Dịch:Phong Bụi
Đi học lại, đi học lại, lại đi học lại.
“Không phải con không tin Thẩm Thận Nguyên buôn thuốc phiện hay sao?” La Thiếu Thần hỏi.
Thẩm Thận Nguyên không chút do dự trả lời: “Tất nhiên không tin ạ.” Bản thân có làm hay không cậu là người rõ nhất.
La Thiếu Thần hỏi: “Vì đẹp trai à?”
“Bởi vì cực kỳ đẹp trai.” Thẩm Thận Nguyên nhấn mạnh thêm, sau đó nhận thấy khóe miệng của La Thiếu Thần hơi khẽ nhếch lên, “Chú có ý kiến sao?” La Thiếu Thần hiếm khi có vẻ mặt dễ chịu như vậy khiến cậu to gan hơn một chút.
La Thiếu Thần gật đầu nói: “Cũng khá đẹp trai.”
Thẩm Thận Nguyên thụ sủng nhược kinh.
La Thiếu Thần nói: “Đấy là vốn liếng duy nhất có thể làm nghệ sĩ của cậu ta.”
“Sao lại là vốn liếng duy nhất! Đạo diễn nói anh ấy diễn rất hay mà!” Thẩm Thận Nguyên nói to xong, ngưng một lát, lại kiên định nói: “Hơn nữa tính tình hòa nhã, nhân phẩm tốt.”
“Nhân phẩm của người bị tình nghi buôn thuốc phiện à?”
“……” Thẩm Thận Nguyên bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Chỉ là số đen thôi.”
La Thiếu Thần nói: “Nếu muốn biết rõ chân tướng thì tự mình đi tìm hiểu đi.”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Thế nghĩa là sao?”
La Thiếu Thần nói: “Con nghĩ cậu ta vì sao lại trở thành người bị tình nghi?”
“Số đen.”
“Suy nghĩ bằng đầu đi.”
Thẩm Thận Nguyên cúi đầu nát óc suy nghĩ.
“Trước tiên, cảnh sát cần phải có một đối tượng tình nghi như vậy, sau đó mới có thể tìm ra kẻ thích hợp.”
Thẩm Thận Nguyên vỗ tay, “Không sai.”
“Đối tượng tình nghi này có một phần điều kiện trùng hợp với Thẩm Thận Nguyên.”
“Hả? Có lẽ là bị người khác hãm hại rồi.”
“Cũng có khả năng như vậy, có điều người bị thương trong vụ nổ quán bar rất nhiều, tại sao không phải người khác mà cứ nhất quyết phải là Thẩm Thận Nguyên? Cậu ta là ngôi sao, nhất cử nhất động đều bị chú ý, đổ oan cho cậu ta còn khó hơn đổ oan cho kẻ khác.” La Thiếu Thần nói xong, phát hiện hai mắt Thẩm Thận Nguyên sáng long lanh nhìn mình, “Con nhìn gì thế?”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Chú tin anh ấy là bị đổ oan sao?”
La Thiếu Thần đáp: “IQ của cậu ta không đủ đâu.”
Thẩm Thận Nguyên: “……”
La Thiếu Thần nói: “Cảnh sát nghi ngờ có nghệ sĩ hợp tác với những kẻ buôn thuốc phiện, phân phối ma túy cho các nghệ sĩ khác.” Anh không nhắc đến việc La Khải Tùng bị dính líu vào vụ này.
Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc: “Ai cơ?”
“Con nói xem cảnh sát hoài nghi ai?”
“……. Thẩm Thận Nguyên.” Thẩm Thận Nguyên nghĩ ngợi một lát, cố gắng nhịn nhục, gật đầu, “Đúng, không phải là anh ấy, IQ của anh ấy không đủ cao.”
Trên đường về nhà, Thẩm Thận Nguyên không ngừng nghĩ đi nghĩ lại lời La Thiếu Thần nói, càng lúc tâm sự càng nhiều, nói chuyện với vú Triệu cũng không được sôi nổi. Vú Triệu trách hỏi La Thiếu Thần, “Không phải bảo đưa cục cưng đi giải tỏa sao? Sao trông bé lại càng không vui thế kia?”
La Thiếu Thần nhún vai nói: “Tâm tư bé gái ấy mà.”
Vú Triệu đồng tình nhìn Thẩm Thận Nguyên, thở dài nói: “Trong nhà không có người cùng độ tuổi để cùng nói chuyện. Tôi thấy tốt hơn là sớm chuyển trường cho Lâm Lâm về bên này học, có vài người bạn cùng nhau chơi, tâm tình nhất định sẽ tốt hơn.”
La Thiếu Thần không đồng ý cũng không phản đối.
Tác phong Vú Triệu trước nay vẫn luôn nhanh nhẹn, sáng vừa nghĩ, tối đã quyết định luôn, chốc lát đã nói luôn với La Định Âu.
La Định Âu vốn vẫn luôn hy vọng La Lâm Lâm có thể ở lại thành A, để cô bé ở cùng với La Khải Trạch và Sử Mạn Kỳ chẳng qua cũng chỉ là bất đắc dĩ khi cân nhắc đến tình trạng tinh thần của cô bé, bây giờ tinh thần của “La Lâm Lâm” có chuyển biến tốt, ông ta tất nhiên rất lạc quan, không nói hai lời liền đồng ý luôn, còn gọi điện cho La Học Mẫn sắp xếp.
Hành động của La Học Mẫn càng nhanh hơn, bảo thư ký suốt đêm tìm nhà trẻ, đến chiều ngày hôm sau, thủ tục cũng đã làm ổn thỏa, trực tiếp đi học luôn là được.
Nhân vật chính sắp được đi học lúc này đang theo dõi tin tức của “Tình định đại huyễn giới”. Sự góp vui của La Thiếu Thần và cậu tuy rằng có thể làm tăng thêm một chút đề tài, nhưng cũng khiến cho điểm đáng chú ý của bộ phim “Tình định đại huyễn giới” vốn đã không có gì để nói lại càng thêm lạc đề, cả bản tin đều nói về phát ngôn của La Thiếu Thần và chuyện của La gia. Có một đoạn còn nhấn mạnh là La Lâm Lâm sẽ tiến quân vào làng giải trí, đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều đạo diễn nổi tiếng tranh nhau mời diễn, ngày cô bé trở thành ngôi sao nhí siêu cấp không còn xa.
Cậu có chút hiểu được La Thiếu Thần đang nghĩ gì rồi. Muốn trả lại sự trong sạch cho mình có hai cách: Cách thứ nhất là tìm ra chứng cứ chứng minh mình vô tội, cách thứ hai là tìm ra chứng cứ chứng minh đối tượng tình nghi là một người khác. Cách thứ nhất rất dễ dàng giải quyết, trở về thân thể của mình, đích thân giải thích, nhưng cách dễ dàng nhất lại là cách khó nhất hiện giờ. Cách còn lại chính là tìm ra kẻ tình nghi phạm tội đích thực. Nếu như kẻ đó đã phân phối ma túy cho nghệ sĩ thì nhất định sẽ có không ít nghệ sĩ biết, chỉ cần tìm được một người trong số đó, là có thể hoàn toàn lôi được con châu chấu bám trên dây thừng ra được.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thận Nguyên có chút phấn chấn rồi. Thân phận đứa bé gái sáu tuổi quả là một sự che giấu rất tuyệt, những kẻ đó cho dù có phòng bị thế nào cũng không thể chú ý đến một đứa trẻ sáu tuổi. Có lẽ La Thiếu Thần cho cậu vào giới showbiz là để cậu có cơ hội tự phá án cho bản thân mình?
Thẩm Thận Nguyên vui mừng lăn lội trên giường một lúc, nụ cười trên khuôn mặt nhạt dần, sau đó liền nhảy bật dậy.
Trừ khi La Thiếu Thần phát giác ra thân phận thực sự của cậu, nếu không sao có thể để một đứa bé sáu tuổi làm một chuyện nguy hiểm như vậy chứ!
……
Nhất định là cậu nghĩ sai rồi.
La Thiếu có lẽ muốn tìm ít việc để dời đi sự chú ý của La Lâm Lâm, tránh cho cô bé đau lòng vì chuyện bố mẹ cãi nhau và việc chú ruột qua đời.
Ừm! Nhất định là như vậy!
Thẩm Thận Nguyên hóa thân thành con rùa nhỏ, chầm chậm rụt đầu và tứ chi lại, giấu mình trong chiếc mai rùa.
Gần tối, La Học Mẫn cố ý dành thời gian đi mua dụng cụ học tập cùng Thẩm Thận Nguyên.
Thẩm Thận Nguyên bây giờ mới biết mình vừa thoát khỏi miệng hổ liền rơi vào hang sói. “Gần đây trong nhà rất bận, con có thể ở lại để giúp đỡ mọi người!”
Từ rất lâu trước đây, tình cảm của La Học Mẫn đối với La Lâm Lâm luôn thiên về nuông chiều, tuy cảm thông với những gì cô bé gặp phải, nhưng trong lòng vẫn không thật thích cá tính của cô bé lắm, bất ngờ nghe được những lời ngoan ngoãn biết điều của cô bé, sự vui mừng trong lòng không lời nào tả hết, không nhịn được mà hôn mấy cái lên má cậu, “Yên tâm, việc trong nhà đã có ông nội, cô cả và bố con rồi, không cần lo lắng nhé. Lâm Lâm chỉ cần học hành chăm chỉ, ngày nào cũng vui vẻ thì cô cả cũng sẽ rất vui.”
Trong lòng Thẩm Thận Nguyên dâng lên một trận cảm động, có điều nhớ đến ranh giới giữa nam và nữ, vẫn là nhẫn nhịn sự thôi thúc muốn hôn lại, lặng lẽ gật đầu. Đến lúc mua hết những thứ cần mua, cậu mới nhớ ra một chuyện…
Cậu không muốn đi nhà trẻ!
Bất kể trong lòng cậu nghĩ thế nào, việc cho La Lâm Lâm đi nhà trẻ vẫn nhận được sự tán đồng của tất tần tật trên dưới nhà họ La. Thẩm Thận Nguyên vốn còn định lôi kéo La Thiếu Thần làm đồng minh, nhưng chẳng hiểu sao hai ngày sau chẳng thấy La Thiếu Thần ló mặt, cho nên, chuyện đi nhà trẻ đã định, ngày hôm sau, cậu đeo cặp sách thỏ bông màu hồng, được xe đưa đến tận nhà trẻ gần đó.
Nói đến đây, không thể không nói một chút đến một việc khác khiến cho Thẩm Thận Nguyên cực kỳ sửng sốt, phiền muộn và không thể hiểu nổi. Đó chính là trong lúc lựa chọn dụng cụ học tập, cậu không hề suy nghĩ mà đều chọn toàn một màu hồng! Điều này đối với Thẩm Thận Nguyên mà nói là không thể tưởng tượng nổi! Cậu tuy thích đủ mọi màu sắc, nhưng tuyệt đối không thể nào chọn cặp sách thỏ hồng – làm diễn viên chính là như vậy, rất dễ dàng hòa nhập vào vai diễn.
Sau khi cậu tìm thấy căn nguyên, quyết định vào lúc người nhà họ La không nhìn thấy mà cố hết sức biểu hiện ra mặt đàn ông của mình, tránh cho sau này trở lại khó thoát khỏi vai diễn.
Chuyện đầu tiên làm khi vào học một lớp mới đó chính là tự giới thiệu bản thân.
Giáo viên chủ nhiệm sợ cậu ngượng ngùng, trước tiên để cho các bạn học khác giới thiệu mẫu trước, đợi đám trẻ giới thiệu xong mới cho Thẩm Thận Nguyên lên. Thẩm Thận Nguyên đi đến giữa đám đông, thanh thanh họng, nói: “Tớ tên là La Lâm Lâm, năm nay sáu tuổi, tên tiếng Anh của tớ là Man!”
Giáo viên chủ nhiệm vỗ tay trước, cho cậu ngồi giữa hai bạn gái, “Chào mừng Mandy học cùng chúng ta, Mandy, ừm, là một cái tên rất dễ thương!”
Thẩm Thận Nguyên: “……..” Dy ở đâu ra vậy? Cô giáo DIY ra đấy à! (DIY: do it yourself, tự mình làm ra ^^)
“Tiếp theo chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhỏ nhé!” Cô giáo chủ nhiệm mang ra một cái thùng, bên trong là những sợi dây nhiều màu sắc. “Các con hãy tự chọn cho mình màu sắc yêu thích đi nào.”
Thẩm Thận Nguyên liếc trúng dây màu đen! Đó mới chính là màu sắc của đàn ông!
Những đứa nhỏ khác quả nhiên không lãnh ngộ được ý nghĩa thật sự của màu đen là màu của đàn ông, ai ai cũng chỉ thích đỏ vàng lục lam. Thẩm Thận Nguyên mắt nhìn chăm chăm, đến lúc đến lượt cậu, lập tức đưa tay ra.
Đúng lúc đầu ngón tay chỉ còn cách sợi dây màu đen 5cm thì một dải dây hồng được nhét vào trong tay cậu.
Cô giáo chủ nhiệm hơi cúi người, cười híp mắt, nói: “Cô của con nói con thích màu hồng, cô giáo đặc biệt để lại cho con nè.”
Thẩm Thận Nguyên cầm lấy dây màu hồng, chầm chậm, chầm chậm nở nụ cười, “Cám ơn cô ạ.”
“Không có gì.”
“……”
Vú Triệu nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên lặng lẽ tan học trở về nhà, lặng lẽ lên lầu, biểu cảm còn u ám hơn cả buổi sáng ra khỏi cửa, không khỏi kinh ngạc, vội vội vàng vàng đi tìm La Học Mẫn, “Nhà trẻ đó có đáng tin không? Sao cục cưng có vẻ còn kém vui hơn buổi sáng hôm nay trước khi đi khỏi nhà vậy?”
La Học Mẫn còn đang lo lắng về kế hoạch khai thác Tinh La Thành, đầu cũng không ngẩng lên, đáp: “Một trong những trường mẫu giáo tốt nhất của thành phố, có thể do chưa thích nghi với hoàn cảnh ấy mà. Lâu rồi sẽ quen thôi.”
Vú Triệu nói: “Cục cưng vừa đi học, có thể nào bị ai đó bắt nạt không?”
“Không thể nào, con nói với bên trường rồi, sẽ sắp xếp mọi việc dựa trên sở thích của Lâm Lâm.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
“Không tốt một chút nào cả!” Thẩm Thận Nguyên oán hận nói với La Thiếu Thần qua điện thoại, “Con không muốn đi nhà trẻ.”
La Thiếu Thần hỏi: “Là vì tiểu tân lang của con không ở đó sao?”
“…….” Thẩm Thận Nguyên nói: “Đó là ưu điểm duy nhất.”
La Thiếu Thần nói: “Ngày mai chú xin nghỉ phép giúp con.”
“Chỉ ngày mai thôi sao?”
“Nếu như biểu hiện của con tốt, có lẽ sẽ là rất nhiều ngày.”
“Biểu hiện tốt ạ? Chú muốn làm gì?”
“Thử vai.”
“Là bộ phim giám chế cơm hộp giới thiệu ấy ạ?” Thẩm Thận Nguyên vừa nghĩ tới cơm trắng mù tạt muối cùng đậu phụ, liền cảm thấy ăn không tiêu.
La Thiếu Thần nói: “Chú hỏi thăm qua rồi, rất đáng tin.”
Tinh thần Thẩm Thận Nguyên dao động, hỏi: “Vai chính đúng là do Mã Duy Càn diễn ạ?”
“Ừ, nữ chính cũng xác định rồi, là Bành Ức Như.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Con nhận.”
“Con nghĩ quá nhiều rồi, trước tiên phải để đạo diễn biết con là ai đã.”
“Ha ha… cũng đúng.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Thận Nguyên khí thế bừng bừng, dậy sớm mặc quần áo, sau đó chạy đến phòng La Học Mẫn đòi trang điểm.
La Học Mẫn lúc đầu không đồng ý để cho La Lâm Lâm tiến vào làng giải trí, tuy có nhà họ La chống lưng, nhưng giới showbiz nhiều thị phi, quá phức tạp đối với một bé gái sáu tuổi. Cô đã từng uyển chuyển bày tỏ suy nghĩ của mình, nhưng La Định Âu và La Khải Trạch lại rất lạc quan, giới showbiz có mặt phức tạp, nhưng cũng có mặt tốt của nó, nếu như có thể khiến cho La Lâm Lâm tìm thấy được niềm vui trong đó, tính cách trở nên sáng sủa hơn, vậy thì cũng đáng.
Câu nói đó quả có khiến La Học Mẫn hơi chút thay đổi suy nghĩ của mình, do vậy biết cậu sắp đi thử vai, liền trang điểm hết sức cẩn thận.
Lúc La Thiếu Thần đến, liền nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên, một mặt phấn với hiệu ứng khói ở hai bên mắt, đi xuống.
“……”
“……”
Bốn mắt nhìn nhau, đều có chút không nói nên lời.
La Học Mẫn đắc ý đi theo sau Thẩm Thận Nguyên khoe công, nói: “Sao nào? Không kém chuyên viên trang điểm là bao chứ?”
La Thiếu Thần nói: “Em nghĩ chúng ta có thể trực tiếp tranh vai diễn của nữ chính được đấy.”
La Học Mẫn không nghe hiểu được ý ngoài lời nói đó, vẫn chưa hết đắc ý, “Mau đi ăn sáng thôi, ăn xong thì đi thử vai nào! Cô hôm nay sẽ dặn nhà bếp làm thêm mấy món ngon, để buổi tối thưởng cho hai người.”
“Dạ.” Thẩm Thận Nguyên đưa mắt tiễn cô lên lầu, sau đó vội vàng chạy đến trước mặt La Thiếu Thần, mặt đầy vẻ khổ sở, hỏi: “Làm thế nào bây giờ?”
La Thiếu Thần nhìn đồng hồ một chút, nói: “Đến tiệm bách hóa.”
Tiệm bách hóa, quầy hóa mỹ phẩm, hóa trang thử, gom hàng…
Thẩm Thận Nguyên nhìn La Lâm Lâm trang điểm nhàn nhạt trong kính, gật đầu nói: “Xuất phát thôi.”
Trong giới truyền hình, Cổ Lực Khả có thể nói là một đạo diễn nổi tiếng nhà nhà đều biết. Top 3 bảng xếp hạng đạt tỉ lệ người xem đông nhất mỗi năm, ông ta ít nhất cũng phải chiếm một trong ba vị trí đó, nếu như không, thì là do năm đó ông ta không quay gì cả. Có điều, tính khí của ông cũng không kém phần nổi tiếng, ngoại trừ những diễn viên ngự dụng do chính tay ông đào tạo ra, những diễn viên khác đều hợp tác xong liền không qua lại, liên lạc gì nữa, cho nên ông ta còn có một biệt danh, đó là đạo diễn “Tình một phim”. (đặt tên theo “tình một đêm” – for one night ^^)
Thẩm Thận Nguyên trước đây chủ yếu tấn công làng điện ảnh, nên chưa từng hợp tác với ông ta, chỉ nghe Phong Á Luân nhắc đến lịch sử hợp tác giữa hai người những năm đầu, xô xát ngay tại trận rất khủng khiếp, nếu như không phải Cao Cần lợi dụng ảnh hưởng của Y Mã Đặc mở ra một con đường từ trong vụ ẩu đả giới điện ảnh cho Phong Á Luân, có thể năm đó Cổ Lực Khả đã trù dập một vị Thiên vương.
Nghĩ đến chốc nữa phải thử vai trước mặt một vị đạo diễn ma vương như vậy, Thẩm Thận Nguyên thân kinh bách chiến cũng hơi cảm thấy áp lực.
“Con đang lo lắng gì vậy?” La Thiếu Thần mua một cốc nước hoa qua cho cậu.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Nghe nói tính khí đạo diễn không tốt lắm.”
“Điều này là nhà trẻ dạy hay là kênh giáo dục nói vậy?”
“…… Tin tức giải trí nói mà.”
“Ừ, tính khí ông ta không tốt lắm.”
“Nếu như con diễn không tốt, ông ta trù dập con thì phải làm sao?”
La Thiếu Thần thản nhiên nói: “Chuyện như vậy sẽ không xảy ra đâu.”
Thẩm Thận Nguyên yên tâm một chút, thầm cảm khái: Quả nhiên dựa vào đại thụ có khác! Trên đầu có người che cho là khác hẳn!
La Thiếu Thần nói: “Nếu như diễn không tốt, con liền không có cơ hội tham diễn. Ông ta có gì mà trù dập được? Không cho con đi nhà trẻ à?”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Mau trù dập anh ta đi!