[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 91: Chương 91: Ông chủ (Thượng)






Dịch: Phong Bụi

Duy Kiệt, Duy Kiệt, lựa chọn mới.

So với rất nhiều những cái tên mỹ miều của phòng bao, nhà hàng Kim Nguyên Bảo lại hết sức trực tiếp, thẳng thắn, chỉ đặt tên là phòng bao 15m2.

Thẩm Thận Nguyên hiếu kỳ, lúc trước khi vào phòng có cố ý hỏi phục vụ, có phải kích thước của các phòng bao đều giống nhau hay không, người phục vụ trả lời: “Có ba phòng giống nhau, ông chủ phân thành phòng bao 30m2 số 1, 2, 3.”

Thẩm Thận Nguyên cực kỳ ngưỡng mộ: “Ông chủ thật là cá tính.”

“Lúc khen ngợi tôi, tôi nhất định phải có mặt.” Ông chủ đi ra từ chính diện, “Tôi là ông chủ.”

Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi: “Ông là anh em song sinh với ông chủ KTV Kim Tự Tháp sao?”

Ông chủ nghiêm túc trả lời: “Là một người đóng hai vai.”

“Chúc mừng ông khai trương tiệm mới.” Thẩm Thận Nguyên vui mừng xòe tay ra: “Thẻ giảm giá VIP đâu?”

Ông chủ thở dài: “Thật không hổ là huynh đệ đồng môn. Không cần thẻ, các anh có thể được giảm 1% nhờ khuôn mặt rồi.”

“Ở Kim Tự Tháp chúng tôi đã được giảm 11% rồi.” Tiền đập vào đó đủ để mua một bộ dàn chất lượng cao về nhà tự hát rồi.

Ông chủ nói: “Ở đây cũng cố gắng như thế nhé!”

“……”

Trong phòng, Kiều Dĩ Hàng đang hoa quyền với Trương Tri, thấy Thẩm Thận Nguyên và La Thiếu Thần đến mới ngừng lại.

(Hoa quyền: một kiểu tửu lệnh dân gian, hai người vừa hô to vừa cùng lúc giơ ngón tay ra (từ 0 đến 10, mỗi người chỉ giơ tối đa 5 ngón), số ngón tay cộng lại sẽ là kết quả để phân định thắng thua, người đoán trúng số ngón tay của cả hai người sẽ thắng, người còn lại thua, phải uống rượu. Vd: A hô “lục lục thuận” (6 ngón), đồng thời giơ 3 ngón, B hô “tứ quý tài” (4 ngón) đồng thời giơ 3 ngón, kết quả người A thắng, vì tổng số ngón tay 2 người là 6. Khi hô, số hô phải nhỏ hơn số ngón mình giơ ra, nếu không làm sao thắng được? ^^)

Thẩm Thận Nguyên hiếu kỳ hỏi: “Đây là tình thú mới của tỷ tỷ và tỷ phu sao?”

Kiều Dĩ Hàng cười nói: “Tôi đang luyện cùng thôi. Đợi khi nào Trương đại soái qua được 5 cửa chém được 6 tướng, tôi cũng có thể được thơm lây, lưu danh sử xanh.”

La Thiếu Thần hiểu ngay: “Đi dự tiệc à?”

Trương Tri rầu rĩ hỏi: “Việc đoán trúng người ta sẽ thò ra mấy ngón tay rất quan trọng sao?”

La Thiếu Thần sau khi kéo ghế ra cho Thẩm Thận Nguyên ngồi, mới nói: “Suy rộng ra, trên thương trường chính là biết người biết ta trăm trận trăm thắng.”

Trương Tri hỏi: “Khoa học sao?”

“Lý luận vẫn luôn có thể lừa người.” La Thiếu Thần nói, “nói tóm lại, chính là biết người biết ta.”

“Ví dụ?”

“Ví dụ như Mã Thụy.”

Nhắc đến cái tên này, Thẩm Thận Nguyên và Kiều Dĩ Hàng cũng lên tinh thần nữa là Trương Tri.

La Thiếu Thần nói: “Mã Thụy hoa quyền có quy luật, cho dù ván lẻ ông ta ra bao nhiêu thì ván chẵn nhất định sẽ ra 10, 5.”

Trương Tri ngẫm nghĩ nói: “Cho nên ván chẵn tôi chỉ cần ra nắm đấm, sau đó đoán 10 hoặc 5?”

La Thiếu Thần nói: “Nhắc nhở điều nữa, sau khi ông ta uống say rồi sẽ mắng Trương Phúc Mãn.”

Trương Tri cười rộ lên: “Chú tôi mà biết điều này nhất định sẽ rất hứng thú.”

“Ông ta là khán giả VIP, khách quen của rạp hát mà.” La Thiếu Thần ngừng một chút, sâu xa nói: “Không phải ai cũng đều hứng thú đi nghiên cứu quy luật hoa quyền của một người đàn ông trung niên diện mạo không sáng sủa đâu.”

Kiều Dĩ Hàng cảm khái nói: “Giám đốc Mã trong khi khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, vẫn luôn có thể lộ ra một hai chuyện khiến người ta thương hại.”

Trương Tri hỏi: “Người đáng hận tất có điều đáng thương?”

Kiều Dĩ Hàng nói: “Đúng là Mã Hựu Liên mà.” (Hựu: Lại, Liên: đáng thương.)



La Thiếu Thần phụ họa đầu tiên, “Cái tên này được đấy.” Anh quay đầu nhìn Thẩm Thận Nguyên, “Nếu như lần sau cậu không gặp, cho thể dùng cái này làm ám hiệu.”

Thẩm Thận Nguyên quẫn nói: “Tôi hy vọng cái ám hiệu này vĩnh viễn không phải dùng.” (Bụi: quả thực đọc đi đọc lại vẫn không hiểu đoạn này.)

Phục vụ lần lượt mang đồ ăn lên, Kiều Dĩ Hàng đợi cửa đóng lại mới nói với Thẩm Thận Nguyên: “Kỳ thực lần này tìm cậu là có chuyện muốn bàn bạc.”

Thẩm Thận Nguyên thấy sắc mặt anh ngưng trọng, không khỏi trở nên nghiêm túc.

La Thiếu Thần liếc nhìn Trương Tri, trong lòng đã lờ mờ đoán ra.

Kiều Dĩ Hàng hỏi: “Cậu có từng nghĩ đến việc nhảy sang Duy Kiệt?”

Thẩm Thận Nguyên ngạc nhiên nói: “Tất nhiên là có từng nghĩ! Nhưng mà…” Cậu vốn định nói Cao Cần phân tích rằng hiện tại không phải thời cơ tốt để vào Duy Kiệt, nhưng thấy Trương Tri đang ở đây, sợ truyền đến tai Trương Phúc Mãn gây hiểu lầm, vội sửa lời: “Nhưng mà bên Duy Kiệt không thấy thông tin gì cả.”

“Tôi đã bàn với chú tôi rồi, chú ấy rất mong cậu tham gia.” Trương Tri ngừng một chút, nhìn ánh mắt Kiều Dĩ Hàng.

La Thiếu Thần nhướn mày nói: “Điều kiện gia nhập thế nào?”

Trương Tri thấy Kiều Dĩ Hàng gật đầu, mới nói tiếp: “Phương án chú đưa ra là hợp thành nhóm.”

“Hợp nhóm?” Thẩm Thận Nguyên ngẩn người.

La Thiếu Thần nói: “Hình thức hợp nhóm thế nào? Mấy thành viên? Phân chia thu nhập thế nào? Định vị hợp nhóm thế nào, định vị một mình cậu ta hay như thế nào?”

Trương Tri đáp: “Hợp nhóm toàn năng (phát triển mọi lĩnh vực), có hai thành viên, người còn lại chọn một trong hai người Trịnh Huy và Chương Hải Đông. Thu nhập của nhóm sau khi trừ đi những khoản lặt vặt, thì chia đôi cho hai thành viên, hoạt động cá nhân khác thì tính riêng.”

La Thiếu Thần nhíu mày nói: “Bọn họ ra nghề chưa đến 1 năm.”

“Hiện tại rất được hoan nghênh trên ca đàn.” Trương Tri nói, “Tôi đã lén điều tra bối cảnh, tính cách và danh tiếng của họ, đều không có vấn đề.”

La Thiếu Thần đã hiểu. Trương Phúc Mãn định đẩy bọn họ ra bằng hình thức tiêu thụ kép, một người mới, ra nghề chưa bao lâu nhưng đang rất được hoan nghênh, một người nửa mới có lượng fan ổn định nhưng đang gặp phải phiền toái, hợp nhóm kiểu này có thể lôi kéo lượng fan trong lĩnh vực của mỗi người. Xét về hình thức hợp nhóm thì Thẩm Thận Nguyên có lợi hơn. Trịnh Huy và Chương Hải Đông có lượng fan ở ca đàn, fan loại này rất dễ yêu ai yêu cả đường đi, nhưng yếu tố cần thiết để lôi kéo fan trên phương diện điện ảnh quá nhiều, không phải chỉ cần dựa vào hợp nhóm là có thể lôi kéo fan.

Nhưng muốn một người đã xuất hiện trong giới điện ảnh quay trở về hợp nhóm, hơn nữa còn không phải chỉ là đá đưa lĩnh vực khác, ít nhiều có chút hạ thấp giá trị.

La Thiếu Thần không tán thành lắm, cho dù thông qua con đường này, thành tựu của Thẩm Thận Nguyên trên ca đàn có thể cao hơn khi một mình cậu cố gắng.

Thẩm Thận Nguyên lại rất hưng phấn, “Vậy tôi có phải nhảy không?”

“…” Trương Tri đáp, “Cậu có thể đề ra trong lúc ký hợp đồng.”

Thẩm Thận Nguyên kích động nhìn Kiều Dĩ Hàng, “Sư huynh! Dạy em!”

Trương Tri nắm lấy ghế của Kiều Dĩ Hàng, cố gắng kéo về phía mình, “Chuyện này tự mình đi tìm thầy giáo vũ đạo đi!”

Kiều Dĩ Hàng ho khan một tiếng, nói: “Cậu nên suy nghĩ cẩn thận một chút. Duy Kiệt tuy rằng rất tốt, nhưng còn rất nhiều công ty môi giới khác cũng tốt, không cần quyết định vội, cứ xem xét các công ty khác nữa đi…” Anh vừa nói vừa liếc nhìn Trương Tri.

Trương Tri lập tức bày tỏ lập trường: “Tôi đương nhiên kiên định đứng về phía cậu rồi!”

Thẩm Thận Nguyên cảm động nói: “Tỷ phu!”

Trương Tri cũng cảm động: “Vì câu nói này cũng đáng phải kiên định!”

La Thiếu Thần dùng đuôi đũa gõ đầu Thẩm Thận Nguyên: “Mau ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi.”

Thẩm Thận Nguyên ăn một miếng, gật gù: “Rất ngon.”

“Thích ăn gì thì chốc nữa mang gói về.”

“Được! Thế thì bữa trưa ngày mai không phải lo rồi.”

La Thiếu Thần nói: “Tôi hứa ngày mai nhất định sẽ mang cơm trưa đến cho cậu.”

Thẩm Thận Nguyên ngây ngô cười.

Kiều Dĩ Hàng vẻ mặt thâm trầm, nói: “Xem ra, đã từ chữ Lữ (吕)biến thành chữ Hồi (回) rồi lại biến thành chữ Lữ (侣) rồi nhỉ?”

Thẩm Thận Nguyên không hiểu: “Câu đố à?”

“Lữ có hai chữ khẩu 口, Hồi hai chữ khẩu 口, Lữ trong bạn lữ (bạn đời).” Trương Tri phụ trách giải thích.

Thẩm Thận Nguyên trao nhiệm vụ giải đố cho người có IQ tương đối cao. La Thiếu Thần không phụ lòng mong mỏi, đáp: “Cảm ơn đã ủng hộ.”

(Bụi: Chữ Lữ đầu tiên là hai chữ Khẩu riêng rẽ, hai người không liên quan gì đến nhau, nhưng chữ Hồi thì hai chữ Khẩu lồng vào nhau, có thể hiểu là trong anh có tôi, trong tôi có anh, còn nhiều cách hiểu khác, mời các bạn chém )

“…” Kiều Dĩ Hàng nói: “ Hình như tôi chưa từng nói là ủng hộ.”

La Thiếu Thần nhướn mày hỏi: “Cho nên?”

Kiều Dĩ Hàng kéo kéo tay áo Thẩm Thận Nguyên: “Anh ta có uy bức lợi dụ cậu không?”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Có lợi dụ.”

Kiều Dĩ Hàng xoa cằm nói: “Không phải là hỗ trợ trang bị game đấy chứ?”

La Thiếu Thần đáp: “Là tiền dưỡng lão của tôi.”

Kiều Dĩ Hàng há hốc mồm.

Gừng quả nhiên càng già càng cay! Cậu ta đã nghĩ đến việc nộp thẻ ATM công ty trả lương, sao lại không nghĩ đến việc nộp tiền dưỡng lão chứ? Vừa có thể khiến người ta cảm động lại không cần bỏ ra quá nhiều! Trương Tri bóp cổ tay.

“Nhưng mà,” Kiều Dĩ Hàng chậm rãi nói, “Phần lớn gia sản của La Thiếu hẳn không phải là tiền dưỡng lão nhỉ?”

La Thiếu Thần mặt không đổi sắc, nói: “Cậu ta có tôi, tôi biết kiếm tiền, không phải cũng giống nhau sao?”

Thẩm Thận Nguyên càng nghe càng cảm thấy không đúng, “Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu, tại sao phải đề cập đến nhiều vấn đề như vậy?” Cậu vốn muốn giải vây cho La Thiếu Thần, nhưng sau khi nói ra thì ý nghĩa lại thay đổi.

Kiều Dĩ Hàng như bừng tỉnh, ngậm miệng lại.

Trương Tri có chút vui sướng khi kẻ khác gặp họa mà nhìn La Thiếu Thần.

La Thiếu Thần gắp một miếng cà rốt vào trong đĩa của Thẩm Thận Nguyên, “Chính bởi vì mới bắt đầu, cho nên mới cần đề cập đến rất nhiều rất nhiều vấn đề.”

Thẩm Thận Nguyên căng thẳng, không phải lập tức sẽ phải đến La gia ngả bài đấy chứ? “Vấn đề gì?”

La Thiếu Thần nghiêm mặt nói: “Vấn đề nơi ở.”

Trương Tri huýt gió.

Mặt Thẩm Thận Nguyên đỏ bừng, “Nhà tôi không có phòng cho khách.”

“Nhà tôi có.”

Thẩm Thận Nguyên đương nhiên biết nhà anh ta có, cậu còn từng ở, “Nhưng mà…” Cứ như vậy mà vào ở sao? Hành lý của cậu rất nhiều, thu dọn rất mất thời gian. Cậu rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề thu thập hành lý.

La Thiếu Thần nói: “Căn nhà cậu ở hiện tại là do Y Mã Đặc thuê, sau khi hủy bỏ hợp đồng cần tìm một nơi ở mới.”

Trương Tri nhận được ánh mắt của La Thiếu Thần, rất hiểu ý mà nhảy ra góp lời: “Chú hai cực kỳ keo kiệt, nếu như ký hợp đồng với Duy Kiệt, vấn đề nhà ở sẽ khiến người ta rất đau đầu.”

Bọn họ đánh lạc hướng khiến Kiều Dĩ Hàng cũng không nhìn thấu, cũng nhảy ra góp lời, “Yên tâm, nhà tôi rất rộng.”

“…” Trương Tri nhìn về phía La Thiếu Thần. Anh hiểu đấy!

La Thiếu Thần: “…” Hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.