Giới Giải Trí Còn Có Loại Thao Tác Này Sao?

Chương 51: Chương 51: Đưa lễ hỏi (1)




Bà cụ nghe xong thì kêu tài xế mở cửa.

Ngôn Trăn đi xuống xe, trước khi đi, con gái bà cụ có đưa cho Ngôn Trăn một tấm danh thiếp: “Về sau có việc gì nhất định phải tìm dì hỗ trợ.”

Ngôn Trăn bị phần nhiệt tình này làm cho cảm động, cô gật đầu, đi về phía tòa nhà của Triệu gia.

Cổng lớn có bảo vệ ngăn trở, nhìn thấy Ngôn Trăn thì hỏi: “Cô là người nào, lão gia tử đã căn dặn, không cho người ngoài vào trong.”

Ngôn Trăn vừa mới bấm đốt ngón tay, biết được Triệu Bảo Thương phạm sai lầm có liên quan tới mình.

Bây giờ nếu nói mình tới tìm Triệu Bảo Thương, sẽ càng thêm không được.

Cô nghiêm túc suy nghĩ rồi lấy cớ, nói với bảo vệ: “Tôi tới đây tìm Triệu lão gia tử chơi cờ.”

Bảo vệ hướng bên trong hỏi: “Đội trưởng, có người nói là bạn chơi cờ của lão gia tử, có thể cho vào không?”

“Bạn chơi cờ?” Đội trưởng nhìn ra, thấy mặt Ngôn Trăn, kinh ngạc nói, “Cô là quán quân của siêu tân tinh phải không!! Tôi rất thích cô, có thể ký tên cho tôi được không?”

Hắn đưa cho Ngôn Trăn một tấm giấy cùng một cây bút, Ngôn Trăn ký xong.

Bảo vệ lại hỏi: “Đội trưởng, vậy người này có thể cho vào không?”

“Vào, đương nhiên cho vào, chẳng lẽ một đại minh tinh còn có thể đi vào trộm người sao?!” Đội trưởng đánh đầu bảo vệ, chỉ đường cho Ngôn Trăn, “Dọc theo dãy hành lang này đi thẳng sẽ tới đại sảnh.”

Ngôn Trăn cười cảm ơn.

Cô đi vào trong, sau khi đến đại sảnh, lão Triệu hình như không ở đây, nhưng có một người mặc đường trang đang ngồi uống trà.

Ngôn Trăn chào hỏi người nọ.

Người nọ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngôn Trăn, đột nhiên trợn to mắt: “Cô là ai? Cô là người bạn kia của Triệu nhị tiểu thư phải không?”

Ngôn Trăn cho rằng mình bị bại lộ, tự hỏi một lát, lại phủ nhận: “Không phải.”

“Vậy cô ——” Người nọ do dự nhìn Ngôn Trăn, “Sư phụ cô là ai?”

“Sư phụ gì?” Ngôn Trăn không hiểu.

Cô chuẩn bị tiếp tục đi vào trong, lại bị người nọ ngăn cản.

“ Bùa hộ mệnh trên người nhị tiểu thư là cô làm sao?” Người nọ nói, “Tôi tên Mạnh Ngộ, đã sớm muốn gặp cô, vào ngày sinh thần của Triệu lão gia tử, ngọc trụy có khắc tiên nhân chơi cờ là của cô hả? Tôi nhìn không ra trong ngọc trụy là dùng chiêu thức gì, thế nhưng có thể phù hợp với bát tự của Triệu lão gia tử, làm cho ‘ hộ quân bình an ’ đạt tới công hiệu lớn nhất.”

Ngôn Trăn nghe xong thì biết, hóa ra đây cũng là người trong huyền học.

Cô tới nơi này lâu vậy rồi rốt cuộc cũng gặp được đồng môn.

Người nọ đang đứng trước mặt cô, Ngôn Trăn đánh giá, người này linh lực quanh thân hơi loãng, năng lực thoạt nhìn không cao, nên lúc trước mình mới không phát hiện.

Nhưng người này mặc trên người là vải dệt đỉnh cấp, có vẻ như địa vị rất cao, rất có khả năng là đại sư huyền học đứng nhất nhì đế đô.

Khó trách tử kiếp của Triệu Bảo Thương vẫn luôn không có cách phá giải, thì ra huyền học ở xã hội hiện đại đã bị xuống dốc.

Ngôn Trăn nói với Mạnh Ngộ: “Ngọc trụy kia đúng là tôi làm, chỉ là kết hợp bát tự của Triệu lão gia tử với bùa chú tự vẽ mà thôi.”

Mạnh Ngộ nghe xong càng thêm kích động.

Bát tự kết hợp phù chú hắn cũng có thể làm, nhưng hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn cứu được một mạng người.

Người này tuổi còn trẻ lại lợi hại như vậy, sư phụ của cô ấy sẽ là dạng gì?

Mạnh Ngộ vội hỏi: “Sư phụ của cô là ai vậy?”

Ngôn Trăn nói: “Tôi chỉ là một đệ tử nhỏ ở Thiên Cơ Các mà thôi, tên tuổi sư phụ không tiện nói ra ngoài.”

“Thiên Cơ Các?” Mạnh Ngộ tựa hồ nghe qua cái tên này ở đâu rồi, “Là bè phái 800 năm trước đã xuống dốc sao, không nghĩ tới thế nhưng còn có hậu nhân.”

“Ngài biết Thiên Cơ Các?” Lúc này đến phiên Ngôn Trăn khiếp sợ.

Cô còn tưởng rằng mình đã đi tới thời không không có tương quan, nhưng không nghĩ tới Thiên Cơ Các thế nhưng đã từng tồn tại ở nơi đây.

Mạnh Ngộ nói: “Đúng vậy,《 Thiên Cơ Chí Quái 》 là được một người hậu nhân cuối cùng của Thiên Cơ Các viết ra, bên trong kể về rất nhiều tin đồn thú vị về Thiên Cơ Các.”

Nội tâm Ngôn Trăn chấn động, ghi nhớ tên quyển sách này, chờ khi có thời gian rảnh, sẽ tìm đọc.

Hai người đang nói chuyện, thì hành lang truyền đến tiếng bước chân, Ngôn Trăn nhìn qua, nhìn thấy hai người đang đi hướng đại sảnh.

Là lão Triệu cùng một người đàn ông trẻ tuổi.

Mạnh Ngộ nói: “Triệu lão cùng Triệu Đại tới, cô tới tìm Triệu Bảo Thương, có thể hỏi bọn họ một chút.”

Bây giờ đã là giữa trưa, ánh nắng trải dài dọc theo hành lang, chiếu rọi xuống mặt hồ ánh lên một mảnh thủy quang lóng lánh rung động.

Lão Triệu đi tới, nhìn thấy Ngôn Trăn, phát ra tiếng hừ lạnh.

Lão cũng không màng tình cũ, trực tiếp ném hai bức ảnh ra trước mặt Ngôn Trăn hỏi: “Ngôn tiểu cô nương, chúng ta là bạn cờ, trước kia ta kính cháu vài phần, nhưng cháu xem hiện tại cháu đã làm ra chuyện gì??”

Ngôn Trăn nhặt ảnh chụp lên xem.

Nhìn thấy trên ảnh chụp là mình cùng Triệu Bảo Thương hôn môi, có chút mê mang hỏi: “Cái này có vấn đề gì sao?”

Lão Triệu trợn to mắt: “Cháu còn dám hỏi ta có vấn đề gì nữa sao?? Các cháu hai đứa con gái, ở trước công chúng ——”

Ngôn Trăn nói: “Đây không phải ở trước công chúng, là ở trong hành lang, vì có người chụp lén nên mới bị truyền ra ngoài.”

Lão Triệu thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Chụp lén thì thế nào, còn không phải hai cháu không biết chọn nơi kín đáo hơn sao?! —— hình như không đúng, ý ta muốn nói là, cho dù hai cháu có ở ký túc xá cũng không được làm như vậy!”

Triệu Đại ở một bên châm dầu vào lửa: “Nhìn dáng vẻ thành thục của lão nhị, hai người các cô chắc là làm nhiều đến quen thuộc rồi phải không?”

Ngôn Trăn liếc nhìn Triệu Đại một cái, thấy tướng mạo người này không hiền lành, nên không để ý đến.

Triệu Đại bị nhét một họng bơ, nổi giận đến biến sắc.

Thật đáng ghét, tính tình tệ hại y như lão nhị, thật không hổ là một đôi mà.

Lão Triệu gõ bàn hỏi: “Ta cũng không quan tâm các cháu là làm sao bị chụp lén, cháu nói đi, cháu dự định sẽ làm thế nào?”

Ngôn Trăn cúi đầu trầm tư.

Đích xác, bức ảnh này đã lưu truyền ra ngoài, tạo ảnh hưởng không tốt tới Triệu Bảo Thương, thậm chí lão Triệu cũng đã biết.

Mà tất cả đều do mình.

Ngôn Trăn ngẩng đầu nhìn lão Triệu, lão Triệu trong mắt có chờ mong.

Nội tâm Ngôn Trăn quyết đoán, cô nghiêm túc nói: “Cháu sẽ chịu trách nhiệm.”

Lão Triệu trực tiếp nhảy dựng lên từ trên ghế: “!!!”

Lão bị chọc tức, thổi râu trợn mắt: “Chịu trách nhiệm cái gì chứ!”

Còn bày ra bộ dáng Nhị Nữu nhà mình bị khinh bạc nữa chứ, lão Triệu đập bàn: “Không được, ta không đồng ý, không được chịu trách nhiệm!”

Ngôn Trăn nhìn lão Triệu, đành phải nói tiếp: “Từ xưa đến nay lời nói của ông bà cha mẹ được đặt lên trên hết, nếu ngài không đồng ý, cháu cũng không thể cưỡng cầu.”

Lão Triệu không hiểu vì sao Ngôn Trăn buông xuôi nhanh như vậy.

Hắn nhìn thái độ Ngôn Trăn, còn tưởng rằng Ngôn Trăn cũng có ý với Nhị Nữu nhà mình, nhưng xem thái độ này thế nào cũng cảm thấy không có hứng thú vậy?

Ngôn Trăn thấy lão Triệu trầm mặc, giải thích một phen tại sao lại có bức ảnh này.

“Lúc ấy vì cháu phạm sai lầm làm Triệu Bảo Thương bị bệnh, chỉ có thể dựa vào hôn môi mới giảm bớt.”

Lão Triệu: “……???”

Ngôn Trăn nói: “Lúc đó cô ấy phát bệnh rất nghiêm trọng, đành phải tùy tiện tìm một nơi để chữa bệnh.”

Lão Triệu nghe xong, đầu đầy chấm hỏi.

Nhưng Mạnh Ngộ lại nghe hiểu.

Mạnh Ngộ hỏi: “Cô nói tùy thời tùy chỗ phát tình, là bị trúng tình cổ phải không?”

Ngôn Trăn gật đầu.

Mạnh Ngộ nói với lão Triệu: “Vậy thì không thể trách Triệu nhị tiểu thư được, một khi bị trúng tình cổ, nhất định phải tiết ra dược tính, nếu không cả người sẽ khô nóng mà chết.”

Lão Triệu nhất thời không biết phải làm sao: “Tình cổ gì chứ, cho dù thật sự có loại bệnh này, các người hai đứa con gái ——”

Ngôn Trăn nói: “Thời xa xưa cũng không thiếu người kết hôn đồng tính, ngài không cần thiết phải khẩn trương như thế. Năm đó…… Nữ hoàng cũng thu không ít nữ quan vào hậu cung, lúc tiên hoàng đế tại vị, nữ tử ở hậu cung tịch mịch khó nhịn, cũng sẽ ngầm làm những việc này, cũng đâu phải chuyện hiếm thấy gì.”

Lão Triệu thiếu chút nữa chửi thề: “Cháu đang nói cái gì thế?!”

Ngôn Trăn lại nói: “Huống chi cháu là một lòng suy nghĩ cho Triệu Bảo Thương.”

Lão Triệu chỉ có thể nuốt câu chửi thề vào bụng: “Nếu cháu suy nghĩ cho con bé, thì cũng đừng làm những việc này, sẽ không tốt cho thanh danh của các cháu.”

Ngôn Trăn nói: “Cháu không để ý tới thanh danh, chuyện cháu để ý, đến nay cũng chỉ có tử kiếp của Triệu Bảo Thương thôi.”

Tử kiếp, Ngôn nha đầu cũng biết chuyện tử kiếp của Nhị Nữu sao?

Lão Triệu chấn kinh ngồi vào ghế.

Ngôn Trăn tiếp tục nói: “Cháu đã nhiều ngày làm bạn với Triệu Bảo Thương, tuy chưa đoán ra tử kiếp là gì, nhưng may mắn có được chút hiểu biết, hơn nữa làm ra không ít pháp khí.”

Lão Triệu và Triệu Đại đều bị hù cho sửng sốt.

“Vì vậy, chỉ cần cháu còn được ở cạnh Triệu Bảo Thương, cháu có thể cho cô ấy một đời bình an.”

Lão Triệu giật mình.

Lão đã mời rất nhiều vị đại sư, có hãm hại có lừa gạt, cũng có năng lực cao thâm, nhưng lại chưa có ai dám nói ra những lời này.

Hai từ “tử kiếp”, đã nói lên tất cả.

Nếu có thể dễ dàng hóa giải, thì sao còn gọi là tử kiếp nữa.

Ngôn Trăn biết lão Triệu không tin, liền viết ra một trang giấy.

Phía trên viết là việc cô mấy ngày gần đây phân tích mệnh cách của Triệu Bảo Thương.

Lão Triệu cúi đầu xem, trong lòng càng khiếp sợ.

Những nội dung này, thế nhưng rất giống với mấy vị đại sư đức cao vọng trọng.

Thậm chí còn càng thêm triệt để hơn. . Truyện Đoản Văn

Lão Triệu biết cái cô gái này rất có bản lĩnh, nếu không trước đó sẽ không dám lên Weibo nói năng xằng bậy như vậy.

Nhưng chuyện bây giờ là liên quan đến tính mạng của Nhị Nữu.

Lão Triệu hít sâu một hơi, cuối cùng chưa từ bỏ ý định hỏi một câu: “Cháu thực sự có biện pháp giúp Nhị Nữu vượt qua tử kiếp sao?”

Ngôn Trăn chưa kịp mở miệng.

Mạnh Ngộ bên cạnh đã xen vào: “Nếu cô ấy làm không được, chỉ sợ là toàn bộ đế đô cũng không ai có thể làm được đâu.”

Lão Triệu ngây người.

Mạnh Ngộ hiếm khi khen người khác, hiện tại bày ra bộ dáng này để khen một cô gái, xem ra rất không bình thường.

“Nhưng chuyện cháu cùng Nhị Nữu hôn môi……” Lão Triệu vẫn rất sợ Triệu Bảo Thương tiếp tục càn quấy.

Ngôn Trăn nói: “Ngài yên tâm, chỉ cần ngài thay đổi suy nghĩ, cháu sẽ……”

Cô dừng một chút, suy nghĩ những bá tánh trước kia là làm thế nào để kết hôn, sau khi nhớ lại thì tiếp tục nói: “Cháu sẽ tới cửa đưa lễ hỏi.”

…… Lễ hỏi là cái méo gì.

Đây là muốn cưới Nhị Nữu nhà mình sao?

Sắc mặt Lão Triệu trở nên vặn vẹo, không đúng, mình bước đầu còn chưa đáp ứng, Ngôn nha đầu thế nào lại trực tiếp nghĩ đến kết hôn??

Mấy đứa con gái thời nay đều táo bạo như vậy sao?

Lão Triệu cảm thấy mệt tâm, cũng lười đấu khẩu với Ngôn Trăn.

Nhanh chóng xua tay nói với Ngôn Trăn: “Cháu về trước đi, ta sẽ nói chuyện với Nhị Nữu.”

Lão Triệu đến thư phòng, đứng ở cửa do dự một lát, mở cửa đi vào.

Triệu Bảo Thương đang ngồi xếp bằng dưới đất.

Lão Triệu nhìn thấy, chung quy không đành lòng: “Con có biết người ta đối với con căn bản không thú vị không?”

Triệu Bảo Thương chợt quay đầu lại, không nói gì.

Lão Triệu khụ khụ: “Ngôn nha đầu vừa mới tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.