Tác giả: Đại Dã Thất Hải
Biên tập: Vãn Ca
- ---------------------
Chuyện Thẩm Thù sắp xa nhà rất nhanh đã đến tai mọi người. Cậu nói với bên ngoài rằng mình tìm được một nhánh họ hàng của cha bên kia, muốn về quê thăm.
Hiên Trúc còn xem như bình tĩnh, nhóm Giang Dật vừa nghe Thẩm Thù sắp xa nhà, hận không thể đem hết đồ đạc trong phòng cho cậu mang theo.
“Không phải chứ Giang Dật. Tư thế này của các cậu là định đem cả kho thuốc phía sau cho Thẩm Thù mang đi sao?” Hiên Trúc nhìn dáng vẻ của Giang Dật, nói hơi bất đắc dĩ.
“Dĩ nhiên rồi! Tôi còn đang nghĩ xem có nên mang theo cả mấy vị thuốc nữa hay không.”
Hiên Trúc thấy Giang Dật làm thật thì trợn trắng mắt không để ý tới cậu ta nữa, một mình chạy tới chỗ Thẩm Thù xem có cần thêm gì vào nữa không. Khi cậu ta tới nơi, Thẩm Thù đã chuẩn bị sắp xong, đang ngồi bên bàn nghỉ ngơi.
“Thu xếp sắp xong rồi?” Hiên Trúc ngồi xuống bên cạnh cậu, lấy chén trà trên bàn rót trà cho mình và Thẩm Thù.
“Về cơ bản là xong rồi, tôi chỉ mang chút đồ dùng thiết yếu.”
“Vậy cậu phải cẩn thận Giang Dật, tên đó định nhét hết y quán vào túi quần áo cho cậu mang đi đấy.”
Thẩm Thù cười không đáp, cầm chén trà nhấp một hớp nhỏ.
“Cậu đã đi gặp tiên sinh chưa?”
“Vẫn chưa...” Thẩm Thù dựa lên bàn, cắn góc chén ngẩn người.
“Bên chỗ tiên sinh... tôi sẽ chăm sóc tốt ngài ấy. Cậu hãy yên tâm làm chuyện của mình là được.”
“Hiên Trúc...” Thẩm Thù quay mặt đi, trong mắt đong đầy cảm xúc.
“Dừng dừng dừng, tôi biết cậu muốn nói gì, hãy dừng lại nhân lúc còn sớm. Hiên Trúc tôi làm việc bằng lương tâm, không cần các cậu mở lời nói mấy câu buồn nôn. Mấy lời đó cậu để lại cho Giang Dật khả năng hiệu quả sẽ tốt hơn chút đó.”
Thẩm Thù cười với Hiên Trúc, “Có những lời này của cậu là tôi yên tâm rồi. Hiên Trúc, cảm ơn cậu.”
Hiên Trúc xua xua tay với cậu, ý bảo mình biết rồi.
“Trời tối muộn tôi sẽ đi tìm tiên sinh.”
“Được, tôi ngồi đây ngăn đón Giang Dật giúp cậu, không cho cậu ta bước vào cánh cửa này của cậu.”
Thẩm Thù cầm lấy thứ trên bàn đi vào trong tiểu viện của Lâm Mộc Tắc.
Trời tối rất nhanh, Lâm Mộc Tắc đã thắp đèn ngồi đọc sách bên bàn, nhưng đọc một lúc lâu cũng không lật nổi một trang, thỉnh thoảng lại nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.
Thật sự không chờ nổi, vì vậy định tự đẩy ghế trúc tới viện trước tìm cậu.
Vừa ra khỏi cửa phòng, chưa ra tới bên ngoài tiểu viện, chàng đã thấy Thẩm Thù cầm theo thứ gì đó vội vã chạy tới chỗ mình, suýt nữa đâm vào lòng Lâm Mộc Tắc, may mà kịp thời phanh lại, mới không va ngã cả người và ghế.
“Sao vẫn hấp tấp bộp chộp như vậy, cứ thế này thì sao ra ngoài được.”
“Xin lỗi tiên sinh. Em vội tới tìm thầy nên đi hơi nhanh...”
“Tôi chỉ ở đây, còn có thể chạy đi đâu.” Vành tai Lâm Mộc Tắc hơi đỏ lên, thu cảm xúc lại mới nói, “Đẩy tôi vào, có gì muốn nói thì vào trong rồi nói.”
“Vâng!”
Thẩm Thù đẩy Lâm Mộc Tắc vào phòng, sau cẩn thận đóng kín cửa, đặt thứ đang cầm trong tay lên bàn, cẩn thận nói với Lâm Mộc Tắc.
“Đây là ngải thảo em tìm được ở chợ phía Tây, tiên sinh hay nói ngải thảo trong viện không đủ dùng, tất cả đều được cầm tới kho thuốc. Những món này để lại trong viện thầy, sau này hàng ngày Hiên Trúc sẽ tới chườm nóng cho thầy.”
“Đây là mấy quyển sách giải trí em tìm được ở phòng sách. Nếu thầy đọc chán sách y học trong phòng thì có thể dùng chúng giải khuây...”
“Đúng rồi, em đã đặt một ít than tốt ở cửa hàng than, đã đưa bằng chứng thanh toán cho Hiên Trúc. Thầy không phải nhọc lòng qua mùa đông đâu ạ.”
“Thẩm Thù...”
“Tiên sinh còn gì cần dặn dò không?”
“Tôi biết em muốn đi đâu, em không gạt được tôi.” Lâm Mộc Tắc cất lời.
“Núi Thương Nham... nếu không tìm thấy, thì quay về đi.”
“Tiên sinh...”
“Thẩm Thù, đời này tôi chưa từng cầu cạnh bất kỳ ai.”
“Nhưng tôi cầu xin em, nhất định phải hoàn hảo trở về.”
“Em hiểu, tiên sinh, em hiểu cả...” Thẩm Thù tiến về phía trước một bước, ngồi xổm xuống, dựa lên đầu gối Lâm Mộc Tắc, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho chàng.
“Tiên sinh cũng phải mạnh khỏe, vạn sự bình an chờ em về.”
Thẩm Thù đi rồi. Khi đi mọi người đều tới cửa viện tiễn cậu. Giang Dật vác theo một tay nải cực lớn muốn đưa cho Thẩm Thù, kết quả là chưa tới gần Thẩm Thù đã bị Hiên Trúc ngăn lại.
Lâm Mộc Tắc không đến tiễn cậu. Những gì muốn nói đều đã nói. Chàng đánh cược vào lần này, đánh cược bằng tính mạng mình và nửa đời sau của Thẩm Thù.
Thẩm Thù đi được một tháng, chàng chọn một ngày không mấy bận rộn, tới núi Ngọc Sơn phía Nam thành.
Mười năm trước, Vụ Trần không gặp chàng, chàng cũng không cầu cạnh gì.
Mười năm sau, chàng lên núi một cách vô cùng gian nan, không phải vì gặp Vụ Trần, mà chỉ vì muốn cầu một nén hương bình an cho Thẩm Thù.
Chàng tin vào lần này, tin một lần cuối cùng.
Chàng được Hiên Trúc đỡ quỳ xuống trước tượng Phật, quỳ nhìn nén hương kia từ lúc nó bắt đầu cháy đến khi cháy hết. Tới khi thắp hương xong, chàng đã không thẳng người nổi, cả cơ thể đổ về phía trước.
Hiên Trúc chậm một bước, người nâng chàng dậy là một đạo sĩ trong miếu.
Chàng nhận ra đây là đồ đệ của Vụ Trần. Mười năm trước, cậu ấy chính là người ngăn Lâm Mộc Tắc ngoài cửa.
“Lâm tiên sinh, không cần chấp nhất đến vậy, mệnh cũng có đạo.”
“Mười năm trước, khi tôi tới vì số mệnh của mình, các người cũng lấy lý do này thoái thác.” Lâm Mộc Tắc tránh đi sự nâng đỡ của đối phương, vịn lên tay Hiên Trúc, cố sức ngồi về ghế trúc.
Người nọ khom người cười, không nói gì, chỉ lấy một văn tiền từ trong tay áo đưa cho Lâm Mộc Tắc.
“Đây là đồ gia sư muốn tôi giao cho Lâm tiên sinh. Người cũng muốn tôi truyền đạt một câu.”
“Lâm tiên sinh, ngày đó ngài gieo nhân, bây giờ phải kết quả.”
“Ý gì đây?” Lâm Mộc Tắc cầm văn tiền kia, cảm thấy khó hiểu.
“Trời không còn sớm, đường xuống núi không dễ đi, xin Lâm tiên sinh hãy về sớm.” Nói xong cũng không đợi Lâm Mộc Tắc phản ứng đã lập tức rời khỏi.
Mùa đông năm nay còn khó chịu đựng hơn mùa đông năm ngoái. Rõ ràng đã chuẩn bị than dư dả, Lâm Mộc Tắc lại luôn cảm thấy những ngày tháng trải qua khổ sở hơn rất nhiều. Hàng đêm càng khó chìm vào giấc ngủ hơn.
Từng hạt giống Thẩm Thù gieo bên chàng đều bén rễ nảy mầm sau khi cậu rời khỏi, chúng bao quanh chàng, nhìn không thấy sờ không được, nhưng nỗi nhớ trong lòng luôn sinh trưởng tốt mỗi ngày. Túi ngải thảo Thẩm Thù mang cho chàng chưa từng sử dụng, thậm chí còn không mở ra, chỉ đặt tại nơi mà chỉ cần duỗi tay ra cũng có thể đụng tới.
Chàng mơ thấy rất nhiều thứ, mơ thấy ngày mưa kia, chàng đưa cho Thẩm Thù một chén trà nóng, đồng thời đưa cho mình một mồi lửa sưởi ấm.
Vì vậy chàng không hề cố tình đi tính ngày, sống được ngày nào hay ngày đấy. Sống qua một ngày, cách ngày Thẩm Thù trở về lại gần thêm một ngày.
Không biết qua bao lâu, chờ tới khi mở cửa phòng ra lần nữa, chàng nhìn thấy mấy cây sơn trà trong viện đã đâm chồi nảy lộc, thậm chí còn có cây đã nở hoa.
Mùa đông qua, mùa xuân đi tới những ngày cuối, cũng nên là ngày Thẩm Thù của chàng trở về.
Cửa viện bị mở ra, hẳn là Hiên Trúc tới đưa cơm sáng. Chàng đang bận xem mấy cây sơn trà kia, không ngẩng đầu lên.
“Đặt ở trên bàn đá là...”
“Tiên sinh.”
Tay cầm muỗng gỗ của Lâm Mộc Tắc run run.
“Là em.”
-- Kết thúc --
Núi Thương Nham không chỉ có trong truyền thuyết, dược liệu trên đỉnh núi đều không phải dược liệu, mà là huỳnh thạch hấp thu khí lạnh trên một vùng gió sương.
Bác Bùi nói với cậu rằng sắc huỳnh thạch với chước thảo uống, bốn mươi chín ngày sau mài huỳnh thạch thành bột trộn chung với bột ngải thảo đắp lên đầu gối, hấp thụ hết khí lạnh lắng đọng ra, đến khi bột ngải thảo chuyển hết sang màu tím đen mới coi như đã ép khí lạnh ra, sau đó bổ sung thêm dược liệu tính nóng điều trị hơn tháng nữa là sẽ không còn gì đáng ngại.
Về thân phận của bác Bùi, dọc đường Thẩm Thù hỏi không ít. Không chịu nổi Thẩm Thù dài dòng, ông chỉ đành nói thẳng.
Ông và đạo nhân Vụ Trần ở núi Ngọc Sơn vốn là sư huynh đệ đồng môn, nhưng từ nhỏ ông đã thích nghiên cứu y thuật, tính cách lại không chịu quản thúc, ghét sơn môn lễ nghĩa rườm rà nên đã một mình xuống núi, phiêu bạt bên ngoài vài chục năm, không thành cao không phải thấp, miễn cưỡng gây dựng được danh hiệu Thần Y.
Trong sơn môn năm đó chỉ có Vụ Trần đối xử tốt với ông, cho nên lần này về Lăng Thành, tất nhiên ông cũng nhận lời nhờ cậy của đối phương.
Ba tháng sau khi Thẩm Thù trở về, Lâm Mộc Tắc đã khỏe lên, thậm chí nhờ cậu nâng đỡ còn có thể miễn cưỡng đi lại được.
Hai người lại lên núi Ngọc Sơn, mỗi người nắm chặt một đồng tiền trong tay.
Vụ Trần nói rất đúng, đây là loại nhân mà chàng gieo và sống chờ tới khi nó kết quả.
---- Trứng màu ----
Tuy Hiên Trúc thường xuyên cạn lời với Giang Dật, nhưng cũng may Giang Dật nói nhiều, thường xuyên tới bên Hiên Trúc tìm chuyện để nói.
“Hiên Trúc --, chỗ này có vị thuốc tôi không biết.”
“Hiên Trúc Hiên Trúc, xem giúp tôi nên đặt thứ này ở đâu đi...”
“Hiên Trúc, cân dược không chuẩn...”
“Hiên...”
“Câm miệng.” Hiên Trúc thật sự không chịu nổi nữa, giơ con dao cắt lá ngải trong tay, ánh sáng lạnh hắt lên mặt.
“Trong viện này chẳng lẽ chỉ có mình tôi là người sống sao? Đừng có lần nào cũng đến tìm tôi.”
Giang Dật hiếm khi ngậm miệng, Hiên Trúc cũng có được thời gian thanh tịnh hiếm hoi.
Chỉ lát sau, những dược đồng khác bên cạnh đều bị Thẩm Thù gọi đi hỗ trợ, nói là ở ngoài sảnh có ca cần khám gấp.
Giang Dật nhìn những người bên cạnh bị gọi đi hết, lại cẩn thận cọ tới bên người Hiên Trúc.
“Bây giờ hỏi được chưa?”
“Được, cậu hỏi đi.”
Giang Dật đi tới, lần này dán sát hơn cả lần trước, vai cọ vai. Hiên Trúc thấp hơn cậu hơn nửa cái đầu, cậu vừa nhìn xuống là sẽ thấy ngay cánh môi đỏ thắm của người này.
Cậu không nhịn được, nuốt một ngụm nước bọt, rồi mới dám mở miệng.
“Mẹ tôi nói, tìm vợ phải tìm người thông minh, biết tính toán sổ sách, có thể quản được tôi...”
“Mẹ cậu nói rất đúng.”
“Cho... cho nên, những việc này cậu đều làm được, cậu lại còn đẹp...”
“Giang Dật, tôi là nam.”
“Tôi nhìn ra được.”
Hiên Trúc ngoảnh lại nhìn cậu, biểu cảm bướng bỉnh trên mặt Giang Dật lại không giống đang nói giỡn.
“Đồ ngốc...” Hiên Trúc lẩm bẩm một câu, chỗ gốc tai hơi đỏ lên. Quay đầu quan sát bốn phía, xác định chỉ có hai người bọn họ, mới nhỏ giọng đáp.
“Tôi sẽ suy xét.”