Tuy trước kia Lục Mính không ăn nói thô lỗ, nhưng tuyệt đối không có khả năng lộ ra loại thần thái dịu dàng ngọt ngào này.
Lục Mính nói xong, sau đó chọc mu bàn tay người đàn ông, nói: “Bé cưng, em có còn nhớ tình cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Người đàn ông lạnh lẽo nói: “Nhớ chứ, còn không phải là vào một ngày mưa chúng ta liều mạng cùng che dù, chị còn hứa hẹn thổ lộ với em.”
Lục Mính nghe xong thì nhẹ giọng cười.
Người đàn ông xỉ mũi Lục Mính nói: “Đừng hỏi, hỏi nữa em lại phiền.”
Triệu Bảo Thương ở một bên xả tay áo Ngôn Trăn: “Các người muốn nói tới khi nào?” Nghe mấy câu buồn nôn như thế này, nàng cũng sắp phiền.
Ngôn Trăn cảm thấy Lục Mính xác thật rất kỳ quái, muốn dò hỏi một hồi để xác nhận Lục Mính bị gì.
Cô tính đi lên mở miệng hỏi, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ bên cạnh có chút thấp.
Sau khi quay qua, thấy Triệu Bảo Thương nhìn mình với vẻ mặt thâm trầm.
Ngôn Trăn: “...... Cô bị sao vậy?”
Triệu Bảo Thương nói: “Tôi rất không vui.”
Ngôn Trăn suy nghĩ: “Là vì tôi nói chuyện với Lục Mính sao? Tôi chỉ muốn nói thêm ba câu nữa thôi.”
Sắc mặt Triệu Bảo Thương càng trầm: “Không được.”
Ngôn Trăn: “Vậy hai câu?”
Triệu Bảo Thương cảm thấy ủy khuất cực kỳ, nàng hy vọng Ngôn Trăn chỉ nói chuyện với nàng, chỉ nhìn một mình nàng, dù một câu cũng không được nói với người khác.
Lỡ như cô gái ngốc này bị người khác câu đi thì làm sao đây?
Triệu Bảo Thương chớp chớp đôi mắt đào hoa, cò kè mặc cả với Ngôn Trăn: “Một câu.”
Ngôn Trăn gật đầu, nhìn về phía Lục Mính.
Đột nhiên quên mất mình muốn hỏi gì, vì thế cô quay lại ngồi vào cạnh Triệu Bảo Thương: “Tôi không hỏi nữa.”
Triệu Bảo Thương lập tức cao hứng, nàng nhìn Ngôn Trăn, nhỏ giọng cẩn thận nói: “Kỳ thật tôi vừa mới ghen tị.”
Ngôn Trăn ngây người, không nghĩ tới có thể nghe được lời này từ miệng Triệu Bảo Thương.
Quan hệ rất tốt mới có thể ghen, hiện giờ Triệu Bảo Thương thế nhưng vì mình mà ghen.
Ngôn Trăn cảm thấy trong lòng phát trướng, không biết là loại tình cảm gì đang mênh mông, thế mà lại sắp tràn ra.
Nàng nhỏ giọng hồi Triệu Bảo Thương: “Không sao, trước kia tôi cũng thường hay ghen.”
Sắc mặt Triệu Bảo Thương tức khắc ấm áp, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Tiểu fan chắc là ghen vì mình. Trong lòng nàng kinh hỉ chờ mong, ngoài mặc lại cau mày hỏi: “Sao cô lại ghen?”
Ngôn Trăn thành thật kể ra quá khứ của mình: “Khi tôi còn bé, vào lúc ăn tết sư phụ tôi có cho tôi một cái cánh gà, nhưng lại đưa đùi gà cho sư muội tôi, lúc đó tôi rất ghen tị.”
Triệu Bảo Thương vụt tắt nụ cười.
Nàng bóp mặt Ngôn Trăn một hồi: “Chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt này mà ghen sao?”
Ngôn Trăn nhanh chóng bắt tay Triệu Bảo Thương, làm nàng buông ra, có chút không rõ giải thích; “Này sao tính là việc nhỏ, tôi trước kia còn không có một cái đùi gà để ăn!”
Triệu Bảo Thương ngơ ngác.
Đúng vậy, tiểu fan trước kia sống rất khổ.
Nàng buông tay, chợt nhớ tới nông thôn nghèo kiếp sát kia.
Tiểu fan ở chỗ đó lâu như vậy, thì ra so với trong tưởng tượng của mình còn khổ hơn, liền cánh gà, đùi gà còn phải phân chia.
Đều do mình hết, do mình không tìm được tiểu fan sớm hơn một chút, làm hại tiểu fan sống những ngày tháng không tốt.
Triệu Bảo Thương chịu đựng khổ sở ôm lấy Ngôn Trăn, hận không thể đem những thứ tốt nhất thiên hạ tặng cho cho tiểu fan: “Cô đừng lo, loại chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa.”
Nói xong lại ngại không đủ, vỗ lưng Ngôn Trăn đảm bảo: “Chờ sau khi xuống máy bay, tôi sẽ cho mua đùi gà cho cô ăn.”
Người quay phim ở một bên trộm ghi lại hình ảnh này, nhưng không dám phát ra, chỉ có thể lưu vào trong ổ cứng.
Sau đó lại nhàn rỗi không có việc gì.
Mấy đôi minh tinh cùng các fan từng người ngồi ở vị trí của mình, làm chuyện của riêng mình.
Lâm Vũ vẫn luôn quấn lấy Vu Liên nói chuyện phiếm. Lâm Vũ là fan của Vu Liên, dựa vào vị thiếu gia kia mà tiến vào, ban đầu đại khái cho rằng có thể leo lên đùi của Vu Liên.
Nhưng Vu Liên chỉ mới nói vài câu với cô ta, nhận ra tâm tư cô ta bất chính, nên không nhiều lời.
Lâm Vũ một mình tìm đề tài để nói.
Cuối cùng do không ai phản ứng, chậm rãi im lặng.
Cộng sự của Vương Hoán cũng đồng dạng là một diễn viên lâu năm.
Chỉ là Vương Hoán chưa xem qua phim của vị lão diễn viên này.
Cô ta cũng do lôi kéo quan hệ mà được tiến vào, mục đích là kiếm chút độ hot để lót đường cho phim mới.
Lúc tổ chế tác hỏi, cô ta đã tùy tiện báo ra mấy người diễn viên đứng ở đỉnh kim tự tháp.
Không nghĩ tới cộng sự của cô ta, vừa lúc là diễn viên mà cô ta chưa từng thấy trên phim.
Dọc theo đường đi, Vương Hoán không dám nói lời nào.
Diễn viên lâu năm kia nhìn vào rất thân thiện, hỏi Vương Hoán không ít vấn đề, còn nói về biểu hiện của Vương Hoán trong một bộ phim truyền hình.
Thấy Vương Hoán thiếu hứng thú, sắc mặt không được tốt mà ngưng hẳn cuộc trò chuyện.
Phi cơ một đường bay đến cao nguyên, sau đó đi nhờ xe để đến mục tiêu.
Lời tự thuật được phát ra, giới thiệu nội dung của tiết mục này.
Nội dung của kỳ đầu tiên chủ yếu là đoạt phòng ở.
Tổng cộng có bốn cặp minh tinh cùng fans, bốn căn hộ, trong đó hai căn là phòng ở chất lượng bình thường.
Còn lại hai căn có vẻ như chất lượng không được tốt.
Có một căn ở gần núi tuyết, nhiệt độ thấp tương phản bên ngoài.
Còn một căn được sông ngòi bao quanh, cảnh tượng thập phần ác liệt, tuyệt đối sẽ không có người muốn ở nội đó.
Triệu Bảo Thương nhìn trúng một tiểu dương lâu màu hồng phấn.
Nàng nói với Ngôn Trăn: “Tôi muốn ở chỗ này.”
Tiểu dương lâu là phòng tân hôn của người dân địa phương, tuy bài trí không được tính là xa hoa, nhưng cảm giác rất ấm áp.
Giường ngủ rộng hai mét, hai người nằm trên đó làm cái gì cũng đều được.
Phải ở chỗ này hai ngày.
Triệu Bảo Thương cảm thấy chiếc giường này là lựa chọn tốt nhất.
Còn Ngôn Trăn cảm thấy căn hộ có sông ngòi bao quanh kia phong thuỷ rất tốt, địa thế thuận lợi, có thể gọi là được trời ưu ái.
Nhưng không được tùy tiện chọn phòng ở.
Chỉ có cách thắng cuộc thi đấu, rồi căn cứ vào xếp hạng để chọn phòng ở.