[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 76: Chương 76: Án tình (Thượng)




Dịch: Phong Bụi

Mơ hồ, kỳ lạ, không hiểu rõ.

(Án tình: tình tiết vụ án)Chương này coi như quà mừng Năm mới, hôm nay Bụi mới lên mạng được để post quà mừng mọi người. Chúc mọi người Năm mới mạnh khỏe, hạnh phúc, và thành công, tình yêu với đam mỹ không đổi nhé!!! ^^

Thẩm Thận Nguyên kỳ vọng hỏi: “Lúc nào thì anh ta đến? Nhớ mang theo chút đồ ăn ngon đến nhé.”

“Nhìn từ góc độ của cậu ta, thì không cần mang đồ ăn ngon.” Cao Cần sâu xa nói.

“… Tiết kiệm vậy à.” Thẩm Thận Nguyên lẩm bẩm.

Cao Cần tiếp điện thoại.

La Thiếu Thần miễn mọi câu hàn huyên, thẳng thắn nói: “Anh nói hôm nay đại sư bắt ma đến.”

“Chúng tôi đang ở phòng bệnh rồi. Bão xe đến hẳn sẽ kịp chiêm ngưỡng phong thái.”

La Thiếu Thần không để tâm đến lời châm chọc của anh ta, “Tôi muốn mượn dùng một chút.”

Cao Cần nhạy cảm nhận thấy thái độ của anh không giống bình thường, “Làm gì?”

“Triệu hồn.”

“La Khải Tùng?”

La Thiếu Thần chậm rãi nói: “Còn có Học Giai.”

Cao Cần sững sờ.

“Nói ra dài lắm, có thể nhờ anh ta giúp một chút không?”

“Cậu đợi chút.” Cao Cần quay đầu hỏi người thanh niên, “Cậu có nhận nghiệp vụ triệu hồn không?”

Người thanh niên cười khổ nói: “Nếu như sớm hơn vài ngày thì không sao, hiện giờ không được rồi.”

“Tiền bạc không thành vấn đề.” Cao Cần biết khi La Thiếu Thần đã đưa ra yêu cầu như vậy, La gia nhất định đã xảy ra chuyện lớn.

Người thanh niên lắc đầu nói: “Không phải vấn đề tiền bạc. Vài ngày trước có quỷ sai gây rối loạn nhân giới, địa phủ đang chỉnh đốn, tất cả quỷ hồn và quỷ sai đều bị nhốt ở địa phủ, chỉ vào không ra.”

Cao Cần hỏi: “Phải bao lâu?”

“Không biết. Có thể ba đến năm ngày, cũng có thể ba đến năm năm, cuộc đời dài rộng của nhân loại đối với quỷ thần chẳng qua chỉ là chuyện tính bằng phút mà thôi.”

Cao Cần chuyển lại lời của người thanh niên.

La Thiếu Thần nhất thời không nói gì.

“Có gì cần giúp không?”

La Thiếu Thần hỏi: “Cậu ta không sao chứ?”

“Điều duy nhất đáng quan tâm là trong bụng cậu ta có rất nhiều giun đói giun khát, tôi sẽ mua giúp cậu ta thuốc diệt giun. Không cần lo lắng.”

“Chăm sóc cho cậu ấy thật tốt nhé.”

“Chuyện nên làm mà.” Cao Cần cúi đầu nhận lấy ánh mắt hiếu kỳ của Thẩm Thận Nguyên, hỏi: “Hôm nay có đến không?”

“Hôm khác.”

“Bớt đau buồn.”

“Cảm ơn.”

Cao Cần buông điện thoại xuống, Thẩm Thận Nguyên liền kích động ngồi dậy hỏi: “Có phải La gia xảy ra chuyện rồi không?”

“Lẽ ra tôi nên gọi điện xong rồi mới bảo cậu gập bụng.” Cao Cần ngừng một chút nói, “La Thiếu hôm nay không đến được rồi.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Vấn đề này nên hỏi trực tiếp đương sự.” Cao Cần đưa điện thoại cho cậu.

Thẩm Thận Nguyên ngây ra, vừa định vươn tay nhận lấy, liền nghe thấy anh cảnh sát lặng lẽ đứng canh bên cạnh, cảm giác tồn tại có mà như không mở miệng nói: “Hết giờ rồi.”

Cao Cần nói: “Thời gian thăm tù còn dài hơn thế này.”

“Nhưng các anh không phải đang thăm tù.” Lệnh tiễn khách của anh cảnh sát rất kiên định.

Người thanh niên mở miệng trước khi Cao Cần kịp nói, “Chúng tôi đi trước đây.”

“Hả?” Thẩm Thận Nguyên mắt trân trân nhìn điện thoại lại bị đòi về, thầm hận bản thân hạ thủ không nhanh chóng. Có điều trước khi người thanh niên đi khỏi phòng, cố ý nháy nháy mắt với cậu, dường như đang ám chỉ điều gì.

Ám chỉ điều gì được nhỉ?

Thẩm Thận Nguyên đợi sau khi bọn họ đi rồi quỳ trên giường truy tìm manh mối, nhưng thế nào vẫn không tìm ra được. Chẳng lẽ đầu mối nằm ở cái nháy mắt đó? Là tần suất, ánh mắt, hay là khóe mắt có thứ gì?

Vào lúc cậu đoán già đoán non đến mức sắp vỡ đầu, cửa lại mở ra một lần nữa. Cao Cần thò nửa người vào.

“Để quên thứ gì sao?” Thẩm Thận Nguyên ngây ngô hỏi.

Cao Cần ném điện thoại cho cậu, “Ba phút.”

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Sao các anh quay lại được?”

“Cậu biết kết giới là cái gì không?”

“Xem qua trong tiểu thuyết.”

“Bước ra ngoài hai bước, cậu cũng có thể nhìn thấy trong hiện thực đó.” Cao Cần trước khi Thẩm Thận Nguyên nhảy dựng lên lắc lắc ngón tay nói, “Có điều, tính trong ba phút này đó.”

“…” Lòng Thẩm Thận Nguyên suy tính đắn đo một chút, kiên quyết lựa chọn tiết kiệm thời gian gọi điện.

Điện thoại tút tút ba tiếng mới được nghe, giọng nói của La Thiếu Thần nghe có sự mệt mỏi trước nay chưa từng thấy, “Có chuyện sao?”

“Hơ,” Thẩm Thận Nguyên chuẩn bị đầy một bụng những điều muốn nói nhất thời không biết nên nói gì, “Anh không sao chứ?”

Đầu bên kia trầm mặc hai giây, giọng nói hơi hơi lên tinh thần, “Thân thể và linh hồn đều không sao chứ?”

“Ừm, chỉ là dễ thấy đói.”

“Người đều dễ thấy đói.”

Thẩm Thận Nguyên do dự một chút, mới hỏi: “Trong nhà có phải đã xảy ra chuyện rồi?”

“Học Giai qua đời rồi.”

Thẩm Thận Nguyên sững người. Cho dù lúc còn là La Lâm Lâm, giữa cậu và La Học Giai rất ít khi tiếp xúc, nhưng dù sao cũng là người đã từng gặp mặt từng gọi là cô, một sinh mệnh đầy sức sống, trẻ trung khỏe mạnh như thế lại nói đi là đi, thực sự khiến người ta khó có thể chấp nhận.

“Đã xác định chưa?” Cậu không thể tin được hỏi.

“Ừm.”

“… Bớt đau buồn.” Thẩm Thận Nguyên nói xong, không khỏi tự thấy ghét bản thân mình. Cậu và La Thiếu Thần ở cùng nhau một thời gian dài như vậy, vào thời khắc quan trọng, lại chỉ có thể nói một câu giống Cao Cần “Bớt đau buồn.”



Thêm một câu nữa cũng tốt.

Cậu cẩn trọng mở miệng: “Ông nội, tôi là nói La lão tiên sinh, còn có La tiên sinh, La tiểu thư, vú Triệu bọn họ vẫn khỏe chứ?” Hỏi xong, Thẩm Thận Nguyên lại càng thêm căm ghét bản thân mình! Ai gặp phải chuyện người thân qua đời mà vẫn khỏe được chứ?!

Cũng may La Thiếu Thần rất nể mặt trả lời: “Bọn họ đều rất kiên cường.”

“Có gì tôi có thể làm được không?” Thẩm Thận Nguyên vừa hỏi vừa thầm nghĩ xem bản thân có thể làm được gì… kết quả là, cái gì cũng không làm được. Cậu hiện tại chỉ là bán phế nhân đang đợi hồi phục.

“Gọi điện cho tôi mỗi ngày.”

“…” Cậu hiện tại trong tay không có cái gì, chẳng khác gì ngồi tù, lấy đâu ra điện thoại? Thẩm Thận Nguyên cầm điện thoại của Cao Cần đắn đo. Phải làm thế nào mới có thể chiếm hữu tài sản được đăng ký dưới tên giám đốc Cao đây? Không biết giám đốc Cao có tin rằng điện thoại của anh ta đã biến thành bướm bay mất rồi không.

Âm thanh đầu bên kia điện thoại đột nhiên trở nên ồn ào, La Thiếu Thần nói một câu “Chú ý sức khỏe” liền vội vàng tắt máy.

Cao Cần đi vào liền thấy Thẩm Thận Nguyên cầm điện thoại của mình ngây người, “Cậu đang nhìn gì thế?” Anh ta vừa hỏi vừa vươn tay ra.

Thẩm Thận Nguyên vô thức rụt tay lại, thấy ánh mắt nghi hoặc của Cao Cần, cười khan: “Điện thoại kiểu này quá cũ rồi.”

“Kiểu dáng mới tôi vừa mua ba ngày trước đấy.”

“Màu sắc dường như không nổi bật hình tượng uy vũ của anh cho lắm.”

“Màu đen là màu sắc kinh điển vạn năng.”

“Tôi đang nói hình dáng, vuông vuông góc cạnh, quá sắc nhọn.”

“Cậu chê tôi đối với cậu chưa đủ sắc nhọn sao?”

“…” Thẩm Thận Nguyên nói thẳng, “Điện thoại có thể cho tôi mượn dùng vài ngày không?”

Cao Cần trả lời hết sức dứt khoát, “Không thể. Còn vấn đề gì không?”

“…Hết rồi.”

“Điện thoại.”

Thẩm Thận Nguyên lưu luyến không thôi đặt điện thoại vào tay anh ta.

Cao Cần nói: “Rèn luyện cho tốt, tranh thủ sớm ngày ra viện.”

Thẩm Thận Nguyên cúi đầu buồn bã nói: “Cho dù thân thể tôi khỏe mạnh rồi, cũng vẫn là kẻ bị tình nghi, có thể đi đâu được?”

“Ít nhất có thể ra khỏi phòng bệnh cao cấp. Tôi quên không nói, tất cả phí thuốc men của cậu đều do công ty chi trả, để tránh sau này vì hóa đơn khổng lồ mà bán thân, cậu tốt nhất mau mau rèn luyện.”

“Bán thân cho công ty sao? Tôi đã bán rồi mà.”

Cao Cần ám chỉ: “Cái công ty cần chỉ là sức lao động của cậu.”

“Bề ngoài của tôi cũng rất tốt mà!”

“Cho nên mới bị nhớ nhung.”

“Nhớ nhung? Nhớ nhung cái gì? Ai nhớ nhung? Giám đốc Cao… nói rõ rồi hãy đi chứ.”

Đáp lời cậu là tiếng đóng cửa.

Cảnh sát thấy Cao Cần đi khỏi, lập tức gọi điện cho Đồ Lạc Văn báo cáo.

Đồ Lạc Văn nghe được hai câu liền trực tiếp ngắt điện thoại. So với Thẩm Thận Nguyên đang trong lồng, anh ta chú ý đến chân tướng vẫn bị giấu giếm dưới muôn vàn lớp sương mù hơn.

“Cậu nói tiếp đi.”

Tiểu Đổng cầm báo cáo nghiệm thi nói: “Nguyên nhân cái chết của La Học Giai là gãy xương cổ, chắc hẳn do vụ lật xe gây nên, không khả nghi. Có điều lúc pháp y xét nghiệm máu phát hiện cô ta hút ma túy.”

Đồ Lạc Văn chau mày hỏi: “La Học Giai hút ma túy?”

“Không chỉ cô ta, Mục Tất Tín và Vu Ngân Tinh cũng vậy! Anh nói xem trong đầu óc mấy người có tiền bọn họ chứa những gì vậy? Sống sung sướng giàu sang không thích, lại thích rồng rắn đi gặp Diêm vương.”

Đồ Lạc Văn hỏi: “Nguyên nhân cái chết của Mục Tất Tín và Vu Ngân Tinh thì sao?”

“Giống như bề ngoài, một người bị búa đập vào gáy, một người bị dao làm bếp đâm nhiều nhát, mất máu quá nhiều, trên hai hung khí đều tìm thấy dấu vân tay của La Học Giai. Đúng rồi, còn chuyện này nữa.” Tiểu Đổng đưa một tệp tài liệu qua, “Trên bàn trong thư phòng của Mục Tất Tín có hai tách cà phê. Trong dạ dày của Mục Tất Tín đã xác nhận có thành phần của cà phê, cũng tìm thấy nước bọt của anh ta trên một cốc cà phê, nhưng trong dạ dày của Vu Ngân Tinh và La Học Giai đều không có.”

Đồ Lạc Văn rút ra một tấm ảnh trong đó, phát hiện hai cốc cà phê đều đã được uống, “Ý cậu là, lúc đó trong phòng vẫn còn người thứ tư sao?”

“Đúng vậy, hơn nữa lúc vụ án xảy ra, người đó rất có khả năng có mặt tại hiện trường.”

“Cái gì?” Đồ Lạc Văn kinh ngạc.

Tiểu Đổng rút ra một tấm ảnh phía dưới tài liệu, “Chỗ này là một căn phòng nhỏ bên trong thư phòng được ngăn cách bởi bình phong, trừ phi đi vòng qua bình phong, nếu không bên ngoài tuyệt đối không nhìn được tình hình bên trong.”

Đồ Lạc Văn nhìn dấu chân trên sàn nhà nói: “Trên sàn có vết nước.”

“Có thể là người đó lúc hoảng sợ đã va phải bình hoa, bình hoa không vỡ, nhưng nước bị đổ ra ngoài, để lại một phần ba hình dạng của đế giày.”

“Có thể nhìn ra được kích thước giày không?”

“Đại khái giữa 39 đến 44. Bởi vì kích thước giày được sản xuất công nghiệp không tinh tế đến thế, cho nên không thể khẳng định 100%.” Tiểu Đổng thấy anh ta móc điện thoại ra định gọi điện, vội nói: “Tôi đã hỏi đồng nghiệp đi theo dõi rồi, hôm đó ngoại trừ La Học Giai không có người thứ hai vào biệt thự.”

“Biệt thự có cửa khác không?”

Tiểu Đổng ngẫm nghĩ đáp: “Có. Cửa sau ở gara ngầm, nhưng Mục Tất Tín và Vu Ngân Tinh đều thích đỗ xe trước cửa, cho nên chỗ đó không có đồng nghiệp theo dõi.”

“Rầm” Đồ Lạc Văn đập bàn, “Lập tức phái người đến gara tìm chứng cứ, nhất định phải tìm ra người thứ tư xuất hiện tại hiện trường là ai.”

“Tại sao? Hung thủ giết Mục Tất Tín và Vu Ngân Tinh là La Học Giai, đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.”

Đồ Lạc Văn nói: “Cậu cảm thấy Mục Tất Tín sẽ cho phép người như thế nào vào gara ngầm của mình?”

“Bạn bè? Bọn họ còn cùng nhau uống cà phê.”

“Thế nhưng lại không chút phản ứng đối với việc La Học Giai hành hung…”

Tiểu Đổng sửng sốt.

Đồ Lạc Văn trầm ngâm nói: “Không chỉ như thế, hắn còn trốn vào phòng trong, chứng tỏ hắn không muốn người khác biết hắn ra vào Mục gia.”

Tiểu Đổng buột miệng nói: “Chẳng lẽ là kẻ buôn ma túy X mà chúng ta cần tìm?”

Đồ Lạc Văn đau đầu day day huyệt thái dương nói: “Chúng ta sắp xếp vụ án lại từ đầu. Đầu tiên là trùm buôn ma túy Trang Tranh chết, chúng ta điều tra ra ở thành A có người nhập hàng của hắn và tiêu thụ trong thành phố. Chúng ta điều tra ra Mục Tất Thành, quán bar bị nổ, Thẩm Thận Nguyên bị đẩy ra. Thân tín của Mục Tất Thành mang ra cuộn băng ghi âm tố cáo Thẩm Thận Nguyên đã chào bán ma túy cho các nghệ sĩ. Tiếp đó, La Khải Tùng lấy lý do tự vệ giết Mục Tất Thành, đồng thời tố cáo Mục Tất Thành giật dây anh ta bán ma túy. Sau đó, La Khải Tùng chết, có sát thủ chạy ra ám sát Thẩm Thận Nguyên. Sát thủ bị bắt, lần nữa tố cáo Thẩm Thận Nguyên…”

Tiểu Đổng nói: “Mục Tất Thành nhập hàng từ Trang Tranh, chuyển cho La Khải Tùng, sau đó La Khải Tùng sai khiến Thẩm Thận Nguyên chào hàng. Châu chấu trên một chuỗi đều đủ cả.”

“Nhưng vào thời khắc quan trọng chúng ta lại điều tra ra La Khải Tùng có người tình đồng tính thần bí đi giày số 39. Đồng thời, Mã Duy Càn bị tra ra tàng trữ ma túy. Thẩm Thận Nguyên và La Thiếu Thần đều bị loại khỏi danh sách tình nhân của La Khải Tùng.”

Tiểu Đổng thuận theo mạch suy nghĩ của anh ta nói: “Sau đó chúng ta tìm ra hung thủ giết La Khải Tùng, xác nhận là do Vu Ngân Tinh sai khiến.”

“Lúc này, Mục Tất Tín, Vu Ngân Tinh lại chết. Hung thủ lại là La Học Giai.”

“Điều này cũng không kỳ lạ, La Học Giai là em gái của La Khải Tùng, cô ta báo thù cho anh trai của mình cũng là điều bình thường.”

Đồ Lạc Văn lắc đầu nói: “Cậu có cảm thấy sau lưng luôn có một bàn tay theo sát chúng ta, mỗi lần chúng ta phát hiện được gì, nó liền tìm mọi cách che đậy đi phát hiện của chúng ta. Giống như lúc chúng ta hoài nghi kẻ tình nghi không phải là Thẩm Thận Nguyên mà là người khác, người giết Thẩm Thận Nguyên liền xuất hiện, khẩu cung bất lợi cho Thẩm Thận Nguyên cũng xuất hiện. Lúc chúng ta tìm ra hung thủ giết La Khải Tùng và chủ mưu, chủ mưu lại chết. Đầu mối lại đứt.”

Tiểu Đổng lập tức không rét mà run, “Vậy bàn tay đó định làm gì?”

Đồ Lạc Văn lẩm bẩm nói: “Điều ban đầu chúng ta muốn tìm là người nắm giữ ai trò của Thẩm Thận Nguyên, cũng là người dắt mối các nghệ sĩ. Thế nhưng hiện tại xem ra, bàn tay đó tuyệt đối không phải vai trò như Thẩm Thận Nguyên có thể đảm nhiệm.”

“Là sao?” Tiểu Đổng mờ mịt.

Đồ Lạc Văn nói: “Tôi đang nói, có lẽ vai trò mà tình nhân của La Khải Tùng đảm nhiệm không phải là vai trò như của Thẩm Thận Nguyên, mà là vai trò còn cao hơn cả La Khải Tùng và Mục Tất Thành…”

“Chủ mưu? Boss lớn?”

“Nếu như thực sự là vậy, vậy thì bàn tay đó chỉ có một mục đích.” Đồ Lạc Văn nhấn từng chữ nói, “Bảo – vệ – bản – thân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.