không thấy?
- Ba mày đi mua thuốc đau bao tử, chắc là ghé nhà chú Tám chơi.
Thắm cười:
- Không biết chú Tám còn chơi số đề hay không ? Bữa trước con gặp thím Tám, thím kêu chú quá trời, má à.
Bà Tư thở dài:
- Khổ vậy đó, ăn không dám ăn, mặc không dám mặc, cứ suốt ngày nuôi số đề. Thôi, giờ hai đứa về đi, về mà lo cơm nước, cũng muộn rồi.
- Dạ!
Khánh chào má:
- Thưa má! Vợ chồng con xin phép về.
- Ừa, hai đứa con về đi.
Khánh thấy vợ luôn vui vẻ với ba má mình và cả ba má của cô, càng khiến anh suy nghĩ nhiều vì đêm tân hôn anh đã không quan tâm tới cô giống như một người chồng.
Hai tuần đã trôi qua, cô con dâu mới luôn là người con dâu hiếu đạo, người vợ thảo hiền. Còn Khánh, anh cảm thấy bản thân rất áp lực, tội lỗi. Thắm hiểu tâm trạng của chồng, cô hỏi:
- Anh Khánh, gần nửa tháng nay không thấy anh Nam về nhà mình chơi, chiều nay ba má nhắc ảnh.
Khánh trầm giọng:
- Chắc là cậu ấy bận việc.
Thắm tiếp lời:
- Hay là tối mai hai vợ chồng mình lên An Phú thăm ảnh.
Từ cách đối xử của vợ, Khánh bước lại ôm cô vào lòng:
- Em à, em đang suy nghĩ gì về anh?
Thắm nhìn chồng, giọng cô nhẹ nhàng:
- Anh, dù như thế nào thì em và anh cũng đã là vợ chồng, dù anh hay em có gì xấu, tốt thì chúng mình cũng vẫn là vợ chồng, từ nay anh có chuyện gì thì hãy chia sẻ với em, nha anh.
Khánh im lặng, anh không nói được nên lời, bởi thái độ của vợ anh đang rất bao dung.