Dịch: Phong Bụi
Phòng tắm, phòng tắm, trong phòng tắm
“Đúng, trước khi ngủ nhớ đánh răng rửa mặt.” La Thiếu Thần nhận lấy cốc của cậu, đuổi cậu vào phòng.
Thẩm Thận Nguyên nhìn giường lớn mà đắn đo. Tuy rằng giường lớn thật đấy, hai người cũng có thể ngủ vừa, nhưng mà… cô nam quả nam… lửa gần rơm… cậu quay đầu nhìn về phía phòng ngủ của khách. Quan trọng nhất là, không biết hiệu quả cách âm thế nào.
Cậu mở tủ quần áo lật tìm áo ngủ và quần lót để thay.
Quần tam giác hay quần đùi cởi ra trông gợi cảm hơn?
Cậu tưởng tượng mình và La Thiếu ôm nhau…
Quần tam giác đi.
Cậu rút chiếc quần lót và một tấm áo ngủ chỉ cần kéo đai là có thể bung ra, chạy vào phòng tắm.
La Thiếu Thần sắp xếp đồ đạc xong xuôi quay lại thì đã là nửa tiếng sau, nhưng cánh cửa phòng tắm vẫn cứ đóng, tiếng nước rào rào, cửa kính mờ mịt có thể nhìn thấy hơi nước mịt mù và bóng người thấp thoáng bên trong.
Anh thuận tay đặt máy tính lên mặt bàn, cởi cúc áo, kéo ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Đại khái qua 15 phút sau tiếng nước ngừng lại, không lâu sau liền vang lên tiếng máy sấy tóc, khó khăn lắm mới đợi được máy sấy tóc dừng, tiếng cửa kéo mới vang lên.
Thẩm Thận Nguyên sấy một kiểu tóc khá cool, dùng chút keo làm mai tóc cong cong, mang theo mùi hương xen lẫn giữa dầu tắm, dầu gội và nước hoa, đi ra khỏi phòng tắm, “La Thiếu?”
La Thiếu Thần mở mắt ra, nhìn cậu ngây ra một lúc, mới bất động thanh sắc đứng dậy, nói: “đến lượt tôi rồi.”
“Ây ây ây.” Thẩm Thận Nguyên nhường đường, đợi đến khi La Thiếu Thần đi vào rồi mới nhớ ra La Thiếu Thần không mang theo gì cả, lập tức lấy ra áo ngủ và quần lót mới từ trong tủ quần áo ra, cửa cũng không thèm gõ liền đưa cả vào.
La Thiếu Thần vừa cởi áo, trong gương ẩn hiện hình dáng tinh tráng của anh, một thân hình tuyệt đẹp như tượng mà nhà điêu khắc luôn mơ ước.
Thẩm Thận Nguyên đặt quần áo lên giá, giơ tay sờ sờ bắp thịt của anh: “Chậc chậc, cần phải luyện bao lâu mới có thể luyện đến mức độ này?”
La Thiếu Thần chậm rãi cởi quần, gập xong đặt lên giá, túi quần hướng lên trên: “Nếu như muốn luyện, lần sau cùng đi đến phòng thể hình.”
“Được.”
“Đừng như luyện piano nửa đường lại bỏ.”
“… Đấy là tình huống đặc biệt.” Cho dù cậu có muốn tiếp tục, cô giáo cũng chẳng chịu nhận. Trừ phi cô ấy tin tằng cậu từng là La Lâm Lâm… Bỏ thêm một khoản học phí nữa có vẻ đáng tin hơn.
“Tôi có thể dạy cậu.”
“Nếu như phiền phức quá thì không cần dạy cũng được.” Thẩm Thận Nguyên nói xong phát hiện La Thiếu Thần đã cởi sạch đồ, ngay cả quần lót cũng không chừa. Cậu liếc trộm mấy cái, thầm ước lượng kích thước mà chặc lưỡi, lắp bắp nói: “Tôi đi ra trước, anh từ từ tắm đi.”
Thân thể Thẩm Thận Nguyên vừa quay 108 độ, liền bị La Thiếu Thần ôm lấy eo thuận thế dán lên tường, dùng thân thể và cánh tay giam giữ.
Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi: “Ở ngay đây sao?”
“Cái gì?” La Thiếu Thần tủm tỉm cười, hỏi ngược lại.
Thẩm Thận Nguyên tự biết đã lỡ lời, vội bổ sung nói: “Ý tôi là, anh định tắm ở đây sao?”
“Hay là đến bồn phun nước trong công viên?”
“Chỗ đó đêm tối lạnh lắm.”
“Sẽ bị quản lý công viên đuổi.”
“Còn bị người ta vây xem nữa.”
“Còn có muỗi.”
“… Tốt hơn là ở đây thôi.”
“Được.” La Thiếu Thần nghiêng người hôn môi cậu.
Thẩm Thận Nguyên ngửa đầu đáp lại.
Hai người hôn một lúc, La Thiếu Thần ngừng lại hỏi: “có giống tình tiết trong phim không?”
“Vị trí của chúng ta đổi một chút thì càng tốt.”
La Thiếu Thần chột dạ học hỏi: “Nếu như đổi vị trí, cậu sẽ làm gì?”
Thẩm Thận Nguyên rất nghiêm túc đáp: “Xoa xoa đùi, nâng đùi…” trong quá trình nói, La Thiếu Thần làm theo y như vậy, “…lên.”
“Thế này?” tay của La Thiếu Thần từ đầu gối của cậu chầm chậm vuốt ve đến gốc đùi, sau đó lại vuốt ve trở lại.
Vì không để La Thiếu Thần trong quá trình vuốt ve đánh mất mục tiêu, Thẩm Thận Nguyên chỉ có thể vừa đứng một chân vừa giơ đùi lên, vừa phải đáp trả lại vuốt ve của La Thiếu Thần đối với mình… Khổ sở biết bao!
Thân thể La Thiếu Thần gắt gao dán vào cậu, gần đến mức cậu gần như cho rằng sắp khảm vào nhau, nhưng tiếp xúc da thịt vẫn dừng lại ở mức dùng tay cách quần lót vuốt ve men theo đường cong của mông, cảm giác nồng nhiệt lại xa cách này sắp khiến Thẩm Thận Nguyên phát điên, đặc biệt là quần lót đã bị mình chống đỡ đến cực hạn.
Sớm biết vậy đã không mặc quần lót rồi. Đã mặc áo ngủ, còn mặc quần lót làm gì!
Thẩm Thận Nguyên hạ chân xuống, lòng nóng như lửa đốt cởi phăng quần lót.
“…” La Thiếu Thần kéo cậu lên, thuận chân đá quần lót ra, dán vào cậu, mạnh mẽ hôn lên môi cậu.
Thẩm Thận Nguyên ôm bả vai anh, nồng nhiệt đáp lại.
Cọ sát thân thể đã khiến nhiệt tình của hai người đều được đốt lên đến đỉnh điểm.
Thẩm Thận Nguyên bắt đầu không thoả mãn, thở dốc.
Cho dù đôi mắt của La Thiếu Thần đã bị tình dục chinh phục, nhưng vẫn giữ lại lý trí nhất định. Anh giơ tay sờ đến túi quần đã đặt sẵn sàng, lấy ra một tuýp cao thuốc.
Thẩm Thận Nguyên vốn đã không còn tỉnh táo, mắt liếc thấy vật đó, thân thể lập tức cứng lại: “Sao anh lại có thứ này?”
La Thiếu Thần liếm vành tai của cậu, như nguyện nhìn thấy thân thể đối phương dần đỏ lên dưới sự khiêu khích của mình, tâm tình tốt trả lời: “Có chuẩn bị mới không lo. Cậu thả lỏng.”
Toàn thân Thẩm Thận Nguyên căng thẳng, ngay cả dục vọng cũng giảm bớt một nửa, chột dạ hỏi: “Làm thế nào thả lỏng được?”
La Thiếu Thần nhéo nhéo mông cậu.
Thẩm Thận Nguyên càng căng thẳng hơn.
La Thiếu Thần bất đắc dĩ ôm chặt cậu: “Nếu như cậu sợ, chúng ta có thể để hôm khác…”
“Hôm nay đi!” Thẩm Thận Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói.
“…” La Thiếu Thần vỗ vỗ eo cậu.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Phải nghĩ cách.”
“Đúng rồi, có chút lạnh.”
“Vuốt ve tiếp?” Tay Thẩm Thận Nguyên di chuyển trên lưng La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần ôm cậu cười.
Thẩm Thận Nguyên gượng gạo vỗ vỗ lưng anh: “Đừng cười nữa, thời gian rất quý báu.”
La Thiếu Thần sợ cậu lại nói ra những lời khiến người ta không nhịn được cười, dứt khoát hôn môi cậu.
Thẩm Thận Nguyên rất muốn đắm mình, nhưng trước mắt cứ có một tuýp cao thuốc đong đưa, ảnh hưởng đến tâm tình nhập cuộc của cậu. Đợi đã, ai nói cao thuốc nhất định là để cho cậu dùng, có thể là để…
“Ừm, cao thuốc…” Cậu khẽ đẩy La Thiếu Thần ra, “là để ai dùng vậy?”
La Thiếu Thần không nói gì nhìn cậu.
“…” Thẩm Thận Nguyên biết điều nói: “Được rồi, tôi tiếp tục thả lỏng.”
“Hay là hát một bài hát thiếu nhi?”
“Bài hát thiếu nhi? Được được, hát cái gì? Anh gợi điệu trước đi?”
“Hươu bố đang chạy bộ…”
“Đúng, hươu bố đang chạy bộ… đang chạy bộ, câu sau là gì…”
“Hươu mẹ tập thể dục buổi sáng.”
“Hươu bố đang chạy bộ, hươu mẹ tập thể dục buổi sáng, hươu con…”
“Lạc điệu rồi. 553, 552…”
“Ờ, Hươu bố đang chạy bộ, hươu mẹ… A…” Tiếng hát đột ngột chuyển thành tiếng thét, Thẩm Thận Nguyên ngửa cổ lên, hít sâu hai cái, ra sức thả lỏng.
La Thiếu Thần vừa khống chế bản thân, vừa ôm lấy cậu, nhè nhẹ vuốt ve thân thể cậu.
Thẩm Thận Nguyên khe khẽ thở dốc nói: “Tiếp, tiếp tục…”
“Hươu bố đang chạy bộ…”
“Không phải, là ở dưới… A!”
Kiều Dĩ Hàng hỏi Trương Tri: “Cậu có nghe thấy tiếng gì không?”
Trương Tri đang đánh quái, đầu không ngẩng lên nói: “Không phải không nghe thấy bạo hành gia đình sao? Tức là cách âm của phòng khá tốt, cho dù có cường bạo cũng không nghe thấy được.”
Vừa nói xong, bọn họ liền nghe thấy loáng thoáng có tiếng “A.”
Trương Tri và Kiều Dĩ Hàng đồng thời dừng động tác.
Kiều Dĩ Hàng định đứng dậy, bị Trương Tri kéo lại.
“Không phải thực sự có bạo hành gia đình đấy chứ?” Kiều Dĩ Hàng tràn đầy hoài nghi, dù sao ấn tượng mà La Thiếu Thần tạo ra cho người khác vẫn luôn rất nghiêm túc… lãnh khốc.
Trương Tri nói: “Thẩm Thận Nguyên cao mét tám mấy, không phải một phân tám mấy, nếu như thực sự đánh nhau, cậu ta cho dù không đánh lại được thì cũng biết chạy.”
“Chẳng may La Thiếu đánh úp, nháy mắt liền đánh ngất cậu ta thì sao?” Kiều Dĩ Hàng hỏi xong, lại tự mình trả lời, “Đúng rồi, như vậy thì Thận Nguyên cũng không kêu được.”
“Cho nên hẳn là…” Trương Tri nhanh chóng thoát game, ném máy tính sang một bên, trông mong nhìn Kiều Dĩ Hàng.
Kiều Dĩ Hàng không biết nói gì, “Chỗ này là phòng ngủ cho khách của nhà Thẩm Thận Nguyên.”
“Cho nên nhập gia tuỳ tục. Không có lý nào lúc bọn họ đánh nhau kịch liệt mà chúng ta lại đi ngủ cả.” Trương Tri cởi phăng áo của mình, “Hơn nữa như thế này càng kích thích!”
Kiều Dĩ Hàng nói: “Cậu ở dưới thì tôi sẽ xem xét.”
Khuôn mặt nhiệt tình phừng phừng của Trương Tri lập tức cứng lại.
Kiều Dĩ Hàng vỗ vỗ đầu cậu ta: “Ngoan ngoãn ngủ đi.”
Trương Tri: “…”
Thẩm Thận Nguyên ngày hôm sau tỉnh dạy phát hiện mình bị cảm, rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng cái mũi bị tắc khiến cậu hít thở không thông, ngủ cũng ngủ không thoải mái. Cậu nướng một lúc vẫn quyết định dậy.
Đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy bóng dáng bận rộn của La Thiếu Thần quay lưng lại phòng.
“Chào buổi sáng.” Tiếng của Thẩm Thận Nguyên nhẹ như thì thầm.
Nhưng La Thiếu Thần vẫn nghe thấy, đột ngột quay đầu lại: “Rửa mặt xong lại ăn sáng.”
“Ờ.” Thẩm Thận Nguyên ngoan ngoãn đi vào phòng tắm rửa mặt, đánh răng được một lúc thì nhớ đến đám Kiều Dĩ Hàng, lại chạy ra hỏi: “Sư huynh và tỷ phu đâu?”
“Đã đi từ sớm rồi.” La Thiếu Thần ngẩng đầu nhìn cậu một cái: “Đừng để kem đánh răng rơi xuống đất.”
“Ờ.” Thẩm Thận Nguyên trở lại phòng tắm, đánh răng xong mới đi ra.
La Thiếu Thần đặt đĩa hoa quả lên bàn.
Thẩm Thận Nguyên chặc lưỡi nói: “Thịnh soạn như vậy… đều là rau và hoa quả?”
“Còn có cháo đậu đỏ. Ăn thanh đạm một chút, có thể tránh bị trĩ.”
“…” Thẩm Thận Nguyên trợn mắt há mồm nhìn anh: “Tôi không có.”
La Thiếu Thần nói: “Phòng trước vẫn hơn. Lúc trẻ không bảo dưỡng, già rồi sẽ phiền lắm.”
“Hơ, tôi cảm thấy vẫn ổn.” Thẩm Thận Nguyên gãi gãi đầu, “Tối qua tôi quá căng thẳng, kỳ thực thực sự cắm rồi… khụ, cái đó, vẫn, vẫn ổn.”
La Thiếu Thần thản định nhìn khuôn mặt đỏ như quả cà chua của cậu, gật đầu nói: “Là lỗi của tôi, lần đầu ở trên giường vẫn tốt hơn.”
“Đúng vậy, đứng có hơi mệt.”
“Lần sau sẽ ở trên giường.”
“Được.”
“Qua mấy ngày nữa, nghỉ ngơi một chút.”
“Hơ, được, cảm ơn.”
“Nên mà.”
Thẩm Thận Nguyên: “…” Tuy rằng rất vui khi La Thiếu Thần quan tâm mình, nhưng mà, dùng giọng điệu nghiêm túc như bảo vệ lãnh thổ có khi nào hơi quá rồi không?