Dịch: Phong Bụi
Bất ngờ, bất ngờ, ngoài ý muốn.
Đại Thần dù sao cũng là đến chúc mừng, sau khi chụp vài kiểu ảnh nói vài câu hình thức liền nhường lại buổi chiêu đãi cho Thẩm Thận Nguyên. Thẩm Thận Nguyên lưu luyến tiễn anh ra cửa, cuối cùng là Củng Văn Hiểu phái người ra mới kéo được cậu trở lại.
Buổi chiêu đãi tiếp tục.
Đồ Lạc Văn nhận được một tin nhắn: “Lỗ Thụy Dương đang họp, hẳn là không xuất hiện.”
Cao Cần nói: “Có Nhan Túc Ngang mỹ ngọc đến trước, Lỗ Thụy Dương cho dù có xuất hiện cũng sẽ chẳng thể tạo thành chấn động lớn hơn.”
Đồ Lạc Văn nói: “Cũng đúng.” Quyền lực của Lỗ Thụy Dương có lớn thế nào, trong mắt của quần chúng cũng chỉ là ông chủ của ông chủ của Thẩm Thận Nguyên, sức ảnh hưởng không thể so với ngôi sao lớn như Nhan Túc Ngang được.
Điện thoại của Đồ Lạc Văn đột nhiên vang lên. Anh ta tiếp điện thoại, sau khi nói vài câu, sắc mặt khẽ biến: “Các anh phái người đi xem xem, có bất cứ tin tức gì lập tức báo cho tôi.”
La Thiếu Thần trầm giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?” Sau khi Thẩm Thận Nguyên đi nằm vùng, thần kinh của anh lúc nào cũng ở trong trạng thái cảnh giác.
Đồ Lạc Văn nói: “Mã Duy Càn suýt chút nữa bị bắt cóc.”
Cao Cần hỏi: “Suýt chút nữa?”
“Vừa khéo có hai thầy chỉ đạo võ thuật cùng tổ làm phim đi ngang qua, nên không việc gì.”
Cao Cần nhìn Thẩm Thận Nguyên trên màn hình, lẩm bẩm: “Thế thì thực là quá trùng hợp.”
Đám phóng viên trong buổi chiêu đãi dường như nhận được tin tức, tích cực chủ động kết thúc buổi chiêu đãi, nhanh nhanh chóng chóng rời buổi tiệc.
Củng Văn Hiểu thấy không bình thường, chuyện phiếm vài câu với phóng viên quen biết mới biết được nguyên nhân.
Từ Húc ánh mắt sắc bén, lập tức đi qua hỏi thăm.
Củng Văn Hiểu muốn kéo anh ta vào dưới trướng, tất nhiên không có lý nào biết lại không nói. Trình bày xong, cô còn cảm khái: “Thẩm Thận Nguyên sau khi rời ổ thì đến lượt Mã Duy Càn lên ngôi rồi.” Câu nói này nghe có vẻ không quan trọng, nhưng nghĩ kỹ lại khiến người ta suy ra nhiều chuyện.
Từ Húc dường như nghe không hiểu: “Đúng vậy, tiền đồ rộng mở thế mà, hy vọng bình an vô sự.”
Anh ta nói như vậy, khiến Củng Văn Hiểu có ý gây xích mích không thể nói được gì nữa, không cho ý kiến chỉ gật đầu: “Tôi biết Thận Nguyên giỏi đóng phim, công ty cũng rất coi trọng cậu ấy, trong tay tôi có một số kịch bản, 9h sáng mai anh hãy dẫn cậu ấy đến văn phòng tôi xem xem.”
Từ Húc liên mồm đáp được được. Đợi sau khi Củng Văn Hiểu đi khỏi, anh ta quay đầu tìm Thẩm Thận Nguyên, phát hiện đang bị Lâu Văn Văn lôi kéo nói chuyện. Không biết Thẩm Thận Nguyên nói những gì mà Lâu Văn Văn cười khanh khách không ngừng.
Từ Húc đi qua: “Thận Nguyên, 3h có cuộc phỏng vấn, phải đi rồi. Lâu tỷ, xin lỗi, chúng tôi phải đi trước rồi.”
Ngôi sao giữ gìn nhan sắc ngày càng tốt, nên thời kỳ hoàng kim cũng càng lúc càng dài, Lâu Văn Văn tuổi đã gần 40, nhưng nhờ giữ gìn nhan sắc tốt, vẫn luôn giữ vai nữ chính trong các bộ phim. Cô nhìn thấy Từ Húc, ánh mắt khẽ sáng lên: “Cậu là ông bầu của Thẩm Thận Nguyên? Điều kiện của cậu thế này thừa sức gia nhập giới diễn viên, có từng nghĩ đến việc đi đóng phim không?” Lời cô nói cũng không phải là tâng bốc, Từ Húc trông cũng chỉ hơn 20 tuổi, trẻ trung anh tuấn, tràn đầy sức sống, không kém hơn Thẩm Thận Nguyên là bao.
Từ Húc cười nói: “Lâu tỷ quá khen rồi. Tôi hiểu rất rõ bản thân, nhưng phàm những gì có liên quan đến chữ diễn, diễn kịch diễn xướng diễn giảng (đóng phim, ca hát, phát biểu) đều chẳng có duyên chút nào.”
Lâu Văn Văn thở dài nói: “Vậy thì tiếc quá. Lúc trước tôi nghe Lưu gia nhắc đến một vai diễn, cậu rất phù hợp, nếu như có hứng thú, tôi có thể tiến cử cậu với Lưu gia.”
Từ Húc nhân cơ hội nói: “Thận Nguyên mới đến, nhờ Văn Văn tỷ chiếu cố nhiều.”
“Tôi đã xem qua phim cậu ấy đóng, đủ để coi thường một thế hệ thanh niên rồi.” Lâu Văn Văn nói: “Mấy người được giải thưởng còn diễn không bằng cậu ấy, đáng tiếc thiếu cơ hội, nếu như gặp phải một bộ phim thích hợp, nhất định chức Ảnh đế sẽ nằm gọn trong túi cậu ta.”
“Xin nhận lời tốt đẹp của chị.” Từ Húc cúi đầu nhìn đồng hồ.
Lâu Văn Văn biết bọn họ còn có kế hoạch, tự giác cho đi.
Từ Húc bảo vệ Thẩm Thận Nguyên vào xe bảo mẫu, trước cửa khách sạn có mấy chục fans đang đợi. Có người cầm trong tay poster của Thẩm Thận Nguyên, có người cầm biểu ngữ. Biểu ngữ rất đa dạng, có cái chúc cậu tiền đồ vô hạn, có cái chúc mạnh khỏe, còn có cái viết chúng em vĩnh viễn tin tưởng anh, vĩnh viễn ủng hộ anh.
Trong lòng Thẩm Thận Nguyên ấm áp, nói với Từ Húc một câu rồi xuống xe. Fan liền xông hết lên, vừa ký tên vừa chụp ảnh, phải mất gần nửa tiếng mới hoàn toàn hài lòng.
Bị chậm trễ đợt này, đợi đến khi bọn họ chạy đến tòa soạn đã là 3h02′, thay quần áo hóa trang lại tốn gần nửa tiếng đồng hồ, đợi đến khi phỏng vấn bắt đầu đã là 3h hơn.
Người chủ trì phỏng vấn là tác giả hẹn trước của chuyên mục giải trí, cũng coi là người thời thượng phóng khoáng, nói năng sắc bén, nhưng là nhằm vào lượng tiêu thụ tạp chí, vẫn có không ít ngôi sao đồng ý đến để bị soi mói. Dù sao cô ta soi mói cũng có giới hạn, lôi ra khuyết điểm nho nhỏ nhưng không làm mất vẻ đẹp toàn thể.
Có điều vừa gặp mặt, hai bên không thể không chào hỏi tâng bốc nhau một lượt sau đó mới tiến vào chủ đề chính.
“Sự khác biệt lớn nhất giữa Y Mã Đặc và Giải trí LB là gì?” Cô ta hỏi thẳng.
Thẩm Thận Nguyên đáp: “Địa chỉ khác nhau. LB cách khu nhà tôi sống hiện tại xa hơn một chút.”
Người chủ trì hỏi: “Tôi nghĩ tất cả các độc giả nhất định sẽ rất hứng thú với câu hỏi tiếp theo của tôi, cậu đồng ý tiết lộ địa chỉ nhà mình chứ?”
“Đợi sau khi tôi chuyển nhà đã.”
“Tiết lộ địa chỉ cũ hay địa chỉ mới?”
“Địa chỉ cũ. Khu nhà ở tôi đang sống thực sự rất tốt, có thể giới thiệu cho các bạn.”
“Cậu thật quá giảo hoạt.” Người chủ trì cười cười, sau đó lộ ra con dao đầu tiên ngày hôm nay: “Cho nên hôm nay cậu đến trễ là vì không biết đường?”
Thẩm Thận Nguyên ngượng ngùng cười nói: “Xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi. Đối với người phụ nữ ở tuổi tôi, ngồi trên ghế, tràn ngập khát khao đợi chờ một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi là một chuyện hết sức tuyệt vời. Tôi tin chắc rằng rất nhiều độc giả chỉ mong kéo tôi ra, tự mình ngồi vào vị trí này. Quay trở lại vấn đề chính, có tin đồn cậu rời Y Mã Đặc là vì có Kiều Dĩ Hàng ở đó, không thể trở thành số 1, đến Giải trí LB là vì muốn trở thành số 1, có đúng không?”
“Đương nhiên không phải.” Số 1 chân chính của Giải trí LB là Lỗ Thụy Dương mà? Nói như vậy, cậu là đi kéo số 1 xuống rồi. Thẩm Thận Nguyên cảm thấy sau khi mình nhảy máng, cảnh giới mục tiêu trong nháy mắt liền thăng hoa rồi.
“Vậy nguyên nhân là gì? Có liên quan đến tin đồn lúc trước không?”
Thẩm Thận Nguyên giả ngây hỏi: “Tin đồn gì?”
“Ha ha ha… ” Người chủ trì cười rộ lên: “Mỗi ngày tôi đều xem tạp chí và báo, tôi rất quan tâm đến động thái của giới Showbiz, dạo gần đây cậu là người nổi tiếng nhất giới Showbiz rồi, duy nhất! Tin tức nào về cậu đều long trời lở đất! Gì mà vụ án cháy nổ, còn buôn ma túy… điều này có thật không? Đúng là rất đáng sợ.”
Thẩm Thận Nguyên nghiêm sắc mặt nói: “Tuyệt đối không phải. Tôi xin lấy tính mạng mình ra thề.”
“Tôi tin cậu rồi, vậy Mã Duy Càn thì sao, cậu ta đã từng bị cảnh sát bắt, cậu ta thực sự làm phải không?”
Câu hỏi này không dễ trả lời chút nào. Thẩm Thận Nguyên do dự một chút mới nói: “Thời gian đó tôi ở trong viện, không rõ lắm.”
“Đúng rồi, sức khỏe thế nào rồi? Tốt hơn nhiều chưa?”
“Cảm ơn đã quan tâm, đã khỏe nhiều rồi.”
“Hỏi một câu thoải mái hơn nhé, cậu đã có bạn gái chưa?”
“Chưa có.” La Thiếu là bạn trai.
“Nhưng mà biểu cảm của cậu rất hạnh phúc rất ngọt ngào, không giống người chưa có bạn gái chút nào. Đừng định lừa gái già, chúng tôi rất nhạy cảm với những chuyện này đó.”
“Thực sự không có.” La Thiếu thực sự là bạn trai!
“Vậy tôi làm theo thông lệ hỏi một chút về loại hình cậu thích nhé?”
“Thông minh, đáng tin, chu đáo.”
“Xinh đẹp thì sao?”
“Tôi thích là được.” La Thiếu là anh tuấn, đẹp trai!
“Tôi cần phải nói rằng, đáp án của cậu hết sức nhạt nhẽo, hoàn toàn là câu trả lời vạn năng, tôi hoàn toàn phù hợp với điều kiện của cậu! Được rồi, tiếp theo tôi muốn hỏi một câu hết sức có tính xung kích. Cậu có biết một tiếng rưỡi trước khi cậu bước vào căn phòng này, Mã Duy Càn đã xảy ra một chuyện hết sức hết sức nghiêm trọng hay không?”
Thẩm Thận Nguyên ngây người lắc đầu. Tuy Đồ Lạc Văn bọn họ có nhận được tin tức, nhưng không kịp thời thông báo cậu.
Người chủ trì nói: “Cậu ấy đã bị bắt cóc, nhưng may mắn thoát được một kiếp.”
Thẩm Thận Nguyên sửng sốt, buột miệng hỏi: “Là ai làm?”
Người chủ trì đáp: “Tôi nghĩ hiện tại rất nhiều người đều đang suy nghĩ câu hỏi này, đương nhiên người muốn biết nhất nhất định là bản thân Mã Duy Càn và cảnh sát.”
Nhưng sự thật thì, về vấn đề này Mã Duy Càn hoàn toàn không phải không biết chút gì như người khác tưởng tượng. Sau khi được mời đến Cục cảnh sát lấy lời khai, anh ta đã đưa ra một yêu cầu khiến đám người Đồ Lạc Văn kinh ngạc. Anh ta yêu cầu được gặp tổ trưởng tổ chuyên án khi đó điều tra vụ án Mã Ngọc.
Đồ Lạc Văn một mình trầm tư trong xe hai phút, mới quyết định gọi điện trả lời anh ta. Tuy rằng dưới sức ảnh hưởng của La Định Âu, anh ta có quyền được điều tra lại vụ án này, nhưng trước khi có chứng cứ xác thực, việc điều tra của anh ta nhất định phải tiến hành trong im lặng, nói cách khác, một khi bị đám Lỗ Thụy Dương phát hiện, anh ta nhất định phải rút lui. Điều này liên quan đến sự cân bằng quyền lực của phía trên.
Đồ Lạc Văn giả vờ vừa ngủ dậy, lười biếng ngáp một cái: “Chuyện gì?”
Mã Duy Càn trầm mặc hai giây mới hỏi: “Cảnh sát có thể ngủ gật trong giờ làm việc sao?”
“…Tôi đang được nghỉ phép.” Đồ Lạc Văn tích cực bảo vệ hình tượng của cảnh sát, “Cậu cố ý gọi điện cho tôi từ cục Cảnh sát là vì muốn điều tra xem tôi có làm việc không à?” Có tinh thần như thế thì chạy đi làm ngôi sao làm gì? Nên đi làm ủy viên Ban kỷ luật mới phải.
“Tôi suýt chút nữa bị bắt cóc.”
“…” Đồ Lạc Văn nghi hoặc hỏi: “Cậu xem tôi là vệ sĩ của cậu hay là hoài nghi tôi bắt cóc cậu?”
“Tôi đại khái biết là ai làm.”
“…” Đồ Lạc Văn nói: “Thực sự không phải tôi làm đâu.” Anh ta ăn no rửng mỡ mới đi bắt cóc Mã Duy Càn, nếu như có thời gian và sự quyết đoán đó thì anh ta muốn đi bắt Lỗ Thụy Dương hơn, dùng các loại cực hình ép ông ta khai ra!
“Tôi biết.” Mã Duy Càn nói: “Tôi muốn hỏi anh còn điều tra vụ án Mục gia buôn ma túy không?”
Đồ Lạc Văn tinh thần phấn chấn lại, nhưng lại sợ có bẫy, nói bâng quơ: “Những gì cần điều tra không phải đều điều tra cả rồi sao? Nếu như có đầu mối, cũng có thể nói ra nghiên cứu một chút.”
Mã Duy Càn nói: “Mã Ngọc chỉ là một bù nhìn, sau lưng hắn còn có người khác.”
“Ai?”
“Nếu như để ông ta biết tôi bán đứng ông ta, tôi sẽ chết rất khó coi. Cho nên tôi chỉ có thể nói với cảnh sát có hứng thú với vụ án này.”
“…” Đồ Lạc Văn cười, “Người bắt cóc cậu chính là ông ta phải không? Cho dù cậu không bán đứng ông ta thì cũng sẽ chết rất khó coi phải không? Cậu biết rất rõ, hợp tác với cảnh sát mới chính là lối thoát cho cậu. Còn về việc nói hay không, tôi khuyên cậu là thích nói thì nói. Không có chuyện gì nữa thì tôi tiếp tục ngủ đây, cậu biết đấy, nghỉ phép khó có lắm.”
Mã Duy Càn thấy anh ta sắp gác máy, buột miệng nói: “Lỗ Thụy Dương.”
Trúng rồi!
Đồ Lạc Văn hưng phấn nhưng ngữ khí vẫn bình thản như thường: “Chưa từng nghe qua, làm gì?”
“Đừng giả vờ nữa. Ông ta là Chủ tịch tập đoàn TH, anh không thể nào chưa nghe qua. Ông ta vẫn luôn ẩn náu trong chỗ tối, Mã Ngọc là con cờ do một tay ông ta bồi dưỡng nên.”
“Ông ta và Mã Ngọc quen biết thế nào?”
“Game online.”
“…Game gì?”
“Hi nháo giang hồ.”
“…” Trong đầu óc của Đồ Lạc Văn hiện lên tình cảnh hai tên buôn ma túy tổ đội chơi game… Chẳng lẽ bọn họ buôn ma túy là tại vì trong game bị chém nhiều, cho nên mới báo thù xã hội bên ngoài sao? Đây đúng là chuyện cười không buồn cười nhất thế kỷ! “ID của Lỗ Thụy Dương và Mã Ngọc là gì?”
“Không biết. Tôi chỉ là nhìn thấy biểu tượng trên desktop máy tính của hắn.”
Gác điện thoại, Đồ Lạc Văn suy nghĩ kỹ lại, cảm thấy lời Mã Duy Càn đầy lỗ hổng. Trên desktop máy tính của mỗi người nhất định sẽ có rất nhiều shortcut, cho dù bản thân không cài đặt bất cứ shortcut nào thì hệ thống cũng đều sẽ tự động cài một số. Mã Duy Càn sao biết được Lỗ Thụy Dương dùng cái này để liên hệ với Mã Ngọc? Có điều cho dù thế nào, đây cũng là một đầu mối rất có ích. Anh ta lập tức gọi điện cho phòng vật chứng, hy vọng máy tính của Mã Ngọc bọn họ vẫn chưa trả lại.
Đáp án là không còn nữa, hơn nữa bên trong không có bất cứ thứ gì có giá trị. Nhưng một câu nói của đối phương khiến Đồ Lạc Văn suy nghĩ: “Tôi nghi ngờ ổ cứng đã từng bị hủy.”
Nếu như ổ cứng đã bị đổi, tức là trong máy tính của Mã Ngọc nhất định có đầu mối rất quan trọng, Mục Tất Tín, Mục Tất Thành và Mã Ngọc đều đã ngã ngựa, vẫn còn tư liệu gì, tư liệu của ai cần bảo vệ? Đáp án rất rõ ràng.
Chuyện này có liên quan đến việc Mã Duy Càn bị bắt cóc hay không?
Chẳng lẽ ổ cứng ở trong tay Mã Duy Càn?
Vụ án càng lúc càng phức tạp, anh ta không thể không đưa ra giả thiết táo bạo, đồng thời cẩn thận yêu cầu chứng cứ. Có điều tại sao hiện tại mới ra tay với Mã Duy Càn? Lúc trước sao không làm? Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này có chuyện gì xảy ra mà mình không biết?
Đồ Lạc Văn suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định gọi điện cho Từ Húc, thuận tiện thông báo tình hình hai bên.
“Thẩm Thận Nguyên vẫn ổn chứ?”
“Vừa kết thúc phỏng vấn, đang định trở về, La Thiếu đến rồi… í?” Hai câu cuối nói rất chậm, sau đó trực tiếp gác máy.
Đồ Lạc Văn biết nhất định ở hiện trường có tình huống phát sinh, có điều anh ta rất tin tưởng Từ Húc, cho nên không vội.
Thẩm Thận Nguyên vừa kết thúc phỏng vấn đang định quay về, vừa ra khỏi tòa soạn liền nhìn thấy xe của La Thiếu bấm còi inh ỏi dừng ở cửa, đang định lên trước, liền bị Từ Húc kéo lại.
“Có người theo dõi.” Anh nghiêng người, không để lộ vết tích nói: “Không giống như paparazi.”
Thẩm Thận Nguyên hiểu rõ.
La Thiếu Thần vừa ra khỏi xe, liền thấy Thẩm Thận Nguyên lạnh lùng nhìn anh hỏi: “Anh còn đến đây làm gì?”
Tuy rằng ngay từ đầu La Thiếu Thần đã ý thức đang là cậu đang diễn, nhưng vẫn bị ánh mắt của cậu khiến không thoải mái, thản nhiên đáp: “Đường này là cậu mua à? Tôi không thể đi?”
Thẩm Thận Nguyên quay đầu đi về phía xe bảo mẫu: “Mời tự nhiên. Tôi phải trở về rồi.”
Bất kể là đóng kịch hay hiện thực, La Thiếu Thần đều không phải người sẽ dễ dàng để cậu đi như vậy. Cho nên anh đóng mạnh cửa xe, bước dài đi đến trước mặt Thẩm Thận Nguyên, nắm lấy cánh tay cậu kéo đi.
“Anh kéo tôi làm cái gì?” Thẩm Thận Nguyên phản kháng trông có vẻ rất mạnh nhưng sức lực lại rất yếu, vừa phát hiện ngón tay của La Thiếu Thần hơi buông, lập tức giảm nhẹ sức phản kháng để anh nắm chắc hơn.
Từ Húc tượng trưng luẩn quẩn giữa hai người: “Các anh định đi đâu?”
Toàn cảnh người biểu hiện hoành tráng nhất không ai hơn La Thiếu Thần. Một tay anh tiêu sái “đẩy” Từ Húc ra, một tay trực tiếp nhét Thẩm Thận Nguyên vào trong xe, tất cả hành động chỉ trong nháy mắt, khí thế không ai ngăn cản nổi.
Thẩm Thận Nguyên vừa lên xe liền tự động thắt dây an toàn, sau đó vui vẻ vẫy tay về phía Từ Húc.
Từ Húc muốn cười mà không được cúi thấp đầu.
La Thiếu Thần từ bên kia lên xe, sau đó khởi động xe nghênh ngang mà đi.