Dịch: Phong Bụi
Đoàn người đưa La Học Mẫn về nhà, La Thiếu Thần không lập tức cáo từ, mà cùng Thẩm Thận Nguyên ngồi lại một lúc.
Thẩm Thận Nguyên đột nhiên nhớ tới La Khải Trạch, vú Triệu, La Học Mẫn và La Định Âu đều ra khỏi nhà, trong nhà căn bản không có ai ở lại chăm sóc La Lâm Lâm, không khỏi tò mò hỏi thăm.
Trong cái nhà này, ngoại trừ La Định Âu, người vú Triệu quan tâm nhất chính là La Lâm Lâm. Bà vốn không có hảo cảm với Thẩm Thận Nguyên, đưa trà bánh lên liền tính toán lui xuống, nghe cậu nhắc tới La Lâm Lâm mới dừng bước, “Đã mời y tá chăm sóc bé.”
La Khải Trạch làm cha, không khỏi giải thích vài câu, “Y tá này từng chăm sóc Lâm Lâm một thời gian, hai người ở chung rất hợp, chúng tôi cũng yên tâm.”
Chẳng lẽ là y tá cậu gặp lúc trước?
Thẩm Thận Nguyên nói bóng nói gió hỏi: “Là y tá bệnh viện sao?”
“Không, là người coi tư nhân.” La Khải Trạch trả lời rất ngắn gọn, hiển nhiên không muốn nhiều lời.
Vú Triệu ngẫm lại vẫn lo lắng, “Tôi lên xem bé đã ngủ chưa.”
La Học Mẫn bị kinh sợ lại bị thương, chưa nói vài câu liền đi lên lầu, chỉ còn La Khải Trạch ở lại tiếp đón bọn họ. Anh và La Thiếu Thần vốn không thân thiết lắm, đến gần đây quan hệ mới dần dần tốt lên, nhưng vẫn không có đề tài chung nào, đành phải tiếp tục tán gẫu chủ đề vừa rồi, “Cha tính toán đem Lâm Lâm đưa về thành phố D, bản thân Lâm Lâm cũng muốn.”
La Thiếu Thần lại không câu nệ như vậy, “Kiều Anh Lãng về thành phố D rồi phải không?”
La Khải Trạch gật đầu, lại cười cười, “Nó còn bé một mình ở thành phố A, cha mẹ nó không yên tâm, đón về rồi. Lâm Lâm không hợp với bạn bè, chỉ nói chuyện được với Kiều Anh Lãng này. Anh cũng đã cân nhắc, về thành phố D vẫn tốt hơn là xuất ngoại, ít nhất qua lại cũng tiện.”
Thẩm Thận Nguyên: “…” Nói chuyện được ý là nói chuyện yêu đương phải không?
La Thiếu Thần không ý kiến gì.
Hai người còn nói một ít chuyện về La Lâm Lâm. La Khải Trạch vốn vẫn canh cánh trong lòng việc “La Lâm Lâm” thân cận với La Thiếu Thần hơn, nhưng trải qua một thời gian cố gắng, tình cảm giữa cha và con gái đã được cải thiện rất nhiều, loại ghen tuông vô cớ này cũng đã biến mất, ngược lại rất vui khi có người chịu trò chuyện với anh về con gái.
Bọn họ đang nói chuyện sôi nổi, chợt nghe thấy vú Triệu hô to gọi nhỏ chạy xuống, “Không xong rồi, không thấy Lâm Lâm!”
La Khải Trạch, Thẩm Thận Nguyên gần như đồng thời nhảy bật khỏi sô pha.
La Thiếu Thần bình tĩnh nhất, vọt tới đầu cầu thang đỡ lấy vú Triệu thiếu chút nữa bị ngã trẹo chân, trầm giọng nói: “Từ từ nói.”
Vú Triệu sợ tới mức hoảng loạn, cố gắng nói rõ sự việc. “Lâm Lâm không ở trong phòng, y tá cũng không thấy. Tôi tìm tất cả các phòng, đều không thấy.”
La Khải Trạch xoay người chạy về phía phòng ăn.
Thẩm Thận Nguyên thấy thế, lập tức chạy theo hướng ngược lại đến hoa viên tìm.
La Thiếu Thần một tay đỡ vú Triệu ngồi xuống, một tay gọi điện thoại hỏi bảo vệ cửa có nhìn thấy người đi ra ngoài hay không, sau khi nghe được trả lời là không, lại hỏi vú Triệu có số điện thoại di động của y tá kia không.
Vú Triệu gấp đến mức cả người phát run, một lúc lâu mới lấy di động ra cho anh, “Tên là y tá.”
La Thiếu Thần tìm ra một dãy số ghi là y tá, gọi đi, sau khi vang hai tiếng, không ngờ có kết nối.
“Xin chào, xin hỏi có phải..”
“La Thiếu.” Đối phương bình tĩnh ngắt lời anh, “Tìm La Lâm Lâm hả?”
Cảm giác này là không ổn rồi.
La Thiếu Thần trầm ổn hỏi han: “Cô đang ở đâu?”
“Trước ngày mai, bảo tất cả người rút khỏi công trường Tinh La thành, trong vòng mười ngày, không cho bất kì ai tới gần.”
“Lỗ Thụy Dương chết chắc rồi. Cô đưa Lâm Lâm trở về, chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm gì, mặt khác còn cho cô năm triệu tệ.”
“Muốn báo cảnh sát thì báo đi, chẳng may chết người, không chịu trách nhiệm.”
“Năm mươi triệu tệ.”
“Sau khi xong việc, trả người về La gia, không lừa gạt.”
“Cô ra giá đi!”
Di động bị ngắt, chỉ còn lại có tiếng tút tút.
Vú Triệu căng thẳng hỏi han: “Thế nào?”
La Thiếu Thần đen mặt, nói với La Khải Trạch đi ra từ phòng ăn mà không thu hoạch được gì: “Y tá bắt Lâm Lâm đi rồi.”
…
La Khải Trạch trước choáng váng, sau nổi điên. Đây là lần thứ mấy rồi!
La Thiếu Thần kéo lại La Khải Trạch đang cắm đầu chạy ra bên ngoài, “Anh định đi đâu?”
La Khải Trạch bị hỏi nghẹn, thở hổn hển nói: “Báo cảnh sát!”
La Thiếu Thần tỉ mỉ nói lại một lần điều kiện mà y tá nói cho anh, hỏi: “Anh xác định muốn báo cảnh sát?”
La Khải Trạch luống cuống. Lỗ Thụy Dương là ai anh biết rõ, với tính cách tàn độc của hắn, rất có khả năng cả hai bên đều thiệt. Anh hỏi: “Vậy chú bảo nên làm thế nào?”
La Thiếu Thần trầm ngâm nói: “Cảnh sát đang tìm kiếm Lỗ Thụy Dương khắp nơi, chúng ta không cần công khai báo cảnh sát, ngầm tìm cảnh sát quen biết lén lút, lặng lẽ điều tra.”
La Khải Trạch gật đầu, “Được.”
La Thiếu Thần nói: “Công trình Tinh La thành cũng phải dừng lại.”
“Chuyện này phải thương lượng với Học Mẫn.” Tinh La thành là do La Học Mẫn phụ trách.
“Phải nhanh lên.”
La Khải Trạch và vú Triệu xoay người liền chạy lên lầu.
Thẩm Thận Nguyên không tìm được người trong hoa viên, lo lắng đi vào.
La Thiếu Thần nói tiến triển mới nhất.
Biểu cảm của Thẩm Thận Nguyên không khác La Khải Trạch là mấy. Cậu vốn nghĩ rằng là bản thân xui xẻo, cho nên khi linh hồn ký thác trong thân thể La Lâm Lâm mới có thể liên tiếp bị bắt cóc, những chuyện sau đó cũng chứng minh quả thực là cậu xui xẻo, lại bị bắt cóc một lần. Hiện tại xem ra, là cả hai bọn họ đều xui xẻo.
“Là Lỗ Thụy Dương làm phải không?”
“Chuẩn xác mà nói, hẳn là… người đứng sau lưng hắn.” Ở trước mặt Thẩm Thận Nguyên, La Thiếu Thần tuyệt không muốn nói ra cái tên này.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Vì đi tới thế giới ngoài ba mươi ba tầng trời? Nếu hắn thật sự thành công, sẽ trả lại Lâm Lâm sao?” Kỳ thật cậu nghĩ, đi tới thế giới ngoài ba mươi ba tầng trời thì đi tới thế giới ngoài ba mươi ba tầng trời, chẳng ảnh hưởng gì tới những người ở lại thế gian, cần gì phải làm thành như vậy.
La Thiếu Thần nói: “Nếu hắn giữ đúng lời hứa.”
Thẩm Thận Nguyên nghe thấy thế bất giác trở nên lo lắng. Chẳng may gã Thẩm Toàn kia qua sông đoạn cầu, hắn đi tới thế giới ngoài ba mươi ba tầng trời rồi, bọn họ liền không có cách gì.
La Học Mẫn vốn đã đi ngủ, sau khi nghe xong sự việc, tóc tai bù xù xuống lầu.
“Rốt cuộc là chuyện gì!” Cho dù là người phụ nữ mạnh mẽ, bà đầm thép, tiếng tăm lừng lẫy thương trường cũng có chút chống đỡ không được. “Cha đã biết chuyện này chưa?”
La Thiếu Thần nói: “Chắc bác đang ngủ? Ngày mai nói sau.”
La Khải Trạch ôm đầu, đặt mông ngồi lên sô pha.
La Học Mẫn lấy lại bình tĩnh nói: “Đình công không thành vấn đề, cứ nói là trung tâm văn hóa xảy ra chuyện, sợ sự việc lan rộng. Chị sẽ giải thích cho cổ đông, chỉ tổn thất một ít tiền mà thôi. Quan trọng nhất là mang Lâm Lâm bình an trở về. Nói đến cảnh sát, chú không phải rất quen thuộc với người nào đó sao? Hắn đang điều tra Lỗ Thụy Dương, giao cho hắn chắc không thành vấn đề phải không.”
La Thiếu Thần nói: “Em tin tưởng hắn có chừng mực.”
La Học Mẫn thở dài, ngồi xuống bên người La Khải Trạch, vươn tay vỗ vỗ vai anh.
Thẩm Thận Nguyên nhìn bóng dáng bọn họ, cảm thấy vận mệnh thật sự là rất thích đùa giỡn La gia.
La Thiếu Thần gọi điện thoại cho Đồ Lạc Văn, đơn giản nói tình huống một chút. Đồ Lạc Văn cũng không biết nói gì, “Tôi nhớ rõ đây không phải là lần đầu tiên cháu gái bảo bối nhà anh bị bắt cóc phải không?”
La Thiếu Thần nói: “Trong tay tôi có số điện thoại của y tá, có thể kiểm tra một chút không?”
“Nhất định sẽ cố hết sức. Gửi toàn bộ tư liệu qua đây, tính danh lai lịch bộ dạng thói quen, cái gì cũng được.”
Đồ Lạc Văn làm việc nhanh chóng dứt khoát, rất nhanh thiết lập kế hoạch cùng bọn họ. Không tránh khỏi có người theo dõi La gia, bọn họ quyết định ngày mai La Học Mẫn đi bệnh viện khám lại sẽ gặp mặt.
Để tránh bị người chú ý, La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên cũng không lưu lại, mà là dựa theo kế hoạch ban đầu trở về nhà.
Về đến nhà, Thẩm Thận Nguyên thế nào cũng không ngủ được, vừa nhắm mắt lại liền nhìn thấy La Lâm Lâm.
La Thiếu Thần nhìn cậu lăn qua lộn lại mãi, rót cho cậu một cốc sữa, lại ôm cậu vỗ lưng dỗ một lúc lâu, rốt cuộc dỗ được cậu ngủ. Nhưng ngủ cũng không sâu, nửa đêm Thẩm Thận Nguyên lại tỉnh lại, không phải tỉnh mơ mơ màng màng, mà là tỉnh táo như chưa hề ngủ. Trong lòng lại nghĩ đến La Lâm Lâm hiện tại ở nơi nào, có đói bụng, có lạnh, có sợ hãi hay không, suy nghĩ một lát mới phát hiện trên giường thiếu một người.
Cậu đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy phía thư phòng có ánh đèn rất ảm đạm.
Cậu rón ra rón rén đi tới, còn chưa lộ diện, liền nghe thấy tiếng đóng cửa sổ.
La Thiếu Thần xoay người tắt thuốc lá, đi tới cởi áo khoác trên người ra khoác lên người cậu, “Đánh thức em à.”
“Không ngủ được.” Thẩm Thận Nguyên nói, “Em làm ồn đến anh sao?”
La Thiếu Thần nói: “Anh cũng không ngủ được.”
Thẩm Thận Nguyên vươn tay sờ mặt anh, thấy lạnh lẽo, vội kéo anh nằm vào trong chăn, sau đó vùi mặt vào vai anh, “Chúng ta nói chuyện đi. Hai người nói chuyện cũng tốt hơn là một người nghẹn ở trong lòng.”
La Thiếu Thần nói: “Anh đang nghĩ đến y tá này.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Y tá này hẳn là người em nhìn thấy đầu tiên sau khi biến thành Lâm Lâm.” Hồi tưởng như vậy, cậu đột nhiên cảm thấy y tá này rất không thích hợp.