Đến cửa nhà họ Điền thì nhìn thấy Triệu Nguyên đã lấp ló từ trong cửa chờ bọn họ, vừa thấy xe của hắn đến thì ra đón: “Anh Sở, vị này chính là Mạnh Vi Nghiên tiên sinh à?”
“Ừh, Vi Nghiên, đây là bạn của tôi Triệu Nguyên, hôm nay cậu ấy sẽ giới thiệu thầy Điền cho chúng ta làm quen.”
“Xin chào.” Mạnh Vi Nghiên mỉm cười bắt tay với y.
“Chúng ta đi vào thôi, thầy Điền đang chờ ở bên trong.” Y nói xong thì trách sang một bên nhường đường để cho hai người tiến vào trước, còn ở chỗ Mạnh Vi Nghiên nhìn không tới cười gian một cái, còn giơ ngón tay cái lên.
Sở Chiêu không hề để ý đến y cùng Mạnh Vi Nghiên tiến vào. Điền tiên sinh đã gần 60 tuổi, là nghệ sĩ trong giới vô cùng làm cho người kính trọng đạo đức và tài năng của ông. Lúc này đang đứng ở trong nhà chờ bọn họ, nhìn ra được tinh thần ông không tệ.
Sau khi đơn giản giới thiệu hàn huyên bà Điền bưng trà nóng lên: “Uống chút trà cho ấm áp thân thể, bên ngoài thật sự quá lạnh.”
“Cám ơn cô. Thật sự phiền toái.” Sở Chiêu sau khi đứng dậy hỗ trợ bưng bình trà để xuống thì không nói gì, hôm nay nhân vật chính là Mạnh Vi Nghiên.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ trọng điểm hôm nay, cho nên Điền Nguyên Khánh trực tiếp bắt đầu tán gẫu với Mạnh Vi Nghiên, một là muốn hiểu biết một chút về con người tính cách giáo dưỡng và phẩm tính của cậu, về phương diện khác muốn hiểu biết một chút thái độ cậu đối với diễn kịch và trình độ giai đoạn hiện tại. Sau khi nói chuyện một hồi hai người lập tức triển khai thảo luận kịch bản. Mạnh Vi Nghiên gần đây cũng nghiên cứu rất nhiều, cho nên cũng rất có một chút giải thích. Sau cùng thầy Điền chọn sử dụng một đoạn để cho cậu thử biểu diễn một chút, sửa lại một chút vấn đề của cậu.
Mạnh Vi Nghiên nhìn ra được thầy Điền rất vừa lòng với cậu cũng thu hoạch không ít.
“Đạo diễn Trần quả thật là người vô cùng tinh mắt, cậu thật sự rất thích hợp với nhân vật này, nhưng kiến thức biểu diễn cơ bản của cậu còn thiếu một chút nữa, diễn điện ảnh và biểu diễn hí kịch vẫn là không giống nhau. Cậu về sau mỗi tuần một ngày đến đây một chuyến đi, ngày thường tự mình cũng cần phải nghiên cứu nhiều hơn.”
“Được, em nhất định sẽ cố gắng, cám ơn thầy hướng dẫn.” Mạnh Vi Nghiên lễ phép cúi đầu cảm ơn thầy Điền. Sau khi thầy Điền lại giải đáp một chút tất cả thắc mắc của cậu gần đây thì ba người khéo léo từ chối thầy Điền giữ lại ăn cơm mà đứng dậy tạm biệt.
Giữa trưa đã hẹn cùng ăn cơm với Triệu Nguyên nên Triệu Nguyên nhất quyết phải kéo bọn họ cùng đến nhà hàng của Viên Cương. Khi vừa đến quả nhiên không ngoài dự kiến của hắn Viên Cương và Cao Trí Bác đã ở trong nhà hàng chờ, coi như bọn họ thức thời không có gọi những người khác tới.
“Đây là hai anh em tốt từ nhỏ cùng tôi lớn lên Viên Cương và Cao Trí Bác. Đây là Mạnh Vi Nghiên.”
“Tôi chính là ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Viên Cương cầm tay cậu tinh tế đánh giá, nhiệt tình của y quá phận làm cho Mạnh Vi Nghiên cũng có chút được yêu mến mà lo sợ nhìn một chút về phía Sở Chiêu.
Sở Chiêu ở một bên mặt đen muốn kéo Vi Nghiên đến, Cao Trí Bác vội vàng lôi kéo Viên Cương không bỏ tay người ta ra: “Anh Viên, nhanh gọi thức ăn lên ăn cơm, mấy người anh Sở khẳng định đã đói bụng.”
“A, gọi món ăn, anh Sở và chị dâu, a, Mạnh tiên sinh nhìn xem muốn ăn món gì, hôm nay chúng tôi mời khách.” Viên Cương thiếu chút nữa nói bậy cảm thấy mình sắp bị ánh mắt giết chết.
Sau một bữa cơm xuống may mà có Triệu Nguyên và Cao Trí Bác giảng hòa, lại có Viên Cương phô trương, Mạnh Vi Nghiên cũng rất là phối hợp. Sở Chiêu cũng hy vọng Mạnh Vi Nghiên bắt đầu làm quen với bạn của mình, cho nên không khí vẫn là rất hài hòa.
Cơm nước xong, sau khi tạm biệt với ba người Sở Chiêu và Mạnh Vi Nghiên đến bãi đậu xe lên xe: “Buổi chiều cậu có việc gì không?”
“Không có, tính về nhà nghỉ ngơi.”
“Buổi chiều tôi còn công việc, nếu không cậu đi với tôi đến công ty tôi nhìm xem đi. Cậu còn chưa từng đến đâu.”
Mạnh Vi Nghiên ra vẻ do dự thấy Sở Chiêu chờ mong nhìn cậu: “Vậy thì đi xem, chỉ cần không quấy rầy công việc của anh là được.”
“Không có, nói không chừng tôi sẽ càng có thêm động lực.” Sở Chiêu nghe vậy trên mặt đều đã cười ra hoa.
--- ---
Tài xế rất nhanh lái xe đến bãi đậu xe dưới tầng hầm văn phòng cao ốc Sở Thịnh.
“Đi thôi, tôi dẫn cậu trước đi tham quan một chút.”
“Được, tôi cũng rất tò mò.” Mạnh Vi Nghiên đi theo Sở Chiêu vào thang máy.
Sở Chiêu vừa cầm thẻ nhân viên Từ Bằng Huy đưa qua đeo lên ngực vừa nói: “Nơi này có nhân viên của 3 công ty Sở Thịnh, Khang Giai và Chiêu Dương làm việc, văn phòng của tôi ở tầng trên cùng, chúng ta trực tiếp lên đi.”
“Trách không được anh bình thường bận rộn như vậy. Người khác 1 công ty cũng đã đủ bận rộn, anh còn phải quản lý 3 cái.”
“Muốn kiếm tiền nuôi gia đình mà.” Sở Chiêu nhìn cậu với đôi mắt cực kỳ nghiêm túc nói.
“Về sau bà xã của anh cũng sẽ không phá sản như thế.”
“Nhưng tôi cảm thấy được tôi là loại người này hắn không phá sản thì tôi cũng sẽ vung tiền như rác chỉ vì nụ cười của người yêu.”
“Vậy cô ấy về sau đúng là cực kỳ hạnh phúc.” Mạnh Vi Nghiên bị đôi mắt hắn nhìn chằm chằm có phần ngượng ngùnh.
“Tôi đương nhiên làm cho hắn* hạnh phúc.” Tiếng nói vừa dứt Mạnh Vi Nghiên cũng không biết nên nói cái gì, trong thang máy không khí lập tức bắt đầu mập mờ, thang máy đinh một tiếng rốt cục đến tầng trên cùng, hai người vội vàng liên tiếp đi ra ngoài.
(*đêm xin giải thích đoạn này cho mọi người dễ hiểu là trong tiếng Hoa là ta - ngươi, nên khi anh Chiêu nói để “hắn” vì anh ám chỉ anh Nghiên, còn anh Nghiên nói để “cô ấy” vì anh nghĩ bà xã là phụ nữ.)
“Chào Chủ tịch.” Vừa vào cửa chính là chỗ nhóm thư ký làm việc, hiện tại vừa mới đến thời gian làm việc buổi chiều cho nên người rất đầy đủ.
Sắc mặt Sở Chiêu nghiêm túc gật đầu chào bọn họ: “Đi phía bên này đi, đây là một căn phòng hội nghị, bình thường đến chỗ này họp. Phía trước là phòng tiếp khách.”
Cả tầng lầu đều là văn phòng của Sở Chiêu, toàn bộ phong cách giống như cậu tưởng tượng là phong cách chín chắn cẩn thận. Sàn gỗ màu nâu đỏ trang hoàng đẹp mắt, phòng họp đóng cửa nên nhìn không thấy bên trong, nhưng khoảng cách trước sau cửa rất xa, nhìn ra được diện tích không nhỏ; phòng tiếp khách là kiểu mở ra, đơn giản mấy cái ghế gỗ lim sơn đỏ loại một người và loại dài cùng cái bàn, phía trên là chữ Hán Sở Thịnh khắc nổi và huy ấn, sau lưng trên tường treo một bức tranh sơn thủy trên diện rộng, có vẻ đại khí trang trọng.
“Nơi này là ba tôi trang hoàng, sau khi tôi đến cũng không có thay đổi. Phía sau nơi này là phòng trà nước, ở phía sau nơi này là chỗ trợ lý Từ làm việc, hắn ở bên ngoài ngay văn phòng của tôi.”
“Chủ tịch, vậy tôi đi làm việc đây, không biết Mạnh tiên sinh muốn uống gì không?” Chờ đi đến cửa văn phòng thì trợ lý Từ lên tiếng hỏi.
Sở Chiêu cũng dò hỏi nhìn Mạnh Vi Nghiên trả lời: “Trà là được.”
Từ Bằng Huy có được đáp án thì đi chuẩn bị, Sở Chiêu dẫn theo cậu sau khi quét thẻ và ấn vân tay mới tiến vào văn phòng.
Vừa tiến vào văn phòng Mạnh Vi Nghiên cũng cảm thấy được không giống như vừa mới bên ngoài, nơi này không giống bên ngoài tràn ngập hơi thở công việc, càng thêm tràn ngập hơi thở cá nhân hóa.
“Nơi này chính là văn phòng của tôi, cậu tùy tiện nhìn xem đi.” Văn phòng của Sở Chiêu cũng không nhỏ, bàn làm việc của hắn cũng là chất liệu gỗ lim, trên bàn ngoại trừ văn kiện thì đặt 2 cái máy tính, 1 cái là máy tính bàn, 1 cái là laptop; trừ 2 cái đó ra chính là 2 cái điện thoại, bên cạnh còn đặt bồn cây tiên nhân cầu, cũng là loại rất bình thường. Phía sau bàn làm việc là một bức vẽ Trường Thành nguy nga đồ sộ.
“Đây là ảnh gia đình nhà tôi, đây là ông nội của tôi, ba mẹ tôi, bác trai bác gái cả tôi và anh chị, đây là chị dâu tôi, đây là cháu trai của tôi. Đây là một nhà cô tôi.”
“Đây là Sở tướng quân sao? Nhìn thật hiền lành.”
“Ông nội kỳ thật cũng rất là nghiêm khắc.”
“Đây là ảnh chụp lúc anh tham gia quân đội hả?” Mạnh Vi Nghiên bị một tấm hình bên cạnh trên giá sách hấp dẫn một chút, trên ảnh chụp Sở Chiêu còn có chút ngây ngô, mặc một bộ hải quân màu xanh lam, cầm khẩu súng trong tay đứng ở trên quân hạm.
“Lúc đó anh có thể so với hiện tại đen không ít nha.” Mạnh Vi Nghiên nhìn nhìn ảnh chụp lại nhìn hắn trêu chọc nói.
“Sau khi xuất ngũ biến thành trắng.” Sở Chiêu bị cậu trêu chọc cũng chỉ có thể sờ sờ cái mũi.
Sau khi đơn giản đi tham quan Sở Chiêu lo lắng cậu hôm nay mệt mỏi nên nói: “Phía sau chính là phòng nghỉ của tôi, cậu có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”
Mạnh Vi Nghiên đối với phòng nghỉ của hắn ngược lại cảm thấy rất hứng thú: “Tôi nhìn thử nơi này một chút.”
Sở Chiêu đẩy cửa ra cho cậu cũng đi vào theo, diện tích phòng nghỉ cũng không nhỏ, trên một giường đôi là chăn và gối đầu màu xanh đậm mang sọc màu lam nhạt. Bên cạnh là một cái tủ quần áo không nhỏ, trên tường dán giấy dán tường màu nhạt, treo một bức vẽ vũ trụ sao trời. Trong phòng còn có toilet, bên trong bồn rửa tay bồn tắm bồn cầu đều rất là đầy đủ.
“Cậu hôm nay rất mệt phải không, nghỉ ngơi một chút đi.”
Mạnh Vi Nghiên không có phản đối cởi khăn quàng cổ và áo khoác, Sở Chiêu nhận treo ở trên giá áo bên cạnh. Khi hắn xoay người treo quần áo hai người lên thì đột nhiên cảm giác Mạnh Vi Nghiên đến gần rồi đứng sau lưng hắn, đứng đặc biệt gần.
“Đừng xoay người, tôi hỏi anh một vấn đề.”
Sở Chiêu đột nhiên có chút khẩn trương: “Vấn đề gì?”
“Anh có phải thích tôi hay không?”
Sở Chiêu mặc dù có suy đoán cậu có cảm giác nhưng không nghĩ tới cậu đột nhiên làm rõ với mình, thân thể hắn trong nháy mắt cứng đờ một chút, trong lòng bắt đầu lo lắng sợ hãi bừng lên, chần chờ rất lâu Mạnh Vi Nghiên cũng không nói gì chờ câu trả lời của hắn.
“Cậu đã biết? Sẽ cảm thấy tôi ghê tởm ư?” Sở Chiêu hít sâu một hơi vẫn là mở miệng.
“Anh biểu hiện rõ ràng như thế muốn không biết cũng khó, bất quá vì sao muốn cảm thấy anh ghê tởm, bản thân tôi cũng không phải như vậy sao?” Trong giọng nói của Mạnh Vi Nghiên mang theo trêu tức.
Sở Chiêu lại không có cảm thấy chút nào, chỉ cảm thấy trong nháy mắt kinh hỷ lan tràn toàn thân hắn, hắn thậm chí hoài nghi là ảo giác của mình. Sở Chiêu đột nhiên xoay người lại nhìn Mạnh Vi Nghiên: “Cậu lặp lại lần nữa.”
“Tôi cũng thích đàn ông, một chút cũng không cảm thấy ghê tởm.” Mạnh Vi Nghiên nhìn dáng vẻ hắn ngốc nghếch vẫn là thỏa mãn yêu cầu của tên ngốc này.
Một tảng đá trong lòng Sở Chiêu lập tức rơi xuống, lớn tiếng nở nụ cười: “Vậy cậu nguyện ý kết giao với tôi không?”
“Cái này, còn cần chờ suy xét. Tôi chỉ là không muốn lại nhìn thấy anh ngốc nghếch yêu thầm nên cho anh một cơ hội quang minh chính đại theo đuổi tôi.”
Sở Chiêu lập tức lại có chút mất mác.
“Lại nói chúng ta quen nhau cũng không có bao lâu, tôi còn muốn nhìn xem anh rốt cuộc có thích hợp hay không.” Mạnh Vi Nghiên bị hắn trực tiếp cầu yêu cũng có chút thẹn thùng, nhưng vẫn là mang những gì sau khi mình suy nghĩ cặn kẽ quyết định nói ra.
“Vậy là đủ rồi, vậy là đủ rồi.” Sở Chiêu có được câu trả lời này đã rất vui vẻ, cảm xúc lên lên xuống xuống làm cho hắn hiện tại chỉ muốn kéo cậu vào trong ngực mình ôm chặt lấy.
Trong lòng Mạnh Vi Nghiên cũng rất vui vẻ, cũng không có từ chối, trước để cho hắn cũng cao hứng một chút.