[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 99: Chương 99: Đàm phán (Hạ)




Dịch: Phong Bụi

Bạn bè, bạn bè, bạn bè tốt.

Chiều cao từ mức ngẩng lên nhìn La Học Mẫn đến nhìn xuống La Học Mẫn, sự thay đổi góc nhìn trực tiếp kéo ra cảm giác gần gũi còn sót lại của Thẩm Thận Nguyên đối với La Học Mẫn. cậu hít một hơi thật sâu, đưa búp bê phương Tây mua cho La Lâm Lâm hai tay đưa cho La Khải Trạch: “Đây là quà cho Lâm Lâm.”

La Khải Trạch khẽ ngạc nhiên, lúc trước anh ta vẫn luôn chạy đông chạy tây, rất ít khi lộ mặt ở La gia, không người đối phương vừa nhìn đã nhận ra mình. Anh ta một tay nhận lấy quà, thản nhiên gật đầu, sâu xa nói: “Có lòng rồi, cảm ơn.”

La Học Mẫn nói: “Xưng hô thế nào nhỉ?”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Em là Thẩm Thận Nguyên, là bạn của La Thiếu, lúc trước từng hợp tác làm album.”

La Học Mẫn và La Khải Trạch đương nhiên biết cậu là ai. Vì quan hệ của La Khải Tùng, bọn họ rất quan tâm đến vụ án buôn bán thuốc phiện, Thẩm Thận Nguyên lúc đầy bị cho là kẻ hiềm nghi số 1, tất nhiên cũng ở trong danh sách quan tâm. Hỏi chẳng qua là không muốn đối phương cảm tháy bọn họ đã nắm rất nhiều tư liệu liên quan đến cậu mà thôi.

“Ồ, Thẩm tiên sinh.” La Học Mẫn thăm dò nói: “Thiếu Thần rất ít khi dẫn bạn về nhà.”

Thẩm Thận Nguyên vội nói: “Là vừa khoẻ ăn xong cơm, em không có xe, nên La Thiếu dự định đưa em về, lại đúng lúc La lão tiên sinh gọi điện đến cho nên tiện đường rẽ qua mà thôi.”

La Học Mẫn cười hỏi La Khải Trạch: “Thiếu Thần đưa em về nhà bao giờ chưa?”

La Khải Trạch nói: “Em có xe.”

La Học Mẫn thở dài nói: “Xem ra không có xe vẫn tốt hơn.”

Thẩm Thận Nguyên chỉ biết cười xoà.

La Học Mẫn nhìn ra sự căng thẳng của cậu, cười nói: “Không cần câu nệ, chúng tôi hiếm khi thấy bạn của Thiếu Thần khó trách nhiều lời, cứ coi như tuỳ tiện nói chuyện thôi, cậu muốn uống gì?”

“…Sữa.” Thần ơi, để tôi ngủ luôn đi cho rồi.

“Lâm Lâm cũng thích uống sữa.” La Học Mẫn vừa vào nhà bếp rót sữa vừa nói.

Thẩm Thận Nguyên nắm bắt cơ hội hỏi: “Lâm Lâm thế nào rồi? Tinh thần đã tốt hơn chưa?”

La Khải Trạch nói: “Cũng ổn.”

La Học Mẫn rất nhanh mang sữa ra, đặt trước mặt Thẩm Thận Nguyên: “Rất nhiều người đều hỏi thương thế của Lâm Lâm đã khỏi chưa, sức khoẻ thế nào, cậu là người đầu tiên hỏi tinh tế đến vậy.”

Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc, cho là cô đã nhìn ra dấu vết gì. La Học Mẫn nói tiếp: “Xem ra Thiếu Thần đã xem cậu như một nửa người nhà, chuyện gì cũng nói với cậu.”

“Hơ.” Đối diện với người sắc sảo như La Học Mẫn, Thẩm Thận Nguyên rõ ràng có chút không đỡ được, chỉ có thể vừa cầu khẩn La Thiếu nhanh nhanh xuống lầu, vừa uống sữa.

La Khải Trạch không hứng thứ với Thẩm Thận Nguyên, thấy La Học Mẫn và Thẩm Thận Nguyên có vẻ sẽ nói chuyện lâu, liền tìm cớ lên lầu. Thẩm Thận Nguyên tuy không hy vọng đơn độc đối mặt với La Học Mẫn, nhưng La Học Mẫn rõ ràng không có ý định rời khỏi.

“Cậu có quen biết Khải Tùng không? Hồi trước cậu ta rất hay đi lại với giới Showbiz.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Từng gặp mặt nhưng không nói chuyện.”

La Học Mẫn nói: “Cậu và Thiếu Thần sau khi Khải Tùng xảy ra chuyện mới thân nhau phải không?”

Thẩm Thận Nguyên gần như phục sát đất với khả năng phán đoán của La Học Mẫn, “Có thể nói như vậy.”

“Tôi tin là không liên quan đến vụ án buôn ma tuý.”

Thẩm Thận Nguyên ngây người, trong tim nhất thời ấm áp, tuy rằng hiện tại cậu không phải La Lâm Lâm, nhưng cảm giác La Học Mẫn tạo cho cậu vẫn ấm áp như vậy.

Ngón tay La Học Mẫn khe khẽ điểm lên mặt bàn, đứng dậy nói: “Xin lỗi, tôi vẫn còn việc công phải giải quyết, xin phép vậy. Thiếu Thần không biết muốn nói chuyện đến lúc nào nữa, tôi lên tầng mang hai quyển sách cho cậu, thuận tiện giục nó giúp cậu.”

Thẩm Thận Nguyên cảm kích nói: “Làm phiền chị rồi.”

La Học Mẫn lên tầng, tự động đi đến ngoài cửa thư phòng gõ cửa.

Trong thư phòng yên tĩnh nửa phút mới thấy La Thiếu Thần ra mở cửa.

La Học Mẫn nói: “Bạn của cậu vẫn còn đợi dưới kia.”

La Thiếu Thần nói: “Em sẽ nhanh xuống thôi.”

“Được. Chị đi lấy hai quyển sách cho cậu ấy.” La Học Mẫn nói, nhìn một cái về phía La Định Âu.

La Định Âu vẫy tay nói: “Học Mẫn con cũng vào đây.”

La Học Mẫn thấy sắc mặt ông âm trầm, bước chân cũng trở nên nặng nề.

“Đóng cửa lại.” La Định Âu nói.

Kỳ thực câu nói này là thừa, vì cho dù ông không nói, La Thiếu Thần cũng đã đóng cửa lại, nhưng La Học Mẫn từ câu nói đó có thể ý thức được chuyện mà La Định Âu định nói tiếp theo nhất định rất nghiêm trọng, rất bí mật.

La Học Mẫn và La Thiếu Thần ngồi xuống, không khí vô hình trung trở nên nặng nề.

La Định Âu nói: “Vốn những chuyện này ta định nhờ Thiếu Thần đi điều tra, nhưng hiện tại con là người chèo chống La thị, ta nghĩ, con biết thì càng tốt.”

La Học Mẫn đoán: “Chuyện của Khải Tùng và Học Giai sao?”

La Định Âu trầm giọng nói: “Ta là cha của chúng, ta không thể để chúng chết một cách oan uổng.”

La Học Mẫn nói: “Ba, ba nói đi, cần làm những gì, con nhất định sẽ hoàn thành!”

La Định Âu nhìn La Thiếu Thần, La Thiếu Thần chậm rãi nói: “Hiện tại phía cảnh sát hoài nghi phía sau vụ án buôn ma tuý này có 4 đầu sỏ, Mục Tất Tín, Mục Tất Thành, Mã Ngọc và Lỗ Thuỵ Dương.”

“Lỗ Thuỵ Dương?” La Học Mẫn chau mày nói: “Nhà bọn họ không phải đã nỗ lực rất nhiều năm mới tẩy trắng khỏi hắc đạo sao? Tại sao lại đi lên con đường cũ?”

La Thiếu Thần nói: “Chẳng ai chê tiền nhiều cả.”

La Định Âu cười lạnh: “Tẩy trắng? Con cho rằng bọn họ mấy năm nay thực sự trong sạch sao? Buôn ma tuý gì đó thì không nói, những chuyện phạm pháp bọn họ làm vô cùng nhiều. Đồ lão lúc đầu giành giật một miếng đất với bọn họ, suýt chút nữa bị người ta bắn chết!”

La Học Mẫn chau mày: “Nói như vậy, kế hoạch Tinh La Thành lúc trước ông ta tranh đoạt với chúng ta, chẳng lẽ Khải Tùng và Học Giai không phải ngẫu nhiên?”

La Định Âu nói: “Ta gọi con đến chính là muốn nói điều này. Thiếu Thần nói với ta, Lỗ Thuỵ Dương gần đâu một mực nhắm vào Giản Tĩnh Niên, Giản Tĩnh Niên không phải đang giữ miếng đất đối diện Tinh La Thành, định mở một trung tâm văn hoá bao gồm nhà hát, viện bảo tàng và viện triển lãm đó sao?”

La Học Mẫn gật đầu nói: “Đúng vậy, trung tâm văn hoá của bọn họ và Tinh La Thành của chúng ta là kế hoạch Song Tử của thành phố trong năm nay. Chúng ta xây dựng quảng trường, siêu thị, khu vui chơi cỡ nhỏ và khách sạn 5 sao bạch kim lớn nhất thành phố.” Cô lập tức hiểu ra: “Mục đích của Lỗ Thuỵ Dương chính là kế hoạch Song Tử?”

La Định Âu nói: “Con còn nhớ di ngôn của Học Giai chứ?”

“Con bé đã viết một bản kế hoạch về việc kiến thiết Tinh La Thành, con đã xem, kế hoạch rất hay, nhưng vốn đầu tư quá lớn, chỉ dựa vào La thị thì không thể làm được.” La Học Mẫn nói: “Là Lỗ Thuỵ Dương bảo Mục Tất Tín xúi giục Học Giai tìm người hợp tác xây dựng Tinh La Thành? Dùng Mã Ngọc đối phó Khải Tùng, Dùng Mục Tất Tín đối phó Học Giai… đây chính là nguyên nhân Khải Tùng và Học Giai bị hại sao?”

La Định Âu nói: “Trong thành phố người có năng lực hợp tác xây dựng Tinh La Thành chỉ có mấy người, Mã gia, Nhan gia, Mục gia và Lỗ Thuỵ Dương, Trương gia từ trước nay độc lai độc vãng, rất ít khi hợp tác với người khác. Nếu như chúng ta thực sự thông qua kế hoạch của Học Giai tức là tặng một nửa Tinh La Thành cho Lỗ Thuỵ Dương rồi!”

La Học Mẫn lập tức đẩy ghế đứng lên đi ra ngoài.

“Đứng lại! Con đi đâu!” La Định Âu hỏi.

La Học Mẫn dừng lại trước cửa, tay nắm nắm đấm cửa, trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi quay trở lại, hỏi La Thiếu Thần: “Em nói là bên cảnh sát đã biết tất cả những hành động của Lỗ Thuỵ Dương?”

La Thiếu Thần nói: “Nhưng không có chứng cứ. Lỗ Thuỵ Dương rất ranh ma, buôn ma tuý là do hai anh em Mục Tất Tín và Mục Tất Thành làm, rửa tiền là do Mã Ngọc làm, từ đầu đến cuối đều là ông chủ phía sau màn, căn bản không lộ mặt. cảnh sát nghi ngờ ông ta, cũng chỉ là hoài nghi, không có bất cứ bằng chứng nào.”

La Học Mẫn bình tĩnh lại: “Không có chuyện gì là chặt chẽ không dấu vết cả, chỉ cần đã làm, nhất định sẽ để lại dấu vết.”

La Định Âu nói: “Ta muốn để Khải Trạch và Lâm Lâm đi Anh.”

La Học Mẫn rất nhanh liền hiểu dụng ý của ông, gật đầu nói: “Bọn họ ra nước ngoài rồi chúng ta càng yên tâm vật lộn với chúng.”

La Định Âu nói: “Con đi bàn với Khải Trạch đi.”

“Vâng.” La Học Mẫn không chút do dự đi ra ngoài.

Thư phòng rất nhanh chỉ còn lại hai người La Định Âu và La Thiếu Thần.

La Định Âu nhìn La Thiếu Thần, chậm rãi nói: “Con lúc trước dùng sức mạnh của La thị, nói là muốn điều tra vụ án, có phải là vì cậu nghệ sĩ tên là Thẩm Thận Nguyên?”

La Thiếu Thần không nói gì.

La Định Âu tự nói tiếp: “Con vì lăng xê cậu ta mà làm album cho cậu ta, còn đặc biệt gây chuyện với Mã Thuỵ.”

La Thiếu Thần cuối cùng mở miệng nói: “Cậu ta đối với con mà nói là vô cùng quan trọng.”

“Ta đã từng nói, không muốn con bước vào vết xe đổ của Khải Tùng, không muốn con lún sâu vào giới Showbiz. Con thích viết nhạc thì cứ việc nhạc, nhưng chuyện khác người khác thì vẫn nên tránh xa.”

“Hại Khải Tùng không phải là giới Showbiz.”

La Định Âu nhìn anh, ánh mắt dần dần từ không đồng tình đến hiểu rõ: “Cậu ta thực sự rất quan trọng với con.”

La Thiếu Thần không phủ định.

“Ta là bác con, không phải cha ruột, những chuyện này vốn không nên do ta quản, nhưng hiện tại cha con không có ở đây, ta là bác không thể trơ mắt nhìn con đi sai đường mà ngồi yên không để tâm. Nếu không sau này cha con, mẹ con, anh trai con, còn cả bản thân con, đều sẽ trách ta.” Hai tay La Định Âu chống bàn, chầm chậm đứng lên nói: “Hôm nay con nói rõ với ta, rất quan trọng mà con nói là quan trọng đến thế nào? Là bạn bè sao?”

La Thiếu Thần nói: “Nhiều hơn bạn bè một chút.”

“Bạn bè tốt?” ánh mắt La Định Âu sáng quắc, “Nếu như chỉ là bạn bè tốt theo nghĩa thông thường, bác không can thiệp, đó là quyền kết bạn của con.”

La Thiếu Thần chậm rãi ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Bác, thời gian này con không muốn tăng thêm phiền não cho bác.”

La Định Âu sắc mặt trắng bệch, chậm rãi quay người, lẳng lặng nhìn bóng phản chiếu trên giá sách thuỷ tinh. La Thiếu Thần ngồi nơi đó, không nói năng gì, không một lời phản kháng.

Rất lâu sau, La Định Âu mới mệt mỏi nói: “Con đi ra đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.