[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 50: Chương 50: Ngả bài (Trug)




Dịch: Phong BụiCombo 2 chương Đại Hồ, quà Tết cho các nàng ^^

Vách núi, vách núi, bữa cơm hai người.

Vô số những hình ảnh trong chốc lát lướt qua trong đầu, lại trong chốc lát vỡ thành những mảnh nhỏ.

Đầu óc Thẩm Thận Nguyên như chiếc ti vi thập niên 80 bị mất tín hiệu, bên tai là tiếng xòa xòa, trước mắt chỉ toàn là ruồi.

Một bàn tay xoa xoa đầu cậu.

Tim Thẩm Thận Nguyên khẽ động, vô thức nhìn sang trái, La Thiếu Thần đang vươn tay nhận lấy hồ sơ Cao Cần đưa ra.

Không phải La Thiếu…

Cậu chậm chạp quay đầu sang phải.

Kiều Dĩ Hàng sờ đầu vẫn chưa thỏa mãn, lại giật giật đuôi sam của cậu, “Không sao chứ?”

Thẩm Thận Nguyên ngây ra hỏi: “Sư huynh?”

“……” Kiều Dĩ Hàng nói: “Có cần kiểm tra ám hiệu không? Tiểu Châu Đại Hồ, sư huynh ở trên, sư đệ ở dưới.”

Phong Á Luân hiếu kỳ cười nói: “Ám hiệu gì vậy?”

Khu vực thảo luận mở rộng ra ba người, không khỏi thu hút sự chú ý của tất cả những người còn lại.

Kiều Dĩ Hàng và Thẩm Thận Nguyên vừa nhìn thấy ánh mắt thâm sâu khó dò của Cao Cần đều càm thấy lưng lạnh toát.

Kiều Dĩ Hàng cười ha ha nói: “Phân biệt thứ hạng thôi mà, sư huynh xếp ở trên, chính là ý đó đấy.”

Thẩm Thận Nguyên gật đầu nói: “Đúng vậy, sư đệ xếp phía dưới.”

Phong Á Luân hỏi: “Tiểu Châu Đại Hồ thì sao?”

“Tiểu Châu Đại Hồ….. Tiểu Châu Đại Hồ chính là… trợ lý Tiểu Chu của tôi cô ấy rất…” Kiều Dĩ Hàng liếm liếm môi. (Tiểu Châu và Tiểu Chu âm đọc giống nhau.)

“Mơ hồ!” Thẩm Thận Nguyên tiếp lời.

“Đúng. Rất mơ hồ!”

Phong Á Luân nói: “Hai người có vẻ rất căng thẳng.”

Kiều Dĩ Hàng cười khan nói: “Lúc nói xấu sau lưng người khác vẫn luôn không tránh khỏi chột dạ mà.”

Thẩm Thận Nguyên ra vẻ lau mồ hôi lạnh: “Đúng vậy, nói xấu người khác đúng là vừa sướng vừa chột dạ.”

Phong Á Luân gật đầu với Cao Cần: “Tôi tin cậu ta là Thẩm Thận Nguyên rồi.”

Cao Cần nói: “Y Mã Đặc lâu rồi chưa thấy đôi hát bè nào hợp nhau như thế.”

Kiều Dĩ Hàng, Thẩm Thận Nguyên: “……”

La Thiếu Thần thản nhiên thu ánh nhìn lại, rút tài liệu trong hồ sơ ra, bên trong có ảnh có ghi chép, toàn là của Cát Phụng và Sử Mạn Kỳ, “Ý gì?”

Cao Cần ra hiệu bằng mắt với Thẩm Thận Nguyên.

Thẩm Thận Nguyên cúi thấp đầu, ỉu xìu nói: “Tôi nghi linh hồn của Lâm Lâm đã bị Cát Phụng bắt đi.”

“Lúc nào?”

“Không biết, có thể là lúc Lâm Lâm bị ngất đi.”

“Tôi đang hỏi, cậu phát hiện ra từ lúc nào?”

Thẩm Thận Nguyên vô thức nuốt nước miếng, dùng khóe mắt liếc anh ta một cái, tiếp tục cúi đầu: “Lần Cát Phụng bắt tôi đi đó.”

La Thiếu Thần bỏ ảnh và tài liệu vào lại trong túi hồ sơ, nói với Cao Cần: “Cảm ơn.” Cao Cần là người quản lý của Thẩm Thận Nguyên, vốn không cần phải lo chuyện của La Lâm Lâm.

Cao Cần nói: “Trước khi mọi chuyện trở về quỹ đạo của nó chúng ta vẫn nên hợp tác với nhau.”

La Thiếu Thần nói: “Về chuyện linh hồn quay trở về thể xác, tôi đã nắm bắt được một chút rồi, tin rằng không lâu nữa sẽ có tin tức.”

Cao Cần nói: “Tôi cũng đã nhờ vả bạn bè, hy vọng có thể giải quyết nhanh chóng. Trước mắt chuyện phiền toái nhất là hiềm nghi mà Thẩm Thận Nguyên đang phải chịu, không biết La Thiếu có tư liệu về phương diện này không?”

Chuyện có người náo loạn lễ truy điệu, chỉ trích La Khải Tùng buôn ma túy đã xon xao dư luận. Cao Cần trước tiên là dùng tin tức về Cát Phụng ban ơn cho La Thiếu Thần, lại dùng một tin tức ai ai cũng biết để đặt nghi vấn, La Thiếu Thần cho dù không muốn nói cũng không tiện từ chối dứt khoát.

Có điều La Thiếu Thần biểu hiện còn thoải mái hơn Cao Cần nghĩ, không hề do dự trả lời: “Chuyện của Khải Tùng tôi không rõ lắm, đoán rằng có liên quan đến bốn nhà Mục, Mã, Lỗ, Nhan. La Khải Tùng giết Mục Tất Thành là để tự vệ, động cơ Mục Tất Thành giết La Khải Tùng là để diệt khẩu. Mã gia Lỗ gia và Nhan gia muốn dùng thế lực để ngăn chặn việc này bị tiếp tục điều tra.”

Tuy rằng La Định Âu là đại gia giàu nhất thành phố, nhưng bốn nhà kia cũng không dễ dây đến, nếu không sẽ không có chuyện Mục gia và La gia mất hai mạng người rồi mà vẫn chưa phân thắng bại.

Cao Cần nói: “Nghe có vẻ rất kích thích.”

La Thiếu Thần nói: “Mã của Mã Thụy, Nhan của Nhan Túc Ngang, đúng là rất kích thích.” Anh ở trong giới Showbiz lâu như vậy rồi, đương nhiên biết quan hệ giữa đám người Cao Cần và Nhan Túc Ngang rất tốt.

Cao Cần sờ cằm nói: “La thị hôm nay vừa bắt đầu phiên giao dịch liền rớt giá.”

“Vậy sao?” La Thiếu Thần thản nhiên nói: “Thị trường chứng khoán tôi dốt đặc, tôi chỉ biết làm âm nhạc thôi.”

“Thật khéo làm sao, chúng ta đều lăn lộn trong giới Showbiz.”

Hai người nhìn nhau, dường như đang đánh giá thành ý của đối phương.

Là bên người đông thế mạnh, Cao Cần lại lần nữa rộng lượng chủ động mở miệng: “Bất kể là vì Thẩm Thận Nguyên La Lâm Lâm hay La Khải Tùng, thậm chí là vì sự thanh tịnh của giới Showbiz, chúng ta đều có động cơ hợp tác.”

La Thiếu Thần nói: “Đây chính là mục đích tôi đến hôm nay.”

Sự thăm dò trong ánh nhìn dần dần giảm đi, thay vào đó là thành ý, về phần có 100% hay không, chỉ sợ chỉ có hai người trong cuộc mới rõ.

Tiếp theo đó cuộc đàm phán tiến hành rất thuận lợi.

La Thiếu Thần và Cao Cần quen biết nhau lâu như vậy, đối chọi gay gắt nhiều rồi, hợp ý nhau thế này mới là lần đầu tiên, bất tri bất giác nói đến buổi trưa.

Phong Á Luân đề nghị ra ngoài liên hoan.

La Thiếu Thần từ chối, “Thời gian này chúng ta vẫn nên giữ một khoảng cách nhất định thì hơn.”

Kiều Dĩ Hàng nhìn Thẩm Thận Nguyên trải qua một buổi sáng trầm lặng, trạng thái vẫn chưa ổn, trong lòng lo lắng, không muốn chia tay qua loa như vậy, vội nói: “Hợp tác thành công vẫn nên làm một bữa tiệc chúc mừng một chút, vẫn nên liên hoan một chút chứ?”

La Thiếu Thần nhìn Thẩm Thận Nguyên nói: “Bộ dạng này của cậu ta rất thành công sao?”

Sắc mặt của Thẩm Thận Nguyên trắng bệch.

Kiều Dĩ Hàng có chút không hài lòng lắm với sự châm chọc trong lời anh ta nói, nhưng nghĩ đến sau này Thẩm Thận Nguyên vẫn phải xem sắc mặt của anh ta, đành phải nhẫn nại, “Rồi sẽ thành công thôi.”

Phong Á Luân nói: “Không bằng… chúng ta chọn một nhà hàng, người vào trước người vào sau, đều ngồi trong sảnh lớn, cũng coi như liên hoan rồi.”

Cao Cần liếc thấy La Thiếu Thần có ý mở miệng, vội giành trước nói: “Không cần phiền phức như vậy, chọn một nhà hàng, mỗi người tự đóng gói mang về là được.”

Phong Á Luân, Kiều Dĩ Hàng: “……” Đây được coi là liên hoan theo kiểu Plato phải không? (Chỉ liên hoan trên tinh thần, không thực sự là liên hoan, cụm từ này có lẽ bắt nguồn từ cụm từ Platonic love, chỉ tình yêu trên tinh thần Plato, tình yêu lý tưởng, thuần khiết, không nhục dục, Plato là nhà triết học cổ người Hi lạp.)

La Thiếu Thần ngầm đồng ý đề nghị này.

“Chúng ta đi đâu mua đây?”

“Tốt nhất là nhanh một chút, gần nơi này một chút…”

“Ờ.”

Cuối cùng, KFC, hai phần mua về.

Kiều Dĩ Hàng, Phong Á Luân: “……” Liên hoan theo tinh thần Plato hoàn toàn không có chút mỹ cảm!

Không khí gượng gạo đến mức cần đến búa để đập ra một khe hở.

Thẩm Thận Nguyên tự giác rúc vào trong ghế sau, đầu một mực cúi gằm, ngay cả xe đi càng lúc càng xa, chạy ra khỏi thành phố cũng không hề nhận ra.

“Cậu không có gì để nói sao?” La Thiếu Thần dừng xe lại, cởi dây an toàn ra, mở cửa xe.

Không khí ẩm ướt lạnh lẽo ngoài cửa xe khiến cho Thẩm Thận Nguyên rùng mình. Cậu hoang mang ngẩng đầu lên, sau đó ngáp một cái, dụi dụi đôi mắt nhập nhèm vì ngủ.

La Thiếu Thần: “……”

“Nơi này là nơi nào?” Thẩm Thận Nguyên giật mình nhìn ra khung cảnh bốn phía trống trơn.

“Vách núi.”

“……” Thẩm Thận Nguyên căng thẳng rụt chân lại.

La Thiếu Thần mở cửa xe đi ra ngoài.

Thẩm Thận Nguyên ngồi trong xe do dự thật lâu, mới theo xuống.

Chỗ này quả nhiên là vách núi, có điều vách núi rất nông, nhìn một cái là có thể thấy được đường cái phía dưới. Nếu như kêu cứu, hẳn là… không nghe thấy nhỉ? Thẩm Thận Nguyên nhìn con đường cái trống trải, không có niềm tin lắm, nói: “Đến đây ăn dã ngoại sao?” Cậu xoay người lấy túi đồ ăn KFC từ trong xe ra.

La Thiếu Thần hai tay đút túi quần, ngồi dựa vào mui xe, mắt nhìn về phương xa, như người trầm tư.

Thẩm Thận Nguyên kéo cái túi đi hai bước, nhỏ giọng nói: “Anh phát hiện ra từ lúc nào?”

La Thiếu Thần hỏi ngược lại: “Quan trọng sao?”

“Tôi muốn biết mình làm kẻ ngốc bao lâu rồi.”

“Trừ đi thời gian tôi làm kẻ ngốc.”

Thẩm Thận Nguyên lại không thể nói được lời nào. Chuyện này vốn là cậu đuối lý trước tiên, cho dù La Thiếu Thần sau đó giấu giếm… những màn kịch mình diễn trong mắt anh ta có lẽ rất buồn cười.

“Kỳ thực, tôi muốn nói thật với anh.”

La Thiếu Thần không phản ứng, lắng nghe.

“Thế nhưng tôi không biết nên nói thế nào. Nếu như không phải chính bản thân tôi trải qua, tôi nhất định sẽ không tin được câu chuyện vô lý đến thế này.” Nói đến đây, Thẩm Thận Nguyên không thể không bội phục La Thiếu Thần, “Anh làm sao phát hiện ra được?”

La Thiếu Thần móc ra một hộp kẹo bạc hà trong túi áo, ăn một viên, quay đầu nhìn cậu. Đôi mắt từ trước tới nay trong mắt Thẩm Thận Nguyên luôn thâm sâu khó dò thì lúc này lại lóe lên một chút dịu dàng rất rõ ràng: “Có lẽ, tôi hiểu cậu hơn cậu nghĩ.”

Trong lòng Thẩm Thận Nguyên lan tràn ra vài sợi tơ xa lạ, mềm nhẹ quấn lấy trái tim hai vòng, rồi không một tiếng động hòa tan vào trong tim. “Vậy chúng ta ăn hay không?” Cậu dùng hai tay gian nan nhấc túi KFC lên.

La Thiếu Thần nhìn cậu một cái, lấy lon coca trong túi ra.

“Bụng rỗng uống coca không tốt, ăn hamburger đi.” Thẩm Thận Nguyên đưa hamburger cho anh.

La Thiếu Thần thuận tay nhận lấy.

Thẩm Thận Nguyên đặt túi xuống dưới đất, vừa lấy cánh gà ra vừa hỏi: “Anh nói với giám đốc Cao là muốn điều tra Mục gia, điều tra thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.