Dịch: Phong Bụi
Thẩm Thận Nguyên khóc đến xé gan xé phổi, hình tượng mất hết, khiến ai nhìn thấy cũng mồm tròn mắt trố. Một chữ cậu cũng không nói, nhưng ai cũng nhìn ra được cậu đau lòng biết bao.
La Thiếu Thần túm lấy tay của cậu, trông có vẻ như rất dùng sức kéo ra, kỳ thực hoàn toàn chỉ là vuốt ve.
Xích Tuyết rất nhanh hoàn hồn, bước nhanh về phía bọn họ, nhỏ giọng hỏi Từ Húc chuyện gì xảy ra.
Từ Húc mặt khổ sở đáp: “Ly rượu đó của Tổng giám đốc Lỗ quá mạnh rồi.” Một câu nói liền đổ hết tội lỗi lên người Lỗ Thụy Dương.
Xích Tuyết buồn rầu nghĩ, đừng cho rằng cô ta không nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên sau đó lại uống thêm một ly vodka lớn! Cô ta nghĩ một chút nói: “Khóc đến thế này sẽ không tốt cho sức khỏe. Tôi thấy hay là…”
“Ọe!” Thẩm Thận Nguyên đột nhiên túm lấy cổ áo của La Thiếu Thần làm động tác muốn nôn.
Từ Húc bị chấn động, không ngờ Thẩm Thận Nguyên dám diễn như vậy, dùng mắt, mũi còn chưa đủ, ngay cả miệng cũng dùng luôn rồi.
Phản xạ đầu tiên của La Thiếu Thần là vươn tay ôm, ôm được một nửa hoảng hốt nhận thấy không đúng, lại chuyển thành lôi cánh tay cậu, trên mặt còn tỏ vẻ ngại phiền phức nhưng không thể không nhẫn nhịn.
Xích Tuyết dù sao cũng là phụ nữ, sợ nhất là bẩn thỉu, vội nói: “Mau đưa đến nhà vệ sinh!”
Từ Húc vội vàng cùng La Thiếu Thần mỗi người một bên dìu Thẩm Thận Nguyên chạy vào trong phòng vệ sinh.
Đáng tiếc không cố gắng được đến đích, Thẩm Thận Nguyên nửa đường đã nôn rồi. Kỳ thực cậu vốn không buồn nôn đến thế, chỉ là có chút trào ngược, nhưng bị hai người xách đi nghiêng ngả, liền không nhịn được nữa.
Xích Tuyết vội gọi người đến dọn dẹp. Cô thấy Thẩm Thận Nguyên nôn xong vẫn túm lấy cổ áo La Thiếu Thần khóc, muốn bảo bọn họ rời khỏi lại không tiện mở miệng, chỉ có thể điều hòa nói: “Hoa viên gió to lại lạnh, cậu ấy uống nhiều rượu như vậy, dễ bị cảm lạnh. Tôi thấy hay là vào phòng khách nằm nghỉ một chút, đợi thân thể thoải mái một chút rồi tính. La tiên sinh anh thấy thế nào?”
La Thiếu Thần dường như nhẫn nại đã đến cực hạn, cuối cùng bạo phát, một phát giật tay của Thẩm Thận Nguyên từ trên cổ áo xuống, lạnh giọng nói: “Tốt nhất là nhốt lại.”
Thẩm Thận Nguyên túm không được La Thiếu Thần, khóc nháo càng dữ hơn, mấy lần liền giống như sắp lịm đi.
Từ Húc chỉ đành đưa cổ áo của mình cho cậu ta nắm, dỗ dành: “Đây rồi, đây rồi.”
Thẩm Thận Nguyên không ngừng thút thít, giống như hít thở không thông, đôi mắt khóc đến sưng đỏ mở ra một kẽ hở, mắt mũi toàn là nước, cũng không nhìn rõ là ai với ai, túm được ai thì túm.
Xích Tuyết gật đầu với La Thiếu Thần, tìm hai người phục vụ đang giúp chuẩn bị bữa tiệc lại, cùng Từ Húc dùi Thẩm Thận Nguyên vào phòng.
Tiểu Chu lần chần đi đến gần, lấy từ trong túi xách ra một chiếc khăn ướt đưa cho anh: “Quần của anh bị dính phải kìa.”
“Cảm ơn.” La Thiếu Thần khom người lau gấu quần.
“Anh không sao chứ?”
“Chúng ta về trước thôi.” La Thiếu Thần đi về phía cổng lớn.
Tiểu Chu chạy bước nhỏ theo sau anh: “Chúng ta không tiếp ứng cậu ấy sao?”
La Thiếu Thần đáp: “Diễn xong phần diễn của chúng ta, rời khỏi, là việc duy nhất hiện tại chúng ta làm được.” Cho dù việc đó khiến anh rất bất lực.
Tiểu Chu thấy tâm tình anh không tốt, thức thời im lặng một lúc mới tiếp tục lẩm bẩm: “Kỹ thuật diễn của cậu ấy giỏi thật.” Dừng một lúc lại nói, “Của anh cũng giỏi.” Đến mức cô nhìn mà suýt chút nữa xông qua đá cho cho La Thiếu Thần một cái, để anh đối tốt với Thẩm Thận Nguyên một chút.
La Thiếu Thần nhìn cô một cái, hỏi: “Cô cảm thấy đó là cậu ấy diễn sao?”
“Hả?” Ý là sao? Chẳng lẽ là thật? Thực sự cảm thấy có uy hiếp tình cảm sao? Chuông cảnh báo trong đầu Tiểu Chu vang lên.
La Thiếu Thần rầu rĩ nói: “Đơn giản chính là bản năng.” Nếu như không phải mặt không biểu cảm đã quen, làm ầm ĩ đến mức anh thiếu chút nữa lạnh mặt không nổi.
Thẩm Thận Nguyên vào phòng nghỉ cho khách vẫn không an phận, túm lấy cổ áo của Từ Húc ra sức gào khóc.
Xích Tuyết cũng không tiện tiếp tục nhìn, nói một câu thong thả nghỉ ngơi liền vội vã xuống lầu.
Thẩm Thận Nguyên sợ cô ta nghe lén ngoài cửa, lại khóc thêm một lúc nữa.
Từ Húc đi quanh căn phòng một vòng, không tìm thấy thiết bị giám sát và nghe lén, lúc này mới thở phào. Anh ra ngoài cửa tìm phòng vệ sinh công cộng vắt lấy một chiếc khăn, như không có việc gì quay lại đưa cho Thẩm Thận Nguyên, “Không sao chứ?”
Thẩm Thận Nguyên gần như rạp trên giường, ngay cả sức lực cầm khăn tay lau mặt cũng không có, chỉ phất phất tay.
“Cậu ngủ đi, chốc nữa tôi quay lại đón cậu.” Từ Húc mở cửa ra ngoài một cách tự nhiên. Vừa nãy trên đường đi vào phòng vệ sinh anh đã chú ý qua xung quanh, phát hiện bốn phía đều không có lắp đặt thiết bị giám sát. Có vẻ Lỗ Thụy Dương cũng không biến thái đến mức thích ngồi trước màn hình thưởng thức tư thái đi đứng oai phong của mình.
Thẩm Thận Nguyên thực sự quá mệt, hơn nữa sau khi nôn dạ dày trống rỗng, chạm vào gối liền không muốn động đậy gì nữa, qua một chốc liền thực sự ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, giống như một chớp mắt, căn bản không ngủ say được, lại giống như một thế kỷ, ngủ đến mức tỉnh dậy liền quên hết. Cậu mở mắt, cảm thấy trong bóng tối dường như có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Người đầu tiên cậu nghĩ đến là Từ Húc.
Thế nhưng cảm giác Từ Húc mang đến cho cậu không …giày vò như thế, ít nhất cũng không giống như một mãnh thú chờ thời cơ mà chồm tới.
Trong bóng tối, thời gian trôi đi thật chậm.
Rất lâu sau, cậu mới nghe thấy tiếng nắm cửa chuyển động, sau đó là tiếng đóng cửa.
Thẩm Thận Nguyên hoàn toàn tỉnh táo lại. Nếu như nói lúc trước phần lớn cồn đều đã bị nước mắt của cậu mang đi, thì phần còn lại đã tiêu hao hết trong đám mồ hôi lạnh vừa rồi cậu toát ra. Cậu không quên mình hiện tại đang ở đâu, càng không quên thân phận và nhiệm vụ hiện giờ của mình.
Cậu một mình ẩn núp trong bóng tối một lúc, mới giả vờ lật người thăm dò động tĩnh sau lưng.
Lúc Từ Húc đi có để lại cho cậu một ngọn đèn hành lang, hết sức ảm đạm, giống như ánh sáng từ đèn pin cầm tay, nhưng cũng đủ để cậu nhìn rõ trong phòng không có người thứ hai.
Thẩm Thận Nguyên thở phào một hơi, chậm rãi ngồi dậy, xuống giường, đi đến bên cửa, dán vào cửa, lẳng lặng lắng nghe. Tuy rằng cửa rất dày, nhưng đêm quá tĩnh lặng, cậu nghe thấy bên ngoài có người đóng cửa, tiếng động hơi trầm đục như phát ra từ một cánh cửa dày nặng.
Bên ngoài cũng là bóng đêm, còn đen hơn ở trong phòng.
Cho dù là trước hay sau khi uống rượu, đầu óc Thẩm Thận Nguyên tối nay vẫn luôn ở trạng thái tỉnh táo. Cậu cực kỳ chắc chắn tiếng động vừa rồi phát ra từ cánh cửa nào. Có điều cậu cũng phải thừa nhận, tia sáng yếu ớt khe cửa dưới không chắn hết được cũng giúp được một phần nào.
Cậu hít sâu một hơi, trở về phòng lấy khăn mặt, sau đó đi đến chỗ cách cánh cửa đó khoảng 1m, dán tai lên tường. Có thể là nhờ khe cửa, cậu không ngờ thực sự có thể nghe thấy người phía trong nói chuyện, tuy rằng có chút mơ hồ, nhưng dựa vào những từ ngữ mấu chốt và tưởng tượng vẫn có thể miễn cưỡng ghép lại thành đoạn hội thoại vốn có của bọn họ.
“Anh không còn thời gian đâu.” Giọng nói già nua, Thẩm Thận Nguyên khẳng định chắc chắn giọng nói này mình chưa từng nghe qua.
“Tôi không hiểu ý ông. Ông nói tôi vẫn còn 30 năm để chuẩn bị.” Đây là giọng nói của Lỗ Thụy Dương. Tuy rằng Thẩm Thận Nguyên không chắc rằng sau khi ông ta bị cháy thành than còn có thể nhận ra hay không, nhưng cậu tuyệt đối không phản đối đề nghị đốt Lỗ Thụy Dương thành than.
Giọng nói già nua tiếp tục: “Sự việc cứ luôn xảy ra thay đổi. Địa phủ đang chỉnh lý lại giấy tờ, có lẽ không bao lâu nữa sẽ phát hiện ra tôi đã sửa đổi sổ sinh tử, đến lúc đó anh khó thoát một kiếp.”
Lỗ Thụy Dương sẽ chết sao? Thẩm Thận Nguyên kích động.
Lỗ Thụy Dương hỏi: “Còn có cách nào khác không?”
“Đẩy nhanh kế hoạch của chúng ta.”
Lỗ Thụy Dương trầm mặc.
Giọng nói già nua nói: “Anh không còn đường lui đâu. Anh đã nhìn thấy kết cục của mình sau khi xuống địa phủ rồi đó, nếu như không muốn sau khi chết thê thảm như vậy thì đừng có lề mà lề mề nữa.”
Lỗ Thụy Dương nói: “Tôi đang cố gắng, nhưng La Định Âu và Giản Tĩnh Niên…”
“Tôi không đến để hỏi anh quá trình thế nào, tôi chỉ cần nhìn kết quả.”
“Tôi cần sự trợ giúp.”
“Cát Phụng đâu? Hắn không đủ để giúp anh sao?”
“Bị bắt rồi. Tôi muốn cung cấp luật sư cho hắn, nhưng bị hắn từ chối rồi.”
Đối phương có chút kinh ngạc, “Ai có thể bắt được hắn?”
“Không biết. Tôi hiện tại đang rất lo không biết hắn có khai ông ra không.”
“Tôi không lo. Cho dù hắn có khai tôi ra, cũng chẳng có ai có thể làm gì được tôi. Được rồi, việc này giao cho tôi, tôi sẽ cho hắn an phận.”
Thẩm Thận Nguyên nghe đến đây, từ thân thể lạnh lẽo đến tận tim gan. Cậu không biết Lỗ Thụy Dương và người này đang mưu tính chuyện gì, nhưng rất rõ ràng, đây là một bàn cờ rất lớn. Cậu nghe thấy bên trong lặng im, sợ bọn họ đột nhiên đi ra, vội vàng xoay người định đi khỏi, nhưng chính giữa hành lang có một bóng đen đang đứng khiến cậu giật thót thiếu chút nữa kêu lên.
Hắn là ai? Đứng đây nghe bao lâu rồi?
Đầu óc Thẩm Thận Nguyên một mảnh trắng xóa, tay cầm khăn mặt bất an run rẩy, ngay cả lý do tìm nhà vệ sinh để rửa mặt đã chuẩn bị kỹ cũng quên mất tiêu.
Người đó ra hiệu im lặng, phát hiện cậu không nhìn thấy, vội vàng nghiêng người, để ánh trăng bên ngoài cửa sổ cuối hành lang có thể chiếu sáng khuôn mặt mình.
Thẩm Thận Nguyên sau khi mượn ánh trăng nhìn rõ đối phương là ai, càng kinh ngạc hơn.