Dịch: Phong Bụi
Liên hoan, liên hoan, mở hội thảo.
Kiều Dĩ Hàng nhòm nhòm La Thiếu Thần đang bận rộn trong bếp, lại nhìn nhìn Đại Hồ trên màn hình game, nhỏ giọng hỏi: “La Thiếu biết chuyện Cự Linh Thần chưa?”
Thẩm Thận Nguyên chột dạ liếc vào bếp một cái, lắc đầu: “Em định tìm cơ hội, lặng lẽ đem hôn…”
“Đem hôn làm sao?” Phong Á Luân từ phòng bếp đi ra nhạy bén nghe được từ mấu chốt, lập tức dựng đứng hai tai.
“Đem hôn,” Thẩm Thận Nguyên lắp ba lắp bắp nói: “Đem hồn doạ bay rồi.”
Phong Á Luân cười nói: “Trông cậu đúng là rất giống đem hồn doạ bay rồi đấy.”
Kiều Dĩ Hàng lấy công lực năm đó cùng Tiểu Chu gạt Trương Tri và Soái Soái Soái, ra sức vỗ vỗ bả vai Thẩm Thận Nguyên nói: “Cậu ấy là nói định tìm thời gian kết hôn cùng La Thiếu đấy.”
Phong Á Luân kinh ngạc hỏi: “Nhanh như vậy à?” La Thiếu Thần thích Thẩm Thận Nguyên, Cao Cần biết, anh ta cũng biết, La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên dường như đã nảy sinh lửa tình, Cao Cần đoán được, anh ta cũng biết, nhưng lửa tình từ lúc nào đã biến thành lửa cháy phừng phừng rồi? Quá trình thế nào? Tin tức chẳng cập nhật gì cả.
Từ lúc tu thành chính quả với Cao Cần, cuộc đời Phong Á Luân đều trở nên nhàn rỗi, ca hát đóng phim chỉ là tiêu khiển, thời gian rảnh chỉ đành để ý đến chuyện lớn chuyện nhỏ. Chuyện tình cảm, chốn về của các sư đệ đương nhiên là chuyện lớn. Tuy rằng anh ta rất hiếu kỳ tại sao bắt đầu từ anh ta, các sư đệ “ngay thẳng” ngoài dự đoán đều càng lúc càng cong?
Thẩm Thận Nguyên đỏ bừng mặt, nói: “Cái này… cảm giác đến, ngăn không nổi thôi.”
Cao Cần bưng khoai tây chiên ra, quay đầu nhìn La Thiếu Thần phía sau, nói: “Đã phát triển đến bước đó rồi sao?”
La Thiếu Thần mặt không đổi sắc, nói: “Xem ra là ngăn không nổi rồi.”
Thẩm Thận Nguyên u oán nhìn Kiều Dĩ Hàng, dường như đang nói, anh đào một cái hố to quá rồi đấy.
Kiều Dĩ Hàng tiếp tục vỗ vai cậu, lặng lẽ phát ra tín hiệu “Huynh đệ bảo trọng.”
La Thiếu Thần mở rượu vang đỏ ra.
Cao Cần xua tay: “Tôi phải lái xe.”
Phong Á Luân hỏi Trương Tri và Kiều Dĩ Hàng: “Các cậu ai lái xe đến?”
Kiều Dĩ Hàng chỉ mình.
Phong Á Luân gọi Trương Tri qua uống rượu.
Kiều Dĩ Hàng có chút thèm thuồng, lặng lẽ hỏi Trương Tri: “Cậu mang bằng lái không?”
“Anh muốn uống cứ uống, tôi lái cho.”
Kiều Dĩ Hàng kiên trì hỏi: “Cậu có mang bằng lái không?”
“…Không. Nửa đêm không thể nào có cảnh sát giao thông lần mò chầu chực đâu.”
Y Mã Đặc ngoại trừ Thẩm Thận Nguyên ra tất cả mọi người nghe thấy bốn chữ cảnh sát giao thông đều quay đầu nhìn Trương Tri, ánh mắt biểu đạt đủ chua sót đắng cay, đến mức khiến người không biết tình hình cũng phải lệ nóng quanh tròng. Trương Tri chịu không nổi, giọng điệu không chắc chắn hỏi: “Không thể nào trùng hợp vậy chứ?”
Kiều Dĩ Hàng nói: “Trước mỗi lần xảy ra chuyện tôi đều nghĩ như vậy.”
Trương Tri: “…”
Cao Cần nói: “Gọi người lái thuê đi.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Dứt khoát ngủ nhà tôi đi.”
Cao Cần cúi đầu nhìn rượu vang trong ly La Thiếu Thần, “nhà cậu có mấy gian phòng khách?”
“Một gian. Không phải anh thuê sao?” Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc hỏi ngược lại.
Cao Cần quay sang La Thiếu Thần, sâu xa lặp lại: “Một gian à.”
La Thiếu Thần cầm chai rượu, lại thêm một chút vào ly của mình.
“…” Thẩm Thận Nguyên cảm thấy hình như mình vừa hiểu ra điều gì, sau đó cầu khẩn người khác đều không hiểu.
Kiều Dĩ Hàng vỗ vai Thẩm Thận Nguyên, “Có gì… khục khục, muốn biết thì hỏi anh Á Luân.”
Phong Á Luân cười mà như không liếc anh một cái.
Kiều Dĩ Hàng tiếp tục coi như không có chuyện gì mà vỗ vai.
Thẩm Thận Nguyên thấp giọng nói: “Sư huynh, anh có thể đổi sang vai khác không? Em sợ ngày mai em dậy vai sẽ bên cao bên thấp mất.”
Kiều Dĩ Hàng dùng giọng điệu hàm hồ nói: “Cần cẩn thận chân cao chân thấp.”
Thẩm Thận Nguyên không nghe rõ: “Cái gì?”
Phong Á Luân nét cười càng sâu xa, “Tôi nghe thấy rồi đấy.” Ngày hôm sau sau khi anh ta và Cao Cần cùng qua đêm liền chạy đến sân bay, vì vận động quá kịch liệt, đi lại không tiện, hại anh ta không thể không mua một cái nạng để giấu đi tư thế đi đường quái dị của mình. Sau đó chuyện này bị Nhan Túc Ngang biết, sau rồi Cổ Chí Thanh cũng biết, cuối cùng, toàn thế giới biết. Anh ta nói: “Đấy là vấn đề về kỹ thuật.”
Động tác kéo ghế của Cao Cần rõ ràng cứng ngắc.
Nếu như nói trên thế giới này có ai có thể chiếu tướng Cao Cần, không nghi ngờ gì chính là Phong Á Luân. Sau khi anh ta đánh một roi lập tức tặng một viên kẹo, “đương nhiên, cửa ải kỹ thuật này sau đó rất nhanh đã được khắc phục.”
Kiều Dĩ Hàng cũng theo đó mà xuống thang, “Đúng vậy, em đang nhắc nhở tiểu sư đệ thôi.”
Ý gì thế?
Thẩm Thận Nguyên: “…” là trạm buôn dưa chính của Y Mã Đặc, cậu ta cảm thấy chuyên môn của mình bị vũ nhục sâu sắc.
Vây quanh bàn ăn, hội thảo nghiên cứu chiến lược khoai chiên, dưa hấu, hạt dựa, rượu vang… chính thức bắt đầu.
Thẩm Thận Nguyên là chủ nhà, phát biển mở màn: “Chào đón tất cả mọi người, xin hãy ăn hết mình.”
Thế là mọi người bắt đầu ăn.
Cao Cần là tổ trưởng tổ chiến lược đưa ra chủ đề của hội thảo: “hiện tại có 4 lựa chọn. Duy Kiệt, Giải trí LB thuộc tập đoàn TH, Giải Trí Tranh Phong do Mã Thuỵ nắm cổ phần và Duệ Trí Trùng Thiên do Nhan Duệ vừa thành lập.”
Kiều Dĩ Hàng mờ mịt hỏi: “Duệ Trí Trùng Thiên là cái gì?”
Trương Tri đáp: “là một công ty môi giới mới thành lập, hiện tại mới ký hợp đồng với hai người mẫu và hai người mới, bối cảnh là Nhan gia.”
Kiều Dĩ Hàng dùng khẩu hình hỏi “Đại Thần”?
Trương Tri gật đầu.
La Thiếu Thần hỏi: “Giải trí Tranh Phong hình như có hai nam ca sĩ?”
“Đúng vậy, một người vừa kết thúc hợp đồng không lâu, xác định không ký tiếp, người còn lại đang đi hát ở quán bar.” Cao Cần nói, “Có thể nói, công ty đó là đồ bỏ của Mã gia.”
La Thiếu Thần chau mày hỏi: “Một cái vỏ rỗng?”
“Một cái vỏ rỗng.”
La Thiếu Thần trầm mặc. Nếu như chỉ là một cái vỏ rỗng, anh lúc nào cũng có thể làm một cái, chẳng cần phải ở dưới trướng của Mã gia, nhìn sắc mặt của Mã gia.
Trương Tri chậm rãi nói: “Kỳ thực Giải trí LB rất có sức ảnh hưởng trong giới điện ảnh.”
Cao Cần nói: “Là quá có sức ảnh hưởng.” Tuy rằng công ty môi giới Nhan Túc Ngang xuất đạo là Duy Kiệt, nhưng lúc phát triển trong giới điện ảnh, Lỗ Thuỵ Dương thông qua Giải trí LB đã đưa đến cho anh ta không ít lợi ích. Thời đại của Nhan Túc Ngang không thể lặp lại ngoại trừ thiên phú toàn năng và nỗ lực của bản thân anh ta về hát hò diễn xuất và nhảy múa ra cũng không thể không kể đến bối cảnh hùng hậu. Bất kể Nhan Túc Ngang và Nhan gia có mẫu thuẫn đến thế nào, thì trong mắt người ngoài anh ta vẫn là đại công tử của Nhan gia. Sau này anh ta đi Mỹ ngoại trừ muốn ở cùng với Tằng Bạch thì muốn tránh khỏi tầm ảnh hưởng của gia tộc cũng là một nguyên nhân.
Phong Á Luân nói: “Thận Nguyên gia nhập LB, phát triển trên lĩnh vực điện ảnh sẽ càng thuận lợi.”
Cao Cần nói: “Tiền đề là Lỗ Thuỵ Dương không giở trò.”
Lỗ Thuỵ Dương có thể không giở trò sao?
…
Những người khác đều cảm thấy đáp án này không đáng để trả lời.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Cho nên, vẫn là Duy Kiệt?”
La Thiếu Thần và Cao Cần đưa mắt nhìn nhau, đều không hài lòng với kết luận này.
La Thiếu Thần nói: “Tỷ lệ Trương Phúc Mãn sửa điều kiện là bao nhiêu?”
“không lớn lắm.” Cao Cần đột nhiên nghĩ đến điều gì, “Có điều có thể thử xem. Trương Phúc Mãn gần đây có hoạt động gì?”
Câu hỏi này đương nhiên là hỏi Trương Tri.
Trương Tri ngây ra, “Chú hai gần đây rất ít về nhà,” Nhà mà cậu ta nói đương nhiên là nhà chính của Trương gia, “Nghe nói chú ấy vừa chia tay bạn gái, đang trong giai đoạn thất tình.”
Cao Cần cười. “Vậy ông ta nhất định sẽ đi đến một nơi.”
Thảo luận tuy rằng chưa lập tức đưa ra kết luận, nhưng ít nhất có tiến triển, không khí tiếp đó trở nên thoải mái hơn. Bắt đầu còn cùng buôn dưa giới Showbiz, sau rồi cứ hai ba người nói chuyện với nhau.
Kiều Dĩ Hàng và Thẩm Thận Nguyên nhớ nhung game vẫn đang treo, cứ 10 phút lại chạy đi xem một lần, sau rồi thấy chạy đi chạy lại phiền quá, dứt khoát đưa máy tính lên bàn.
La Thiếu Thần đang nói chuyện cổ phiếu với Cao Cần bất ngờ quay đầu hỏi Thẩm Thận Nguyên, “ID trong game của cậu là gì?”
“Đại Hồ.” Thẩm Thận Nguyên vô thức trả lời, sau đó ngẩng đầu hỏi, “La Thiếu cũng chơi game sao?”
La Thiếu Thần mỉm cười nói: “Đăng ký giúp tôi một cái đi.”
“…” Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Anh định đăng ký tài khoản gì?”
La Thiếu Thần nghi hoặc hỏi: “Có những lựa chọn gì?”
“Có chứ.” Kiều Dĩ Hàng nín cười nói “Có nam và nữ.”
La Thiếu Thần hỏi Thẩm Thận Nguyên: “Cậu là nam hay nữ?”
“có nam có nữ. Đại Hồ là nữ.”
“Nam tên là gì?”
“… Đại Dương.”
“Cái nào lợi hại hơn?”
“Đại Hồ.”
“Đăng ký giúp tôi tài khoản nam.”
“Ờ.” Thẩm Thận Nguyên thở dài thật sâu. Kỳ thực cậu ta rất kỳ vọng sẽ giúp La Thiếu đăng ký một tài khoản nữ.
Trương Tri và Kiều Dĩ Hàng thở dài thật sâu, mới chỉ qua vài câu mà cả clone cũng bại lộ rồi.