Nhận được tin báo, thầy Mai Hiểm Phong lập tức chạy vội đến phòng y tế.
Mai Hâm được thầy sai đi lấy áo khoác cho Ngô Du Du, cô bạn còn cực kỳ tâm lý lấy thêm một chiếc quần dài và một miếng băng ban đêm rồi giúp thu dọn chăn chiếu.
Thầy Mai Hiểm Phong thấy mặt mũi đứa học trò vẫn tái mét bèn tháo luôn chiếc khăn len quàng cổ màu xám của mình ra quàng lên cổ con bé, khom lưng xuống bảo: “Lên đi.”
Ngô Du Du quan sát tấm lưng áo bành tô màu đen, do dự trong giây lát rồi ngoan ngoãn nằm lên.
Thầy cõng Ngô Du Du lên xe đưa đến bệnh viện ở gần trường rồi lại cõng tiếp vào trong bệnh viện.
Ngô Du Du áp mặt lên bờ vai rộng của thầy mà ngỡ như đang được cha cõng.
Hai người họ đều giống nhau, đều có trong mình sự trầm tĩnh và cương nghị riêng có của một người lính.
“Thầy đã báo tin cho cha mẹ em rồi.” Thầy Mai Hiểm Phong xốc người Ngô Du Du lên cõng cho chắc, vừa đi vừa nói chuyện.
Hành lang dài của bệnh viện không một bóng người, chất giọng khàn của thầy bỗng nghe sang sảng rõ ràng.
“Họ ra nước ngoài hết rồi ạ.” Ngô Du Du đáp khe khẽ.
“Thầy biết.”
Chẹp, quên béng mất thầy là bạn học với chú Lâm đấy…
“Cám ơn thầy ạ.”
“Chuyện phải làm mà, em bị thương, thầy là chủ nhiệm lớp cũng có phần trách nhiệm.”
Thầy cõng Ngô Du Du vào phòng khám, đi lấy số rồi lại cõng đi tiếp.
Cuối cùng hai thầy trò ngồi trên hành lang dài chờ phim chụp X quang. Trời đã muộn, đèn từ phòng trực hắt ánh sáng trắng xóa xuống nền đất.
“Giờ em đang ở nhà ông nội hả?” Thầy Mai Hiểm Phong hỏi.
“Vâng ạ.” Ngô Du Du gật đầu.
“Có muốn báo cho ông biết không?”
Ngô Du Du ngẩng đầu ngạc nhiên, không ngờ thầy vẫn chưa báo cho ông nội. Ngô Du Du nãy giờ còn đang lo ông năm nay đã nhiều tuổi rồi, bắt ông chạy tới thành phố C một chuyến thật không tiện.
“Không cần ạ, xem kết quả đã rồi tính, nếu không có vấn đề gì lớn thì thầy đừng nói cho ông biết nhé.”
“Ừ.” Thầy Mai Hiểm Phong đồng ý ngay, không do dự, chứng tỏ sự tôn trọng hoàn toàn quyết định của học trò của thầy.
Thời gian chờ hơi lâu, hai thầy trò ngồi im re một lúc, Ngô Du Du lại nói:
“Thưa thầy.”
“Gì em?” Thầy Mai Hiểm Phong quay sang nhìn, con bé đang cúi đầu, tóc mái thưa bết mồ hôi trước trán, lông mi dài phủ bóng xuống mắt, mặt mũi dưới ánh đèn trắng càng có vẻ ốm yếu hơn.
“Thầy từng đi lính ạ?” Ngô Du Du hỏi khe khẽ.
“Ừ, cha em nói cho em biết à?”
Ngô Du Du nhìn thầy một cái rồi mới nghĩ ra người cha mà thầy nói đến chính là chú Lâm.
“Vâng ạ, cha bảo thầy từng đi lính.”
“Thầy kể em nghe về quân đội được không ạ?” Ngô Du Du hỏi tiếp.
Thầy Mai Hiểm Phong dù ngạc nhiên nhíu mày nhưng không hỏi nhiều: “Em muốn biết về mặt nào?”
“Súng ạ.”
Giọng con gái dịu dàng dễ nghe khiến thầy Mai Hiểm Phong thực sự nghi ngờ mình đã nghe lầm.
“Súng ư?” Thầy hỏi lặp lại.
“Vâng, súng.” Ngô Du Du thu hai tay đặt trên đầu gối, bàn tay trái nắm lấy ngón trỏ của bàn tay phải, đầu cúi gằm nhìn xuống nền nhà.
Mai Hiểm Phong quan sát Ngô Du Du, dường như thầy đã hiểu ra được điều gì đó. Thầy đổi tư thế ngồi cho thoải mái, bắt chéo hai chân, ngẫm nghĩ một chốc rồi bảo: “Vậy thầy nói một chút về các loại súng nhé, em đã biết chưa?”
“Biết một ít thôi, thầy nói đi ạ.”
Thầy Mai Hiểm Phong quay sang nhìn cô học trò một cái đầy ẩn ý rồi cất giọng nói khàn khàn khe khẽ của mình giảng giải những kiến thức cơ bản nhất về súng ống trong quân đội.
“Hồi thầy nhập ngũ, quân đội còn đang dùng súng trường 81, không lâu sau đó thì đổi sang mẫu 95 và 03 là súng bán tự động, tất nhiên đấy là chỉ bên bộ binh thì như thế…”
Màn đêm dần buông, đèn đường ngoài cửa sổ vừa lên, xa xa có tiếng người vội vàng ngược xuôi, hành lang khu chiếu chụp vẫn không một bóng người, chỉ có mỗi một giọng đàn ông đang thong thả kể.
Ngô Du Du nhìn nền gạch men trắng viền lấm chấm xám phản xạ ánh sáng đèn trở nên chói mắt, dần dần chỉ còn nghe thấy mỗi giọng của thầy, tất cả những thứ khác dường như đều tĩnh lặng.
“Súng trường tự động kiểu 95 là loại cha dùng lâu nhất, là súng do chính người Trung Quốc chúng ta tự mình nghiên cứu phát triển…”
Giọng thầy dần dần trùng với một giọng nam trong ký ức, đều là giọng nói tự hào ấy, vừa ẩn dấu chút hoài niệm vừa bừng bừng nhiệt huyết.
“Du Du à, nếu con là con trai, cha nhất định sẽ bảo con nhập ngũ!” Dường như giọng nam sang sảng trìu mến ấy vẫn còn đang văng vẳng ngay bên tai.
Mỗi lần về nhà, Ngô Du Du luôn hào hứng bám lấy cha để cha kể cho nghe về những thứ mình hoàn toàn không hiểu gì này, cho dù buồn ngủ ngáp chảy nước mắt vẫn không muốn đi ngủ, vẫn không muốn dừng lại chút nào. Chỉ muốn nghe giọng nói của cha nhiều thêm lúc nữa, càng thương nhớ hơn hơi thở ấm áp tựa như ánh mặt trời kia…
Ánh sáng trước mắt nhòe đi qua làn nước tán sắc thành muôn màu rực rỡ…
“Ngô Du Du!” Bỗng có tiếng y tá gọi từ phòng bác sĩ cách đó không xa.
Thầy Mai Hiểm Phong ngừng kể: “Có kết quả rồi, để thầy đi xem xem, em ngồi đây đợi đừng đi đâu nhé.”
“Vâng ạ.” Giọng Ngô Du Du đáp lại hơi run, đợi khi thầy đi khuất hẳn, cô bạn liền ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, tầm nhìn trước mắt dần sáng trở lại.
Ngô Du Du khụt khịt mũi, hôm nay bị làm sao vậy nhỉ?
Cô bạn mỉm cười tự giễu, chắc có lẽ tại bữa nay chỉ còn một thân một mình lại bị thương, cũng có lẽ tại mẹ và mọi người mới đi tuần trước, hôm nay nhìn thấy nhiều thứ gợi nhớ xúc động, ấy nên mới mơ thấy những cảnh đã lâu lắm rồi không còn mơ nữa…
Ngô Du Du hít một hơi thật sâu, cảm thấy hơi hối hận, vừa rồi tùy hứng quá, đây là lần đầu tiên Ngô Du Du thấy thầy Mai Hiểm Phong nói nhiều đến thế.
Nhìn bóng dáng cao lớn của người thầy cách đó không xa đang cầm phiếu kết quả đi về đây, lòng Ngô Du Du bỗng thấy hơi cảm động.
Cám ơn thầy, thầy Mai.
Kết quả kiểm tra xem như là may mắn, xương cốt không làm sao, chỉ bị trật khớp nhẹ, bác sĩ khám chữa một lát rồi cố định lại, kê cho đơn thuốc rồi cho về nhà.
Thầy Mai Hiểm Phong đưa học trò về đến tận ký túc xá, đang định đi rồi nghĩ lại, xách phích nước xuống dưới tầng xin đầy hai bình nước nóng.
Bẩy giờ tối, học sinh đều đang trên lớp tự học, ký túc xá tối đen thui, không một bóng người.
Thầy không tiện ở lâu trong ký túc nữ nên dặn dò vài câu rồi định về luôn.
“Thưa thầy, em cám ơn thầy ạ!” Đúng lúc thầy Mai Hiểm Phong mở cửa ra về thì Ngô Du Du nói vọng từ sau lưng.
Thầy ngoái lại gật đầu bình thản rồi đi luôn.
Sau khi ra đến cổng chính của ký túc xá, thầy ngẩng đầu lên nhìn căn phòng duy nhất sáng đèn của dãy nhà, hồi tưởng lại chuyện ở bệnh viện, vẻ mặt thoáng qua trong chớp mắt của học trò khi nói “súng”.
Một cơn gió đêm thổi qua cuốn theo làn hơi lạnh, thầy quấn chặt chiếc khăn cổ màu xám thêm hai vòng rồi đút tay vào túi áo bành tô, đi thẳng về phía dãy nhà học.
Ánh trăng ngày càng sáng hơn, ngọn đèn đom đóm đực kéo bóng người thầy thành một dải dài, chỉ có mình thầy đi trên con đường lớn, càng lúc càng xa, dãy nhà tự học buổi tối đằng kia đèn đuốc sáng trưng giữa màn đêm sâu thăm thẳm.