[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 159: Chương 159: Trận lớn (Hạ)




Dịch: Phong Bụi

Bầu trời u ám vẫn khiến lòng người khó yên tâm hơn bầu trời sáng lóa.

Thẩm Thận Nguyên nâng Champagne trên tay, không có chút tâm tư nào uống rượu, chỉ là không ngừng lắc, lắc, “Anh nói…” Câu nói mới vừa mở đầu, liền không nói tiếp.

La Thiếu Thần nhìn chằm chằm di động, “Nhớ là bậc tiểu học đã từng học một câu tiếng Anh.”

“Hello?”

“Câu này nhà trẻ dạy rồi thì phải?”

Ngẫm nghĩ, dường như nhà trẻ La Lâm Lâm học đích xác đã dạy những câu tiếng Anh cơ bản nhất. Thẩm Thận Nguyên lại nghĩ tới một tiếng Anh cực kỳ có màu sắc của bậc tiểu học, “I am Han Meimei.”

“Nam là không là Lý Lôi sao?” (Bụi: Hàn Mai Mai và Lý Lôi là hai nhân vật học sinh trong video dạy tiếng Anh của tiểu học TQ)

“… Nhưng cùng giới tính không phù hợp với phương hướng chú ý của thiếu niên.”

La Thiếu Thần nhíu mày, hàm ý trong đáy mắt không cần nói cũng biết.

Thẩm Thận Nguyên biết điều nói: “Hơ, cho nên bây giờ không phải là thiếu niên nữa rồi.”

“Không có tin tức chính là tin tốt lành.” La Thiếu Thần vừa dứt lời, di động liền vang lên.

Thẩm Thận Nguyên vẻ mặt sầu khổ nhìn di động, “Chúng ta hay là thử bịt tai trộm chuông?”

La Thiếu Thần mở loa ngoài.

“La Thiếu hả? Là La Thiếu hả?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói run rẩy.

“… Tư Mã đại sư?”

“Ờ, có thể lái xe tới cục cảnh sát một chuyến hay không, ta gọi không được xe.”

Tuy rằng đầy một bụng nghi vấn, nhưng La Thiếu Thần vẫn lập tức đồng ý.

Thẩm Thận Nguyên tích cực mặc áo khoác và giày vào, đứng ở huyền quan chờ anh.

La Thiếu Thần nói: “Một mình anh đi là được.”

“Em cũng nghĩ như vậy, nhưng em biết anh nhất định sẽ không đồng ý.” Thẩm Thận Nguyên tay cầm nắm cửa, đưa áo khoác cho anh.

La Thiếu Thần cười cười, nhận áo.

Sau khi mưa to, người và xe cộ ở ngã tư đường đều thưa thớt, chỉ thỉnh thoảng mới thấy đèn xe lóe lên. La Thiếu Thần lái xe suốt dọc đường thông suốt. Tới cửa cục cảnh sát, xe cảnh sát thỉnh thoảng ra vào, còn náo nhiệt hơn ban ngày.

La Thiếu Thần nhìn dựa vào đèn xe tìm người, không thấy Tư Mã Thanh Khổ, đang muốn gọi điện thoại, liền thấy cảnh vệ đi tới, gõ cửa kính xe, hỏi: “Anh họ La phải không?”

La Thiếu Thần nói: “Phải.”

“Từ cảnh quan cho anh đi vào, lầu hai tòa nhà màu xám kia.” Cảnh vệ khoát tay cho đi.

Thẩm Thận Nguyên nói: “Hẳn là Từ Húc.”

La Thiếu Thần gật đầu, lái xe vào chỗ đỗ xe, sau đó cùng Thẩm Thận Nguyên xuống xe lên lầu.

Trong tòa nhà không có người, trống rỗng, đèn ánh sáng trắng chiếu hành lang dài, vắng vẻ tiêu điều.

Hai người lên lầu hai, đang nghĩ xem làm thế nào để tìm được biển số phòng, chợt nghe đến Tư Mã Thanh Khổ hô lớn: “Thế chẳng phải là quá dễ cho hắn rồi sao!”

Thẩm Thận Nguyên theo giọng nói, đi đến một phòng làm việc cửa hé mở. Tư Mã Thanh Khổ và Từ Húc đều ngồi ở bên trong, mỗi người một ly trà sâm, mặt mày hồng hào, bộ dạng hết sức khỏe khắn.

Tư Mã Thanh Khổ thấy bọn họ đến, chân bắt chéo, đắc ý hỏi: “Các ngươi tới rồi?”

La Thiếu Thần một tay đút trong túi quần, tỉnh bơ hỏi han: “Tiền thù lao là căn cứ hợp đồng lúc trước trực tiếp giao cho ông, hay là căn cứ di chúc của ông gửi vào tài khoản sư đệ ông?”

Tư Mã Thanh Khổ lập tức giống như bị đạp phải đuôi, nhảy dựng lên, “Đương nhiên là trực tiếp đưa cho ta!”

“Xem ra di chúc không dùng đến được.”

La Thiếu Thần ngữ khí rất bình thản, thế nhưng vào tai Tư Mã Thanh Khổ lại nghe như có chút gì đó tiếc nuối.

“…” Tư Mã Thanh Khổ khổ sở nói, “Thẩm Tuyền trốn tránh ta, ta có cách nào?”

Thẩm Thận Nguyên hiếu kỳ hỏi: “Thẩm Tuyền vì sao phải trốn tránh ông?”

Từ Húc nói: “Tư Mã đại sư pháp lực vô biên, đối phương bị dọa vỡ mật phải không?”

Lời này rõ ràng là vừa rồi Tư Mã Thanh Khổ tự mình nói, thế nhưng từ miệng người khác nói ra thì ý vị lại có chút không phải như vậy. Tư Mã Thanh Khổ cúi đầu húp trà, che giấu xấu hổ.

Thẩm Thận Nguyên nói: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao Tư Mã đại sư lại ở đồn cảnh sát?” Nhân tố hóng chuyện trong thân thể ào ào nhảy ra. Cậu không khống chế nổi tò mò, kéo cái ghế ngồi xuống trước mặt ông, tha thiết mong chờ nhìn Tư Mã Thanh Khổ.

Từ Húc nói: “Tôi ở đây đợi lệnh.” Anh ta giải thích phần mình, còn lại tất cả dành cho mình Tư Mã Thanh Khổ giải thích.

Tư Mã Thanh Khổ thấy mình không tránh thoát, vội ho một tiếng nói: “Cũng không có gì. Thẩm Tuyền gây ra động tĩnh lớn như vậy, là một trong những chưởng môn của tam tông lục phái, ta đương nhiên phải đi xem đến tột cùng. Nào biết tới nơi, đã bị một đạo kết giới chặn lại, hơ, cứ như vậy đi.”

Thẩm Thận Nguyên gấp đến độ gãi má, “Như vậy là như thế nào?”

La Thiếu Thần nhìn quần áo của Tư Mã Thanh Khổ, nói: “Tư Mã đại sư lúc trước mặc hình như không phải bộ này phải không?”

Ngươi mắt làm bằng gì mà tinh vậy?

Tư Mã Thanh Khổ tức giận quay lại trừng anh, không cam lòng đáp: “Kết giới kia hết sức lợi hại, ta xông vài lần, bị thương nhẹ.”

Từ Húc nói: “Bộ y phục này là ta cho Tư Mã đại sư mượn.”

Tư Mã Thanh Khổ thấy tránh không được, dứt khoát nói rõ toàn bộ, “Lần cuối cùng ta xông vào kết giới, ngất đi trong kết giới. Sau khi tỉnh lại liền thấy một đám cảnh sát xông vào, sau đó ta bị đưa đến cục cảnh sát này.”

Từ Húc nói: “Tư Mã đại sư lúc ấy có thấy người nào hay không? Lệnh đồ đâu?”

Tư Mã Thanh Khổ hàm hồ nói: “Đồ đệ của ta không khỏe, không đến đây. Bạch quang lớn như vậy lấp lánh như vậy, nếu như có người nào đó ẩn núp ở bên trong ta cũng không thể nhìn thấy.” Trong lòng ông nghĩ, Ngũ Hành Thông Thiên đại trận có thể dẫn dụ thần quang thuần chính nhất từ Thiên Ngoại Thiên, lực sát thương đối cương thi rất lớn. Cho dù Khâu Cảnh Vân là thi tướng cũng khó bảo đảm chịu đựng được.

Ông nghĩ những chuyện này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi hiểu biết của loài người, cho nên đã không ai nghĩ đến cũng không có ai muốn biết, chuyện này cứ như vậy mà qua đi.

Từ Húc tiếp tục đề tài nói: “Chúng tôi đã phát hiện hai thi thể ở trong luồng sáng, một thi thể rất đầy đủ, một thi thể đã bị đốt thành tro. Bước đầu suy đoán, thi thể đầy đủ kia hẳn là Thẩm Tuyền, thi thể bị đốt thành tro kia vẫn đang so DNA.”

Thẩm Thận Nguyên cũng không biết sao, đột nhiên bật thốt lên nói: “Tôi có thể xem xem thi thể của Thẩm Tuyền không?”

Từ Húc nghi hoặc nhìn cậu, “Vì sao?”

La Thiếu Thần trong lòng căng thẳng, tỉnh bơ nói: “Tên hắn và cha cậu ấy phát âm giống nhau.”

Từ Húc cười nói: “Nếu là như vậy, cậu không cần lo lắng gì hết. Tuổi thọ của thi thể này không tám mươi thì cũng bảy mươi tuổi rồi, trừ phi cha cậu kết hôn muộn, già mới sinh con, bằng không không thể nào. Cậu muốn xem cũng được, dù sao cũng không người nhận lãnh thi thể, nói không chừng sau khi cậu xem có thể có thêm manh mối.”

Một ông già bảy tám chục tuổi?

La Thiếu Thần trong lòng hơi kinh ngạc, không phản đối nữa.

Tư Mã Thanh Khổ mệt mỏi cả đêm, tuy nói chẳng làm thành công cái gì, nhưng sức lực bỏ ra cũng không khác gì đại chiến một hồi, thấy La Thiếu Thần bọn họ trong thời gian ngắn không thể quay về ngay, dứt khoát hỏi mượn Từ Húc một tấm thảm lông, không ngại ngùng mở điều hòa, nằm ngay trên ghế sa lon, chỉ bảo bọn họ trước khi về đánh thức ông.

Từ Húc dẫn Thẩm Thận Nguyên đi nhìn di thể.

Thẩm Thận Nguyên nghe nói Thẩm Tuyền tuổi đã hơn bảy tám chục, cảm thấy hơn phân nửa không có liên quan gì đến cha mình, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được muốn gặp một chút.

Lúc bọn họ đến xem, pháp y vẫn chưa động thủ. Chuyện ánh sáng trắng bốc tận trời như vậy, cả cục cảnh sát đều bị kêu trở lại tăng ca.

Pháp y nói: “Các cậu tới sớm rồi, bằng không bên trong bên ngoài đều có thể xem thấy hết.”

Thẩm Thận Nguyên tưởng tượng đến sắc mặt trắng bệch, nếu không có La Thiếu Thần ở sau lưng đỡ cậu, phỏng chừng phải tìm cái ghế ngồi xuống. Cậu vạch vải trắng lên, liếc một cái, lập tức giật mình.

Từ Húc vốn không hi vọng gì, thấy vẻ mặt cậu tim đập mạnh và loạn nhịp mới lắp bắp kinh hãi, “Thật sự quen sao?”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Tôi đã gặp qua ông ấy ở quán ăn, chúng tôi còn chụp ảnh chung. Ngay tại đêm nay!”

Từ Húc lẩm bẩm nói: “Điều này cũng thật khéo.” Anh đột nhiên vỗ đùi nói, “Cậu nói cậu chụp ảnh chung với ông ta, có phải bối cảnh là một WC hay không?”

Lần này đến phiên Thẩm Thận Nguyên nghi ngờ, “Làm sao anh biết?”

“Chúng tôi tìm được một vài mảnh vụn ảnh chụp ở hiện trường, đang tìm người chơi ghép lại ảnh nữa ấy chứ, thế là được rồi, biết là cái gì thì không cần lãng phí thời gian nữa.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Ông ấy là Thẩm Tuyền thật sao?”

Từ Húc nói: “Cái này phải đợi người của Thông Thần phái đến nhận thi thể mới biết được.”

Thẩm Thận Nguyên thấp giọng nói: “Nếu cuối cùng không ai nhận xác ông ấy, anh liền cho tôi biết, tôi sẽ nhận.”

Từ Húc cau mày nói: “Không tốt lắm thì phải?” Anh lập tức từ hình thức cảnh sát tiến vào hình thức người đại diện, “Nếu như bị phóng viên đào ra, lại ồn ào huyên náo.” Anh nhìn về phía La Thiếu Thần, hi vọng anh ta khuyên vài lời.

Ai ngờ La Thiếu Thần nói: “Cậu ấy không tiện ra mặt, thì để tôi ra mặt.”

Từ Húc: “…” Thánh phụ loại tính chất đặc biệt này cũng sẽ lây nhiễm sao?

Từ Húc nói: “Tôi sẽ cố gắng thuyết phục Thông Thần phái lau mông sạch sẽ.”

La Thiếu Thần nói: “Đồ Lạc Văn đâu?” Theo lý, lúc này anh ta hẳn là phải trấn thủ ở đồn cảnh sát.

Từ Húc nói: “Nơi này xảy ra chuyện lớn như vậy, cấp trên đang chờ người báo cáo, thuận tiện nói một chút về thành quả gần đây. Không ai thích hợp hơn anh ta. Chúng ta bây giờ chỉ đợi kết quả DNA, nếu thi thể kia thật là Lỗ Thụy Dương…” Anh duỗi lưng một cái, “Thì tất cả chuyện này đúng là hết thảy đều kết thúc rồi!”

Thẩm Thận Nguyên vốn đoán Lỗ Thụy Dương cùng Thẩm Tuyền đấu tranh nội bộ mới có thể khiến hiện trường xuất hiện hai thi thể, nhưng là bây giờ ngẫm lại lại cảm thấy rất không có khả năng. Làm sao lại khéo như vậy, hai người đều chết cả. “Nếu thi thể là Lỗ Thụy Dương và Thẩm Tuyền, vậy ai đã giết bọn hắn?”

Từ Húc nói: “Đợi thu thập chứng cứ hiện trường xem có thể tìm được đầu mối gì hay không. Nhưng những chuyện liên quan đến ma quỷ thần thánh, hơn phân nửa là sẽ bị bỏ mặc.”

Bọn họ đi ra từ phòng pháp y, Thẩm Thận Nguyên nhịn không được quay đầu lại.

Từ Húc nói: “Sao còn lưu luyến không rời? Không phải là nhìn trúng tiểu ca pháp y của chúng tôi đấy chứ?”

La Thiếu Thần nói: “Hửm?”

Từ Húc vội vàng nói: “Tôi ngày mai liền cho tiểu ca pháp y của chúng tôi đi xem mắt!”

Thẩm Thận Nguyên do dự nói: “Tấm hình kia nếu ghép lại được, có thể sao ra cho tôi một bản không?”

Từ Húc lập tức đồng ý.

La Thiếu Thần đứng ở phía sau Thẩm Thận Nguyên, lặng lẽ thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.