Dịch: Phong Bụi
Lời mời, lời mời, bị từ chối.
Cao Cần cũng không hỏi nguyên nhân, trực tiếp nhảy sang vấn đề khác: “Sức khỏe cậu vừa hồi phục, trước cứ ở nhà nghỉ ngơi, có chuyện gì tôi sẽ báo với cậu. Tiền điện thoại của cậu Tiểu Chu đã nạp rồi.”
Thẩm Thận Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thông báo vặt vãnh cũng không sao.”
“NCC có show tên “Chinh phục đỉnh cao”, đang cần thanh niên trẻ khỏe sức bền không cần nghỉ ngơi tham gia, có cần báo tên giúp cậu không?”
“… Tôi rất cần nghỉ ngơi.”
“Tiếc quá.”
“Cứ để họ tiếc đi.”
“Đưa điện thoại cho La Thiếu đi.”
Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi: “Sao anh biết anh ta ở đây?”
“Thay ‘anh’ bằng Cao Cần, ‘anh ta’ bằng La Thiếu Thần, đặt tiền đề là nhà của Thẩm Thận Nguyên, công thức liền được thành lập thôi.”
Thẩm Thận Nguyên đưa điện thoại cho La Thiếu Thần, nắm lấy lưng ghế, quỳ trên sô pha nhìn anh chăm chăm.
La Thiếu Thần nhận điện thoại: “Mã Duy Càn thế nào rồi?”
Cao Cần nói: “Cậu chọn điểm vào đề hay lắm. Lúc trước Mã Thụy đã sắp xếp hai buổi họp ký giả cho cậu ta, chỗ này một buổi, thủ đô một buổi, kết quả rất không lý tưởng. Cho nên hiện tại cậu ta có hai phương án, dùng album của cậu khởi tử hồi sinh, hoặc dùng một bộ phim bom tấn để cậu ta lần nữa trở lại tầm mắt quần chúng.”
“Bởi vì Mã Ngọc sao?”
“Hiện tại xem ra Mã Thụy đã xem cậu ta là di sản của Mã Ngọc, chứ không phải vật bồi táng rồi.”
“Vóc dáng cậu ta rất to.”
“Đúng vậy, đặt trong quan tài sẽ rất chật.” Cao Cần ngừng một lát, “Còn về Thẩm Thận Nguyên…”
La Thiếu Thần nói: “Tôi đã gửi đề nghị đổi người cho Y Mã Đặc rồi.”
“Dùng của công vào mục đích riêng quá mức trắng trợn rồi.” Trong giọng nói của Cao Cần mang theo ý cười rất khó nhận ra, “Cứ theo đà phát triển này, lập trường của tôi nên là ủng hộ Á Luân.”
“Vị trí của khách mời đã để sẵn rồi.”
Cao Cần hỏi: “Đại Kiều thì sao?”
“Cảm ơn đã nhắc nhở, chốc nữa sẽ gọi điện cho Trương Tri.”
“Có thể tổ chức một cuộc họp gia đình.”
“Một đề nghị không tồi.”
“Á Luân gần đây đang nghiên cứu pha chế rượu.”
“Nguyên Nguyên sẽ nghiên cứu làm điểm tâm tại nhà.”
“Tiramisu được đấy.”
“Thêm ít bánh su kem nữa.”
“Mã Thụy thế nào?”
“Xuất hiện trên menu của buổi tiệc nhất định sẽ rất đáng sợ.” Cao Cần nói, “Cho nên vẫn nên yên vị trong phòng làm việc chuyên tâm phát triển con đường phim ảnh cho Mã Duy Càn thì hơn.”
“Đồng ý.”
Thẩm Thận Nguyên vừa đợi La Thiếu Thần gác máy liền nhịn không được mở miệng hỏi: “Nguyên Nguyên sẽ nghiên cứu làm điểm tâm tại nhà… Nguyên Nguyên là ai?”
La Thiếu Thần không nói gì nhìn cậu ta.
“… Sau 8 tuổi đã không còn ai gọi tôi là Nguyên Nguyên nữa.”
“Bây giờ thì có rồi.” La Thiếu Thần xoa xoa đầu cậu.
Thẩm Thận Nguyên kháng nghị nói: “Nghe giống tên con gái lắm!”
“Ừ.”
“…” Thừa nhận sao?!
“Đừng để người khác gọi cậu như vậy.” La Thiếu Thần một tay miết lưng ghế sô pha, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Thận Nguyên đang ngẩng đầu lên. Đôi mắt toát lên ánh nhìn Thẩm Thận Nguyên rất quen thuộc, nhưng lộ liễu hơn bất cứ lần nào trước đây.
Thân thể Thẩm Thận Nguyên ngửa về sau, ngậm chặt miệng để tim khỏi nhảy ra từ trong cổ họng.
Trước khi trở thành La Lâm Lâm, La Thiếu Thần trong suy nghĩ của Thẩm Thận Nguyên là một Cao Cần số 2 rất ghét mình, lời nói bén nhọn, ánh mắt sắc lẹm, thái độ nghiêm nghị. Sau khi trở thành La Lâm Lâm, cậu biết được mặt dịu dàng của La Thiếu Thần, ánh mắt cứng nhắc khiến người khác run sợ lúc ghi âm album dần dần bị ký ức mới lấp mất, bóng tối từng rộng lớn vô hạn như đêm đen dần nhạt đi. Đúng lúc cậu tin tưởng bản thân và La Thiếu Thần sẽ có một khởi đầu mới tốt đẹp hơn… Tất cả mọi thứ vừa được gây dựng liền bị đạp đổ.
Anh ta hôn mình… với ánh mắt đó…
“Anh thực sự không ghét tôi sao?” Thẩm Thận Nguyên lúng túng hỏi.
La Thiếu Thần cúi đầu hôn lấy môi cậu, thành thục đến dường như đã hôn qua hàng ngàn hàng vạn lần – Đương nhiên, đúng là đã từng hôn, trong tưởng tượng.
Đầu Thẩm Thận Nguyên ngửa ra sau nhường một chút, rất nhanh bị La Thiếu Thần giữ lấy.
Không lướt nhẹ rồi thôi như lần trước, mà là công phá phòng thủ có mục tiêu rõ ràng, cướp sạch chiếm sạch.
Thẩm Thận Nguyên từ chối một cách lấy lệ một chút, liền đắm chìm trong nụ hôn khiến nhiệt độ cơ thể hai người đều dâng cao. Không nhớ rõ là Thẩm Thận Nguyên ngã xuống trước hay là La Thiếu Thần đè cậu xuống, tóm lại khi chuông cửa vang lên, tay của Thẩm Thận Nguyên đang ôm lấy cổ La Thiếu Thần, tay La Thiếu Thần đang cởi cúc áo của đối phương.
Hai người im lặng bốn mắt nhìn nhau một lúc.
Thẩm Thận Nguyên quẫn đến mức không biết chui vào đâu, giơ hai cánh tay lên không biết nên đặt ở đâu, đợi một lúc lâu La Thiếu Thần vẫn không phản ứng, cuối cùng mở miệng nói: “Có người đang ấn chuông.”
Người bên ngoài cực kỳ phối hợp lại ấn một cái nữa.
“Đồ ăn đến rồi.” Thẩm Thận Nguyên thấp giọng nói.
La Thiếu Thần chậm rãi đứng dậy, đang định vươn tay cài cúc áo giúp cậu, Thẩm Thận Nguyên đã nhanh như sóc nhảy sang một bên, tự mình sửa sang quần áo.
Thời gian dần trôi qua trong sự ngượng ngùng của riêng Thẩm Thận Nguyên. Đợi đến khi cậu mở cửa ra đã là chuyện của hai phút sau, bên ngoài có hai người đang đứng, một là bồi bàn của quán ăn dưới lầu, một là thanh niên tây trang giày da.
Thanh niên phong độ ngời ngời đợi bồi bàn đưa đồ ăn và tiền xong, mới mở miệng nói: “Thẩm tiên sinh, tôi là thư ký của Giản tiên sinh. Xin lỗi, trước khi đến lẽ ra nên báo trước một tiếng, có điều người của quý công ty nói rằng điện thoại của Thẩm tiên sinh bị chặn hai chiều, điện thoại đang nợ cước, đành mạo muội quấy rầy.” Anh ta không nói là vị Giản tiên sinh nào, rõ ràng không cần thiết phải nói.
Tay Thẩm Thận Nguyên lập tức cứng đờ.
La Thiếu Thần đi đến bên cửa.
Người thanh niên không lộ cảm xúc liếc nhìn anh một cái, lập tức sửng sốt, vươn tay ra hỏi: “La tiên sinh?”
La Thiếu Thần qua quýt bắt tay anh ta, “Chúng tôi chỉ mua có hai hộp cơm.”
“Tôi nói xong liền đi ngay.” Người thanh niên móc ra một tờ giấy mời to bằng lòng bàn tay từ trong túi áo, đưa cho Thẩm Thận Nguyên: “Tối mai 7 giờ, Sảnh Rome Nguyên Minh Quốc tế, Giản tiên sinh mời ngài đến cùng dùng bữa tối.”
“Tối mai cậu ta không rảnh.” La Thiếu Thần nói.
Người thanh niên hỏi: “Thẩm tiên sinh ngày nào thì rảnh? Tôi có thể sắp xếp lại.”
La Thiếu Thần vươn tay ra, cởi cúc áo cài lệch của Thẩm Thận Nguyên, cài lại đúng chỗ, “Từ nay về sau ngày nào của cậu ấy cũng chỉ dành cho mình tôi thôi.”
Người thanh niên kinh ngạc nhìn anh.
Nhìn tư thái chiếm hữu như lẽ đương nhiên của La Thiếu Thần, Thẩm Thận Nguyên thầm rên trong lòng! Nửa thân dưới của nam nhân quả nhiên không thể quá manh động!
Người thanh niên nhìn Thẩm Thận Nguyên, “Ý của Thẩm tiên sinh thế nào?”
Thẩm Thận Nguyên vừa định mở miệng, môi đã bị hai ngón tay của La Thiếu Thần chen vào. Đầu óc cậu lập tức ầm một tiếng, huyết khí xông thẳng lên đầu, người và cảnh trước mắt nhất thời mờ mịt, đỏ rực một màu…
Người thanh niên đợi một lúc lâu không đợi đến lúc Thẩm Thận Nguyên trả lời, đã hiểu ý đi khỏi, có điều trước khi đi anh ta còn sâu xa nói: “Giản tiên sinh và Giản thái thái về nước nghe được chuyện của Thẩm tiên sinh, hết sức lo lắng. Hai vị nói thế nào cũng là trưởng bối của Thẩm tiên sinh, xin ngài hãy suy nghĩ kỹ.”
Cửa bị La Thiếu Thần đóng lại.
Thẩm Thận Nguyên vừa quay đầu lại liền nhìn thấy anh ta đang đánh giá mình, “Chúng … ta ăn cơm thôi?” Cậu cầm lấy hộp cơm chắn giữa hai người.
“Trước tôi, người dùng ánh mắt đó nhìn cậu là Giản Tĩnh Niên?” La Thiếu Thần bình thản hỏi.
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy toàn thân chấn động, dường như có vô số quả bom nhỏ nổ tung bên người, phá tan tành lớp phòng ngự cậu vất vả dựng lên, khiến cho thân thể cậu không còn vỏ bọc, da tróc thịt bong.
“Không phải.” Ánh mắt cậu tránh né, rất nhanh trấn định lại, lắc đầu, “Anh là người đầu tiên.”
La Thiếu Thần nhéo má cậu, “Ánh mắt và biểu cảm nhập vai rất nhanh, nhưng sắc mặt chuyển đổi quá chậm.”
Mặt Thẩm Thận Nguyên càng đỏ hơn.
La Thiếu Thần xách hộp cơm chuyển lên bàn ăn, lặng lẽ lấy hộp cơm và đũa ra.
Thẩm Thận Nguyên ngồi đối diện anh, cẩn trọng quan sát sắc mặt anh, do dự một chút nói: “Lúc đó tôi mới có 8 tuổi, rất nhiều chuyện vẫn còn chưa hiểu hết, có thể đã hiểu nhầm rồi.”
“Hiểu nhầm là ông ta ghét cậu?”
“Có thể ông ta thực sự ghét tôi.” Thẩm Thận Nguyên nhớ lại ánh mắt khi xưa Giản Tĩnh Niên nhìn mình, nội tâm mờ mịt, “Tôi nên gặp ông một lần. Ông ấy là chồng của mẹ tôi mà.”
La Thiếu Thần nói: “Cậu có thể gặp ông ta, nhưng ở trong tầm nhìn của tôi.”
Thẩm Thận Nguyên ngẩng lên nhìn anh chăm chăm, “Tại sao?”
“Cậu nói xem?” La Thiếu Thần hỏi ngược lại.
Ánh mắt Thẩm Thận Nguyên dần biến thành nhìn trừng trừng, nhưng khi ánh mắt La Thiếu Thần quét qua, cái nhìn trừng trừng đó lại trở thành không đủ khí thế, có chút yếu đi. Cậu gắp mộc nhĩ cho vào miệng nhai, giọng nhỏ như tiếng muỗi, “Tôi không ghét yêu đương đồng tính.”
La Thiếu Thần đủng đỉnh nói: “Tôi không ghét trở thành người đồng tính.”
“Khụ khu…” Thẩm Thận Nguyên bị sặc.
Câu trả lời của La Thiếu Thần để lại một không gian tưởng tượng rất lớn, lớn đến mức đủ để khiến Thẩm Thận Nguyên trằn trọc, khó ngủ. Cậu lăn lộn trên tấm ga giường mới thay một lúc, mở máy tính, vào game.
Hiện giờ lên giường là thói quen tốt mà “La Lâm Lâm” rèn luyện thành, kỳ thực thời gian vẫn sớm, mới có 8 rưỡi, game vẫn đang rất náo nhiệt.
Cậu vừa đăng nhập, khung chat riêng tư của Cự Linh Thần lập tức nhảy ra!
[Riêng tư]
Cự Linh Thần: Mi cuối cùng cũng lên rồi?
Cự Linh Thần: Mi mà muộn một phút nữa, ta liền đến chỗ Nguyệt lão cưỡng chế giải trừ quan hệ phu thê với mi rồi.
Đại Hồ: …
Tại sao mạng không lag!
Thẩm Thận Nguyên lần đầu tiên vì nguyên nhân này mà hận công ty điện tín.
[Riêng tư]
Cự Linh Thần: Đi thôi, làm nhiệm vụ.
Đại Hồ: Tôi chỉ muốn đi dạo loanh quanh thôi.
Cự Linh Thần: …
Cự Linh Thần: Thực ra mi là con gái phải không?
Đại Hồ: Xin lỗi, thực sự không phải.
Cự Linh Thần: Nếu không phải thì đừng nghĩ nữa.
Đại Hồ: Làm gì mà kỳ thị giới tính thế?
Cự Linh Thần: Hai thằng con trai trước hoa dưới trăng phong hoa tuyết nguyệt có thành cái dạng gì không?
Đại Hồ: …
Đại Hồ: Tôi chỉ muốn đi một mình, không bảo cậu đi cùng.
Cự Linh Thần: Làm nhiệm vụ phu thê!!!
Đại Hồ: … Cậu có thể giả vờ như tôi đã đến muộn một phút.
Cự Linh Thần: Mi bị bệnh à!
Cự Linh Thần: Là mi muốn kết hôn đó! Trêu chọc ta vui lắm sao! Mi có biết ta đợi bao lâu rồi không?
Cự Linh Thần: Hoặc là đi làm nhiệm vụ với ta, hoặc là tuyệt giao!
Cự Linh Thần: Mi chọn đi!
Đại Hồ: …
Đại Hồ: Ha ha ha ha ha … Đàn ông con trai làm gì mà phong hoa tuyết nguyệt! Làm nhiệm vụ làm nhiệm vụ.
Cự Linh Thần: Hừ!
Trước máy tính, Thẩm Thận Nguyên vừa đập tay phải mình vừa lẩm bẩm, “Chừa cái tội nhanh tay, chừa cái tội nhanh tay!”
Cự Linh Thần khó khăn lắm mới bắt được người giày vò đến tận 1 giờ sáng, Thẩm Thận Nguyên nằm xuống là ngủ không biết trời trăng, Tiểu Chu ấn chuông gọi điện bàn gọi di động luân phiên gần nửa tiếng đồng hồ, cậu mới tỉnh dậy.
“Giám đốc Cao cho tôi nghỉ phép rồi mà.” Thẩm Thận Nguyên ủy khuất nhìn cô.
Tiểu Chu không nói hai lời, xông vào phòng cậu mở máy tính ra.
Thẩm Thận Nguyên chạy theo sau oa oa kêu lên, “Thiếu tiền có thể thương lượng, đừng bán máy tính của tôi!”
Tiểu Chu mở diễn đàn biển rộng trời cao ra, click vào một thead cho cậu.
Thẩm Thận Nguyên vừa nhìn tiêu đề của thead lập tức ngây người…
Nghệ sĩ lén mở party ma túy kéo bạn bè đến đã nghiền.
——————–
Bụi: Tiramisu bánh điểm tâm của Ý