Dịch: Phong Bụi
Xa cách lâu, bất ngờ gặp lại.
Cơm ăn rồi, dưa cũng buôn rồi, đã đến lúc tiệc tàn người tan.
Thẩm Thận Nguyên lưu luyến tiễn Lang Nam ra cửa.
Lang Nam bị ánh mắt của cậu đả động, cảm động nói: “Tiễn người ngàn dặm rồi cũng phải chia tay, chỉ cần La Thiếu không rảnh, tôi liền có cơ hội đến.”
Thẩm Thận Nguyên cũng cảm động theo: “Cơ hội kiểu đó không có cũng được.”
Lang Nam: “…” Mình đang bị ruồng bỏ sao?
Thang máy tính toong một tiếng, cánh cửa kéo sang hai bên.
“Thang máy đến rồi, tôi đi trước đây.” Lang Nam xoay người, liền nhìn thấy một quý phu nhân đi ra từ trong thang máy, vừa bước một bước liền ngây người tại chỗ.
“Cái này…” Nhìn thấy cửa thang máy chầm chậm đóng lại, Lang Nam cuống đến mức lúc thì chạy đến bên trái người phụ nữ – không chen vào được, lúc lại chạy đến bên phải người ta – cũng không chen vào được, đúng lúc anh ta định mở miệng xin người phụ nữ nhường đường một chút, liền nghe thấy Thẩm Thận Nguyên ở phía sau kêu một tiếng, “Mẹ.”
Lang Nam lòng đang buồn bực, tiếp lời nói: “Đúng đó, ai yo mẹ của tôi ơi, có thể nhờ mẹ nhường đường một chút không!”
Người phụ nữ quay đầu nhìn anh ta, phải 5 giây sau mới giật mình nhường đường, “Thật ngại quá.”
Lang Nam thấy con số trên thang máy chầm chậm đi xuống dưới, buồn bực ngẩng đầu than trời.
Người phụ nữ có chút ngại ngùng, “Xin anh hãy đợi thêm một lúc.”
“Không sao, dù sao tôi vốn định đợi.” Người phụ nữ khách khí như vậy, lại khiến Lang Nam cảm thấy ngại ngùng. Lang Nam vỗ vỗ y phục, định tiếp tục chém gió với Thẩm Thận Nguyên đôi câu, liền thấy người phụ nữ đó lại nhanh hơn một bước chặn trước mặt anh, đi đến trước mặt Thẩm Thận Nguyên, khẽ gọi: “Nguyên Nguyên.”
Lang Nam thấy Thẩm Thận Nguyên cao 1m85 cúi đầu trước mặt người phụ nữ cao không đến 1m7, dường như lập tức trở thành đứa trẻ chưa trưởng thành.
“Vị này là?” Lang Nam vô thức tìm kiếm cảm giác tồn tại.
“Mẹ tôi.” Thẩm Thận Nguyên vẫy vẫy tay với anh coi như chào tạm biệt, sau đó mời Khâu Mỹ Quyên vào nhà.
Lang Nam vừa định gọi một tiếng bác gái, cửa liền bị đóng lại.
Tình hình này… có chút không đúng nha.
Lang Nam suy nghĩ không đơn giản, lập tức móc điện thoại ra báo cáo với La boss!
Xuất phát từ thói quen làm mẹ, Khâu Mỹ Quyên vừa vào cửa liền quan sát môi trường sống của con trai một chút, lúc đôi mắt nhìn đến Trung Quốc kết treo trên cửa sổ, hiểu ý cười nói: “Lúc trước nhà chúng ta cũng có một cái Trung Quốc kết thế này.”
Thẩm Thận Nguyên mờ mịt nhìn nàng, “Vậy sao?” Trong ký ức của cậu không có chi tiết này.
Khâu Mỹ Quyên ngây người, thu lại nụ cười.
“Mẹ muốn uống gì?”
“Có những gì?” Khâu Mỹ Quyên không bỏ qua cơ hội tìm hiểu con trai.
Thẩm Thận Nguyên mở tủ lạnh ra, “Nước chanh, sữa, cà phê, nước khoáng.”
Khâu Mỹ Quyên nói: “Mẹ nhớ hồi nhỏ con không thích uống sữa.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Uống sữa dễ ngủ.”
Bà thấy cậu đứng yên không động đậy trước tủ lạnh đã mở, sợ cậu bị lạnh, vội nói: “Cho mẹ một cốc nước chanh.”
Thẩm Thận Nguyên thong thả rót một cốc nước chanh.
Khâu Mỹ Quyên đứng ở trước cửa phòng bếp nhìn cậu, không gấp gáp chút nào vì động tác chậm chạp của cậu, dường như chỉ cần nhìn như vậy thôi, cốc nước chanh kia đã uống vào miệng, rót vào lòng.
Có điều, động tác dù chậm cũng có giới hạn. Thẩm Thận Nguyên cầm cốc trở lại phòng khách, Khâu Mỹ Quyên lặng lẽ đi theo cậu, ngồi xuống trên sô pha, “Sức khỏe của con…”
“Đã không sao rồi.” Thẩm Thận Nguyên ngừng một chút, cảm thấy mình ngắt lời bà là cực kỳ vô lễ, bổ sung nói: “Cảm ơn mẹ quan tâm.”
Khâu Mỹ Quyên lấy một tấm chi phiếu từ trong túi ra.
Thân thể Thẩm Thận Nguyên cứng lại.
“Đây là tấm lòng của mẹ.” Bà muốn nhét chi phiếu vào tay cậu, lại sợ bị từ chối, cuối cùng để trên bàn.
“Con không thiếu tiền.” Thẩm Thận Nguyên rầu rĩ nói.
“Mẹ biết, con hiện giờ là đại minh tinh, bộ phim nào của con mẹ đều xem. Album của con ngày nào mẹ cũng nghe, rất hay.” Khâu Mỹ Quyên nghiêng đầu, dùng ngón tay nhanh chóng lau khóe mắt, lại quay đầu lại, “Mẹ rất tự hào về con.”
Thẩm Thận Nguyên cúi đầu nhìn tay mình. Hai bàn tay như tự có linh hồn của chúng, không chút khách khí đan chặt vào nhau – cậu chỉ có thể dùng cách này để giấu đi sự căng thẳng của bản thân. Sau tám tuổi, cơ hội cậu và Khâu Mỹ Quyên gặp nhau càng lúc càng ít, ít đến mức cậu hoài nghi bản thân có phải đã bị vứt bỏ rồi không. Cậu không dưới một lần nghe thấy bà ngoại thu dưỡng mình nửa đêm canh ba ôm lấy điện thoại cãi nhau với mẹ ở bên đầu kia, nội dung chỉ là lúc nào trở lại thăm, lúc nào đón mình đi, những lời đó nghe nhiều rồi, hoài nghi liền được ngầm hiểu thành sự thực.
Cậu đã bị vứt bỏ rồi.
Lúc đó cậu cho rằng Giản Tĩnh Niên ghét cậu, cho nên mới gửi cậu đi. Nhưng hiện giờ, cậu không còn muốn biết đáp án nữa.
Len lén ngước mắt nhìn Khâu Mỹ Quyên, cậu thử đặt bà và người đó trong ký ức chồng lên nhau. Nhưng mà vô luận cố gắng thế nào cũng đều thất bại. Người mẹ trong ký ức ôn nhu hào sảng, lúc nhà bọn họ khó khăn nhất vẫn luôn tự tin cười nói ngày mai nhất định sẽ càng tốt đẹp hơn. Người mẹ trước mắt vẫn xinh đẹp như thế, vẫn ôn nhu như thế, nhưng không còn nhìn thấy nét kiên cường, chỉ chừa lại ánh mắt né tránh bản thân.
Trong lòng cậu bất chợt cảm thấy mất mát và bi thương khôn tả.
“Mẹ nghe nói con và công ty có chút không vui, có cần mẹ nói với Tĩnh Niên nghĩ cách giúp con không?” Khâu Mỹ Quyên đắn đo lúc lâu mới bật ra một câu như vậy.
Thẩm Thận Nguyên buông hai tay ra, thử dùng giọng điệu thoải mái nói: “Không cần, con đã xử lý xong rồi.”
“Vậy thì tốt.” Khâu Mỹ Quyên cầm cốc nước chanh uống một ngụm, do dự nói: “Nghe Tĩnh Niên nói, các con hai hôm trước đã cùng nhau ăn cơm?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Chú Giản mời.”
Khâu Mỹ Quyên thăm dò hỏi: “Con và bạn cùng đi sao?”
“Anh ấy là La Thiếu Thần, là cha đỡ đầu âm nhạc cực kỳ cực kỳ nổi tiếng.”
Khâu Mỹ Quyên thấy dáng vẻ hớn hở của cậu, lòng hơi trầm xuống, “Anh ta bao nhiêu tuổi, kết hôn có bạn gái chưa?”
Kết hôn lại có bạn gái không phải là…
Thẩm Thận Nguyên trịnh trọng thanh minh: “Anh ấy không bắt cá hai tay.”
“Mẹ không có ý đó.” Khâu Mỹ Quyên cũng phát hiện lời mình nói gây hiểu lầm, “Anh ta là bạn tốt của con, mẹ nên quan tâm mà. Nếu như anh ta chưa có, mẹ cũng nên giúp anh ta để ý một chút.”
Thẩm Thận Nguyên có chút đau đầu. Bởi vì cậu không biết quan hệ giữa bản thân và La Thiếu Thần cụ thể nên định nghĩa thế nào, hoặc giả, tương lai sẽ định nghĩa thế nào. Cậu hàm hồ nói: “Vẫn đang trong quá trình tìm hiểu.”
Khâu Mỹ Quyên hỏi: “Vậy là có đối tượng rồi?”
“Là… hôn rồi.” Thẩm Thận Nguyên bị dồn đến không còn đường mà chạy.
Khâu Mỹ Quyên thấy mặt Thẩm Thận Nguyên từng chút từng chút một đỏ lên, trong lòng từng chút từng chút một trầm xuống, “Đối phương nhân phẩm thế nào?”
“Cái này…” Thẩm Thận Nguyên cảm thấy không dễ hình dung lắm. Ngoại hình của cậu không cần nói, chỉ một chữ Soái, nhưng còn nhân phẩm… chân chính thiện lương? Không có sở thích xấu?
Khâu Mỹ Quyên nhịn không được lại uống một ngụm nước. Từ lúc bắt đầu vấn đề này, bà liền trở nên cực kỳ dễ khô miệng khát nước.
Thẩm Thận Nguyên cuối cùng quyết định nói thẳng, “Như kiểu của con.”
Khâu Mỹ Quyên hai má quỷ dị phồng lên. Bà vội vàng rút hai tấm khăn giấy, bịt chặt miệng và mũi.
“Mẹ?” Thẩm Thận Nguyên lo lắng nhìn bà.
Khâu Mỹ Quyên không biết là bị nước chanh xông lên mũi hay là bị lời của Thẩm Thận Nguyên đập vào tâm hồn, hai mắt chua xót, qua một lúc lâu mới hít hít mũi nói: “Không sao, bị sặc mà thôi.”
Thẩm Thận Nguyên nhìn người mẹ vừa xa lạ vừa quen thuộc, cũng không biết nói gì, chỉ đành khô khốc nói: “Uống chậm một chút.”
Khâu Mỹ Quyên nói: “Mẹ còn nhớ lúc nhỏ con có nói, lớn lên sẽ lấy dì Ôn ở nhà bên, dáng người thon thả lại xinh đẹp.”
Thẩm Thận Nguyên ngượng ngùng nói: “Dì Ôn là trưởng bối.”
“Con ở trong giới Showbiz lâu như vậy, hẳn biết không ít cô gái giống như dì Ôn. Chẳng lẽ không có ai vừa ý sao?”
“Đó là lý tưởng hồi nhỏ.” Hơn nữa còn duy trì đến hai tháng trước… Í? Hai tháng trước? Thẩm Thận Nguyên sửng sốt. Chẳng lẽ hai tháng trước cậu đã có suy nghĩ gì đó với La Thiếu rồi?
Khâu Mỹ Quyên thấy cậu tự dưng ngây người, không nhịn được khẽ ho một tiếng nói: “Trong lòng con rốt cuộc nghĩ thế nào?”
Thẩm Thận Nguyên hoàn hồn hỏi: “Hả? Nghĩ gì cơ?”
“Chính là về nửa kia của con?”
“…” Nhìn biểu cảm lo lắng khôn kể của bà, Thẩm Thận Nguyên cuối cùng cũng hiểu ra, “Phải chăng mẹ…”
Khâu Mỹ Quyên căng thẳng nhìn cậu.
“Đã nghe thấy gì rồi?”
Khâu Mỹ Quyên: “…” Bóng lại bị đá trở về.
Thẩm Thận Nguyên thấy cốc của bà đã hết, vội đứng dậy đi rót nước chanh.
Trong lúc ngồi một mình trong phòng khách, Khâu Mỹ Quyên đã ổn định được cảm xúc. Bà không đợi Thẩm Thận Nguyên ngồi xuống đã nói: “Mẹ biết mẹ không phải một người mẹ tốt.”
Thẩm Thận Nguyên đứng khựng lại.
“Mẹ ích kỷ, yếu đuối, trốn tránh trách nhiệm, nhưng xin hãy tin mẹ.” Bà ngẩng đầu lên, hai mắt lóng lánh nước mắt, “Mẹ vẫn luôn yêu con, chưa bao giờ thay đổi.”
—————-
Trung Quốc kết: một loại sản phẩm bện thủ công của người Hán, Trung Quốc.