Từ sau kỳ thi giữa kỳ, Ngô Du Du cảm nhận được rõ ràng bầu không khí học tập trong lớp ngày càng nặng nề, gần đây đến cả Mai Hâm cũng đã bắt đầu không bằng lòng chỉ với những gì được dạy trên lớp, làm xong bài tập yêu cầu là tranh thủ thời gian đi ôn luyện thêm.
Trong lòng mọi người đều chỉ nghĩ đến một thứ: điểm tích lũy!
Sau kỳ thi giữa kỳ, không biết thầy Mai Hiểm Phong bị nhiễm thứ virus điên cuồng gì mà từ một giáo viên Toán dạy giỏi thầy bỗng chuyển sang loại hình toàn năng. Hiện giờ trên bảng điểm tích lũy đã tính thêm hai mục mới là chính tả từ vựng tiếng Anh và kiểm tra Vật lý nâng cao.
Hơn nữa sau khi tới thêm bảy bạn học mới, toàn bộ điểm tích lũy của cả lớp đều bị thay máu, bắt đầu tính lại từ đầu.
“Du Du à, hâm mộ cậu ghê, đã tiến thẳng vào top 10 rồi.”
Hôm nay là ngày tổng vệ sinh mỗi tháng một lần theo quy định của trường. Mai Hâm đứng sát cửa sổ, thì thà thì thào bảo.
“Ớ, vậy à?” Ngô Du Du vẫn cúi đầu tiếp tục vò tờ giấy báo trong tay rồi cầm nó cọ cửa sổ, làm vẻ mặt nghiêm túc đáp lại: “Tớ cũng hâm mộ tớ đó.”
Mai Hâm lập tức cạn lời, không nhịn được đẩy khẽ con bạn một cái: “Cậu nói năng đổ đốn như vậy từ khi nào thế hả?!”
Ngô Du Du không nín cười nổi: “Chơi với mấy đứa dở hơi phòng 603 nên vậy đó.”
“Ấy ấy, đừng có chụp mũ bọn tôi nhé!” Tào Chính Vũ đứng phía sau nhào qua, hai tay vịn một cây chổi lau, cười ma mãnh, “Ký túc bọn tôi tệ nhất chỉ có hai tên hũ nút kia thôi, ngoài mặt im ỉm dửng dưng, sau lưng nguy hiểm giết người không dao!”
“Biết thừa rồi.” Văn Thù đứng bên huơ chiếc giẻ lau trên tay, “Lúc nào tớ cũng cảm thấy Lục Hạo Thiên rất hợp sau này làm luật sư, chỉ cần nói mấy câu là đủ cho phe đối phương tức chết.”
“Vậy thì “đại soái ca” Thẩm Đàm chắc sẽ rất hợp làm “lừa bịp” sư, miệng nam mô bụng một bồ dao găm luôn.” Mai Hâm thè lưỡi.
“Ha ha ha ha” mọi người đều phải bật cười, nói đúng quá, cậu ta thật quá hợp cái nghề này.
“Này, Du Du, sau này cậu muốn làm gì thế?” Mai Hâm nhảy xuống bàn, đưa tay lên đỡ Ngô Du Du.
Ngô Du Du lắc lắc đầu tỏ ý không cần, cánh tay mảnh khảnh chống xuống mặt bàn, nhanh nhẹn nhảy xuống.
“Chưa nghĩ kia, cũng chẳng biết mình hợp làm gì nữa.” Ngô Du Du thẳng thắn nói, “Cậu thì sao?”
“Tớ muốn làm sâu gạo!” Mai Hâm giũ miếng giẻ lau, nói rất hào hứng, “Được ăn uống thỏa thích, ngắm trai đẹp mỗi ngày, không phải tăng ca, không bị ganh ghét, còn được trai đẹp bao nuôi nữa!”
“Thế cậu làm nghề mộng du đi.” Văn Thù lườm cho một cái rồi trèo lên bàn để lau cạnh trên và mặt phía ngoài cửa sổ. Dáng người cao gầy và mái tóc ngắn gọn gàng của bạn ấy nhìn sao thật giống một cậu con trai đáng yêu.
Tào Chính Vũ nhìn không chịu được, quẳng cây gậy lau trong tay đi, cầm giẻ lau lên bảo: “Để tôi làm cho, để đấy tôi, chẳng biết nghĩ gì nữa, sao có thể để con gái lau cửa sổ được.”
Nói xong cậu ta nhảy luôn lên bàn, đẩy Văn Thù ra.
Văn Thù vui vẻ cười: “Cảm ơn Đại Tào nhé!”
“Ái chà, Đại Tào hôm nay làm anh hùng cứu mỹ nhận đó.” Lương Tề Sơn và mấy tên con trai phòng 603 khác lau dọn phòng thí nghiệm xong về lớp bắt ngay được cảnh này nên trêu ghẹo ngay.
“Cái này là do nhà trường phân công không hợp lý, tôi đang dùng thực tiễn để chứng minh mệnh đề nam nữ phối hợp cùng làm việc thì không biết mệt là gì đấy.” Tào Chính Vũ vừa lau vừa lắm mồm.
Mấy bạn nam khác cũng chạy lại giúp con gái dọn dẹp.
Mọi người cứ nói chuyện mãi rồi lại lộn trở về với chủ đề lúc đầu.
Tương lai muốn làm gì.
Lương Tề Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc tớ sẽ học tiếp khoa học tự nhiên, mất công học mấy môn tự nhiên mãi, không thể lãng phí được. Về phần học khoa gì thì tớ vẫn chưa nghĩ ra.”
“Tớ cũng thế!” Dương Khiết đang kê bàn về chỗ cũ, “Chỉ biết là sau này sẽ học ban tự nhiên, còn lại chưa biết làm gì.”
Tào Chính Vũ đứng sát cửa sổ quay lại nói: “Tôi nhớ hồi nhỏ viết văn bài công việc trong tương lai, tôi từng muốn làm đủ nghề từ nhà khoa học cho đến ngôi sao, mỗi thời mỗi nghề.”
“Phải đó.” Ngô Du Du đồng ý, “Đúng là một tuổi nghĩ mỗi khác, có điều tương lai làm gì, tớ nghĩ nó được quyết định bởi tớ học đại học gì.”
“Vậy thì chưa chắc, tốt nghiệp đại học xong, thường chẳng làm đúng chuyên ngành mấy đâu.” Dương Khiết phản bác.
“Bạch Tân thì sao?” Mai Hâm thấy Bạch Tân đứng một mình không nói gì nên hỏi chuyện.
“Tôi à…” Khuôn mặt luôn sáng sủa của Bạch Tân có chút rầu rầu, hơi nhíu mày, “Tôi muốn làm ca sĩ.”
Tất cả mọi người đều khá bất ngờ. Tào Chính Vũ cười: “Đúng đó! Cậu hát nghe hay lắm! Bạo hồng rồi nhớ tìm tôi làm người đại diện nhé!”
“Cả tớ nữa! Tớ cũng muốn làm người đại diện.” Mai Hâm theo sát sau giơ tay xung phong.
“Làm người đại diện vất vả lắm, cuộc sống sâu gạo của cậu sẽ tan thành mây khói mất đấy.” Văn Thù cười.
Mai Hâm lập tức ỉu xìu: “Thế á? Vậy thôi đi… Tớ mắc làm sâu gạo rồi!”
“Ha ha ha” Mọi người đều phải bật cười.
“Tôi nói thật đó!” Thấy mọi người không nghiêm túc mấy, Bạch Tân ngẩng đầu, có hơi do dự nhưng vẫn chọn phải nói cho rõ.
“Bữa đó sau khi thi hát xong, người đại diện của công ty S tìm gặp tôi thông qua thông qua thầy giáo, bảo tôi tham gia phỏng vấn của công ty họ tháng sau.”
Lập tức mười người của hai phòng ký túc đều quay lại nhìn cậu ta, mặt ai cũng rất ngạc nhiên.
“Ông đã kiểm tra danh tính của ông ta chưa?” Thẩm Đàm là người nói đầu tiên.
“Ừ, rồi, thầy dạy Nhạc đã kiểm tra giúp tôi rồi.” Bạch Tân gật đầu.
“Ôi chà, có phải sau này tôi có thể lấy vở bải tập của ông đi bán lấy tiền phải không…” Tào Chính Vũ cảm thán.
Lương Tề Sơn ngắt lời cậu ta, nói với Bạch Tân: “Vậy ông có định đi không? Nếu đậu thì sao? Có được đi học nữa không?”
Câu này hỏi trúng phóc thắc mắc của tất cả mọi người. Lúc mới nghe tin này, ai cũng giật mình nhưng nghĩ đến tình hình hiện giờ của họ thì trong lòng Bạch Tân chắc chắn đang rất mâu thuẫn.
Gánh nặng học tập năm cuối cấp không cho phép duy trì giấc mơ âm nhạc của cậu ấy.
“Tôi không biết.” Bạch Tân vứt giẻ lau xuống, tựa lưng vào bàn nói từ từ, “Ông ta bảo nếu qua phỏng vấn thì sẽ thảo luận với tôi chuyện sáng tác bài hát, theo ý này thì chắc là vẫn có thể đến trường đi học được.”
“Đến trường không thành vấn đề, nhưng học lên cao thì khó khăn lắm.” Lục Hạo Thiên lạnh lùng bổ một câu.
“Cậu có muốn trao đổi thêm với thầy Mai Hiểm Phong không?” Dương Khiết đề nghị.
Bạch Tân nhìn một cái rồi lắc đầu.
Tuy thầy giáo là người dẫn dắt chỉ đường dẫn lối cho học trò nhưng học trò ở tuổi này dù cho có chuyện gì cũng không thích tâm sự với thầy cô nữa, chứ đừng nói là cha mẹ.
“Thầy Mai Hiểm Phong chắc chắn sẽ không đồng ý đâu. Đến thi học sinh giỏi còn không cho đi nữa là cái này.” Quan Doanh nói.
“Thi học sinh giỏi Lý ấy hả?” Lương Tề Sơn vỗ người Thẩm Đàm, “Tôi nhớ hồi lớp Mười ông từng đi rồi phải không?”
Thẩm Đàm đút hai tay trong túi, lưng dựa trên ức tường vôi trắng, đôi mắt đen láy như mặt nước phẳng lặng: “Ừ.”
“Hết năm lớp Mười là tôi chẳng quan tâm nữa.” Lương Tề Sơn nói tiếp, “Cuộc thi năm nay chắc bắt đầu rồi đấy, lớp mình không có ai đi à?”
“Có đấy.” Mai Hâm chen vào ngay, “Ban đầu thầy Lâm dạy Lý bảo Du Du đi rồi nhưng sau đó lại bị thầy Mai Hiểm Phong ngăn lại.”
Mọi người lập tức đổ dồn vào nhìn Ngô Du Du đang đứng im nãy giờ.
“Hả?” Bỗng dưng bị gọi tên, Ngô Du Du sửa dáng ngồi lười của mình lại, thấy cả Bạch Tân cũng đang nhìn mình thắc mắc, Ngô Du Du bèn hắng giọng giải thích:
“Thực ra không phải thầy không cho đi mà là thầy gọi tớ lên văn phòng phân tích học lực hiện tại của tớ rồi khuyên tớ đừng đi thi, chịu khó học tập chăm chỉ.”
Nguyên văn lời thầy Mai Hiểm Phong là: “Dựa vào tình hình trước mắt của em, thi học sinh giỏi Lý thêm lần nữa rồi gửi gắm hy vọng vào khả năng được xét tuyển thẳng thì không chắc ăn bằng việc em tăng cường học Anh và Hóa, tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học chung.”
Ngô Du Du cũng tự xem xét thành tích của bản thân và tình hình tuyển thẳng của các trước đại học, cảm thấy quả đúng thế, chưa kể bản thân không yêu đương cuồng dại gì môn Lý lắm, nó cũng chỉ là một môn học thôi.
Thê nên Ngô Du Du chủ động từ chối tham gia thi học sinh giỏi, tiếp tục ôn tập như bình thường. Chỉ có thầy Lâm là hơi buồn lòng.
“Tôi đoán nếu Tiểu Bạch đi hỏi ý thầy, thầy nhất định cũng sẽ nói…” Tào Chính Vũ nhái theo vẻ mặt thầy Mai Hiểm Phong, “Dựa vào tình hình trước mắt của em, xác suất theo đuổi giấc mơ âm nhạc thành công không cao bằng em chăm chỉ học để thi đại học.”
Tuy đùa không đúng lúc nhưng giọng nói và dáng điệu y như đúc của cậu ta vẫn khiến mọi người phải cười phá lên, Bạch Tân trông cũng vui vẻ.
Thế thì cậu cứ đi thử xem sao nhỉ? Dù sao cũng chỉ là phỏng vấn thôi mà, chắc không ảnh hưởng gì ghê gớm cả đâu.” Tần Phương đề nghị, nghiêm túc nói với Bạch Tân, “Tớ cảm thấy nếu cậu không đi thì đáng tiếc lắm.”
“Nếu sau cùng vẫn chọn thi đại học thì chi bằng đừng đi, lỡ như đậu phỏng vấn chẳng phải càng buồn hơn à.” Quan Doanh lại có ý kiến khác.
“Đồng ý.” Lục Hạo Thiên chẳng mấy khi được một lần tán đồng với người khác.
“Này chứ, sao hai cậu lại vậy hả, càng nói càng khiến người ta rối thêm ra.” Tần Phương đánh chơi Quan Doanh.
“Bọn tôi chỉ nói thật thôi.” Lục Hạo Thiên mở rộng hai tay, tỏ rõ lập trường.
Thấy Bạch Tân có vẻ ngày càng rối, Thẩm Đàm đứng thẳng dậy lại gần vỗ vai cậu ta: “Cho dù chọn gì thì hãy cứ đi đến cùng.”
“Đúng!” Lương Tề Sơn cũng tiến lên bá vai cậu ta, đôi mắt sáng ngời, môi mỉm cười, mặt mũi rạng rỡ, “Đừng để ý những thứ khác, lòng nghĩ thế nào thì làm theo thế ấy. Bọn tôi mãi mãi ủng hộ ông!”
Bạch Tân bật cười, mặt tai tái: “Cám ơn!”
Ngô Du Du nhìn vẻ mặt ấy biết rằng trong lòng cậu ta vẫn chưa quyết, mọi người ở đây, mỗi người đều có một cách nhìn riêng nhưng không ai có thể lựa chọn thay cậu ấy. Ngoài giúp cậu ta phân tích, mọi người chỉ còn có thể cổ vũ cậu ấy về mặt tinh thần thôi.
Chú thích:
*bạo hồng:Là hiện tượng 1 người nhờ 1 tác phẩm / vai diễn / bộ phim nào đó mà đột nhiên gia tăng độ nổi tiếng đáng kể, thậm chí có thể nói là đổi đời luôn.