Giới Giải Trí Còn Có Loại Thao Tác Này Sao?

Chương 26: Chương 26: Lá bùa hộ mệnh




Edit by Trâm

Đến buổi chiều hai người cùng nhau đi gặp Vu Liên.

Khi Vu Liên nhìn thấy Ngôn Trăn thì rất vui vẻ, còn nhìn đến Triệu Bảo Thương lại hơi sửng sốt: “Các người như thế nào lại đi cùng nhau?”

Triệu Bảo Thương không khách sáo ngồi xuống, hỏi: “Chị lại có chuyện gì?”

“Đương nhiên là chuyện lớn.” Vu Liên trách cứ, “ Đây là thái độ chào hỏi trưởng bối của em sao?”

Triệu Bảo Thương không thèm để ý tới.

Ngôn Trăn cười hỏi: “Liên tỷ là bởi vì buổi tối ngủ không được, cho nên mới muốn hỏi em sao?”

Một câu này lập tức làm biểu tình của Vu Liên trở nên nghiêm túc.

Vu Liên vốn không muốn để cho Triệu Bảo Thương biết chuyện này, nhưng lúc này Ngôn Trăn đã hỏi, vậy cô ấy sẽ nói ra.

“Bắt đầu từ mấy năm trước, chị vẫn luôn ngủ không được. Một khi đã ngủ, trong mơ sẽ xuất hiện —— những thứ tương đối kỳ quái.” Vu Liên dùng từ châm chước, “Em cũng biết đó, làm nghệ sĩ áp lực rất lớn, chị đã đi gặp bác sĩ, bác sĩ khuyên chị nên làm một ít hoạt động để thả lỏng cơ thể, tỷ như vận động hoặc là thôi miên, nhưng mà chị cái gì cũng chưa làm đến.”

Triệu Bảo Thương gọi hai ly cà phê và một ly nước trái cây.

Vu Liên tiếp tục nói: “Vì để có thể ngủ được một giấc, chị đã từ bỏ công tác, về sau lại tốt lên không ít, nhưng mà gần đây nhận công tác chủ trì siêu tân tinh, nên ác mộng kia lại tới nữa.”

Ngôn Trăn hỏi: “Là loại ác mộng nào?”

Sắc mặt Vu Liên không quá tốt: “Chị cũng không rõ, chỉ nhớ rõ là một loại cảm giác sởn tóc gáy.”

Tình huống này có chút giống oan hồn tới báo thù.

Ngôn Trăn đang muốn hỏi Vu Liên có đắc tội người nào hay không, chợt nhìn thấy bên tai Vu Liên có một sợi chỉ vàng như ẩn như hiện, sợi chỉ kia giống như vẫn luôn bay ở bên ngoài cửa sổ, sau đó lại biến mất không thấy.

“Lá bùa hộ mệnh em cho chị còn ở đó không?” Ngôn Trăn hỏi.

“Vẫn luôn mang theo bên mình.” Vu Liên từ trong túi lấy ra, lúc đặt ở trên tay mới phát hiện lá bùa hộ mệnh này không biết khi nào đã thiếu một bên, còn bị rách tung toé.

Vu Liên vội vàng giải thích: “Chị vẫn luôn đặt ở ngăn riêng biệt, cũng không biết vì sao sẽ biến thành như vậy.”

“ Điều này chứng minh trên người của chị có quỷ khí.” Ngôn Trăn sau khi tự hỏi, lại nói, “Đừng sợ, em cho chị thêm hai lá.”

Cô từ trong túi lấy ra hai lá bùa hộ mệnh.

Vu Liên cảm kích nhận lấy.

Nhưng có bùa hộ mệnh cũng chỉ có thể được yên ổn nhất thời, bệnh trạng của Vu Liên đến tột cùng là cái gì, Ngôn Trăn tạm thời nắm không rõ.

Quá khứ của cô cũng từng gặp qua chuyện quỷ quái, muốn nhìn một chút thử xem có phải cùng loại chuyện đó giống nhau hay không.

Nhưng thật ra lại nhớ tới một cọc chuyện cũ.

Lúc ấy cô và trưởng công chúa đang nữ giả nam trang mới vừa quen biết, hai người gặp nhau ở một làng chài.

Trong thôn có một nhà đồ tể, cả ngày và tối đều có thể nghe thấy tiếng heo kêu, còn có tiếng ngao ngao của hàng chục con heo. Mà vị đồ tể kia đến buổi sáng sẽ nhìn thấy trước cửa nhà mình có đặt một ít thịt của động vật hoang dã. Có khi là con nai bị cắn xé, hoặc cũng có khi là vài con gà rừng hay con thỏ.

(*)Đồ tể: người giết heo

Đồ tể nhìn thấy máu trên mặt đất, tưởng mấy con heo mà mình giết tới trả thù, sợ hãi không thôi, lại muốn báo quan tìm chân tướng.

Ngôn Trăn cùng trưởng công chúa vừa vặn đi ngang qua.

Trưởng công chúa đi xung quanh tìm nơi phát ra vết máu, nhìn thấy rất nhiều da lông, gọi Ngôn Trăn tới: “Hẳn đã có dã thú đem nơi này trở thành huyệt động của mình, còn trữ đồ vật ở đây, ngươi xem coi thế nào?”

Ngôn Trăn lại không cho là vậy.

Cô bấm ngón tay một phen, phát hiện những thứ này đều không phải hung thú làm, đó là hành vi báo ân của một con báo cái.

Cô cùng trưởng công chúa nói ra suy đoán của mình.

Trưởng công chúa rõ ràng không tin: “Thế gian này nào có chuyện kỳ quái như vậy, càng miễn bàn là báo ân. Nếu thật sự có, thì hiện giờ mỗi người đều đã làm hoàng đế, bọn họ như thế nào lại không đi chiếm đoạt giang sơn.”

Ngôn Trăn nói: “Muốn làm hoàng đế đều là ý nghĩ của nhân loại, còn nhóm quỷ quái là nghĩ làm sao để đắc đạo, lên trời hoặc đầu thai.”

Trưởng công chúa nói: “Quả thật cùng một người lại có chút giống.”

Ngôn Trăn nói: “Thế gian này còn có người như vậy sao?”

Trưởng công chúa mắt liếc Ngôn Trăn, nói: “Chính là tên thần côn nào đó.”

Ngôn Trăn bị nghẹn lại một chút, vội vàng bỏ đề tài qua một bên: “Ta xem không bằng chúng ta trước đem báo yêu bắt lại, cùng nàng nói một câu để cho đồ tể hết phiền não đi.”

Trưởng công chúa đồng ý nói: “Tốt,nếu như ngươi có thể bắt được thứ gọi là yêu quái kia.”

Đêm đó, Ngôn Trăn bày ra trận pháp, tu vi của báo yêu có giới hạn, sau khi vào trận thì không chạy thoát được, gào rống muốn làm cho Ngôn Trăn đẹp mặt.

Ngôn Trăn lại đem con báo yêu có thể nói tiếng người này đưa đến trước mặt trưởng công chúa.

Lúc này Trưởng công chúa mới biết khiếp sợ, hóa ra trên thế gian thật sự có tồn tại yêu quái, cho nên mới có nhiều người hoàng thất theo đuổi thuật trường sinh bất lão như vậy.

Trưởng công chúa cùng con báo yêu kia trò chuyện, không mất bao lâu để biết hết những chuyện đã xảy ra.

Thì ra là con gái lớn của nhà đồ tể đã từng cứu báo yêu, báo yêu lòng mang cảm kích, cho nên ngày nào cũng bắt động vật đưa đến đây.

Không nghĩ tới lại bị hiểu lầm thành yêu quái đến trả thù.

Hai người đem chuyện này nói cho đồ tể.

Đồ tể khó hiểu: “Ta đây đã nhiều ngày nghe thấy tiếng heo kêu cùng tiếng móng heo chạy vội, đó lại là cái gì?”

Ngôn Trăn nói: “Là con báo yêu kia cho rằng nhà các người thích ăn thịt heo, nên mới làm ngươi hằng đêm

mơ thấy mình đang hưởng thụ đàn heo rừng, chỉ tiếc là hiểu sai ý.”

Đồ tể cũng không biết nên khóc hay cười, cuối cùng xua tay, tiếp nhận chuyện này.

Dã quái ở núi rừng hiểu biết rất muộn, thường hay biến khéo thành vụng, cũng giống như chuyện của con báo yêu này.

Tuy rằng Ngôn Trăn cảm thấy tình trạng kỳ quái trong mộng của Vu Liên không phải báo ân, nhưng cũng không nhất định là báo thù.

Cô và Vu Liên nói đến trang trí vật phẩm trong nhà như thế nào, để gia tăng dương khí trong nhà.

Sau đó lại làm Vu Liên yên tâm nghỉ ngơi, rồi về sau xem lại một chút.

Vu Liên được Ngôn Trăn trấn an, tinh thần đã tốt lên rất nhiều.

Cô ấy cười nói: “Gọi em một tiếng đại sư, vẫn cảm thấy có chút chậm trễ em. Những đại sư khác ở đế đô mỗi lần đoán mệnh đều phải thu không ít tiền, nếu chị thật sự không gặp ác mộng nữa, nhất định sẽ cảm ơn em.”

Ngôn Trăn xua tay: “Không cần khách sáo như vậy, chị nhanh đi mua vài thứ trừ tà đi.”

Vu Liên gật đầu, vội vã cầm túi xách rời đi.

Ngôn Trăn mới cùng Triệu Bảo Thương nói về nhà chơi cờ với lão Triệu.

Nhưng Triệu Bảo Thương không để ý tới Ngôn Trăn, một mình giận dỗi đi ở phía trước.

Ngôn Trăn nhanh chóng đi theo gắt gao ở phía sau: “Cô vì sao lại đi nhanh như vậy?”

Triệu Bảo Thương đen mặt.

Ngôn Trăn nói: “Cô hiện tại muốn đi đâu?”

Triệu Bảo Thương tiếp tục xụ mặt xuống.

Ngôn Trăn kéo góc áo của Triệu Bảo Thương: “Đi chậm lại một chút, coi chừng vấp té.”

Triệu Bảo Thương dừng lại bước chân, nhìn Ngôn Trăn một lát, lại xoay người sang chỗ khác, cực kỳ khó chịu.

Ngôn Trăn thật sự mê mang.

Cô mở điện thoại ra, chuẩn bị nhỏ giọng hỏi Liên tỷ loại tình huống này phải làm gì bây giờ.

Mới vừa mở điện thoại ra, đã bị Triệu Bảo Thương phát hiện.

Triệu Bảo Thương bắt lấy tay cô hỏi: “Cô muốn cái làm gì?”

Trên đầu màn hình hiện lên hai chữ “Vu Liên” chói lọi.

Triệu Bảo Thương nổi giận: “Cô tìm Vu Liên làm cái gì?”

Ngôn Trăn sợ hãi nói: “Tôi, tôi không biết mà, Triệu ——”

Triệu Bảo Thương nói: “Đừng có gọi tên của tôi!”

Ngôn Trăn sắp phải quỳ xuống đất.

Cô khóc thầm ở trong lòng, hic hic, lại không dám khóc ra ngoài, chỉ dám cẩn thận hỏi: “Là bởi vì tôi gọi Vu Liên là Liên tỷ, cho nên cô mới tức giận sao?”

Triệu Bảo Thương quay mặt đi, một lát sau, giọng nghẹn ngào nói: “Cô mới vừa đưa lễ vật cho chị ấy.”

“Cái gì?”

Triệu Bảo Thương chỉ vào túi của mình.

Ngôn Trăn suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng mới hiểu được lời nói của Triệu Bảo Thương.

—— là bùa hộ mệnh trong túi của mình sao?

Cô đi qua đứng đối diện với Triệu Bảo Thương, nói với Triệu Bảo Thương: “Bùa hộ mệnh mà tôi cho chị ấy không được tốt lắm, đêm nay tôi sẽ vẽ cái tốt hơn cho cô.”

Triệu Bảo Thương xoay người rời đi.

Ngôn Trăn nhanh chóng chạy lên nói: “ Là tôi sai rồi! Trong túi của tôi chỉ còn có vài cái, tôi trước đưa cho cô, đến tối lại vẽ thêm mấy cái tốt hơn, toàn bộ đều cho cô hết.”

Phải vậy chứ!

Triệu Bảo Thương trong lòng vui vẻ lên rất nhiều, nhận lấy bùa hộ mệnh mà Ngôn Trăn đưa, nhìn vào giống như mấy đường cong mà học sinh tiểu học vẽ, ninh mi nói: “Thật là xấu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.