[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 35: Chương 35: Tuyên truyền (Trung)




Dịch: Băng Hoa – Beta: Phong Bụi

Tin tức, tin tức, quá chấn động.

Buổi tuyên truyền diễn ra vào buổi chiều, La Thiếu Thần trước tiên cần về văn phòng một chuyến. Lần này Thẩm Thận Nguyên không theo đuôi, lời nói ái muội không rõ ràng của La Thiếu Thần tối qua khiến cậu vô cùng sợ hãi, quyết định tạm thời duy trì cự li với La Thiếu Thần, đợi sóng gió qua đi ……chắc là sẽ qua đi thôi.

Vú Triệu nhìn cậu một người ngồi bên bàn mà than ngắn thở dài, nhịn không được đề nghị: “Cục cưng không phải mới mua máy tính sao? Tại sao lại không lên lầu chơi máy tính?”

Chơi máy tính? Rõ ràng là bị máy tính chơi.

ID game bị niêm phong, sư huynh, Cao Cần ra nước ngoài, Thẩm Thận Nguyên không chút tin tức, thiên sư bắt ma chỉ có ở trong phim …… những tin tức xấu này đều là máy tính nói cho cậu!

Thẩm Thận Nguyên lặng lẽ lắc đầu.

Vú Triệu nói: “Hay là lên lầu xem bố mẹ đã dậy hay chưa? ”Tuy rằng bà rất không thích đôi vợ chồng này, càng tự cho rằng mình chăm sóc cục cưng chỉ nhiều chứ không ít hơn bọn họ, nhưng bọn họ suy cho cùng cũng là bố mẹ ruột của cục cưng, đây là điểm mà mình bất luận hy sinh bao nhiêu cũng không thể thay thế được.

Thẩm Thận Nguyên nhớ tới vụ cãi nhau của Sử Mạn Kỳ và La Khải Trạch, tính hiếu kỳ bị khơi lên, do dự nói: “Bọn họ hình như cãi nhau rồi.”

Vú Triệu lớn tiếng nói: “Lại cãi vã cái gì thế không biết!” Nói xong sợ cục cưng của mình sợ hãi, vội nói “Cục cưng không cần sợ, vú sẽ bảo ông nội con đi giáo huấn bọn họ.”

Xem biểu hiện của Sử Mạn Kỳ tối qua, rõ ràng là trạng thái tình thần không ổn định, nếu mà La Định Âu ra mặt, nhất định sẽ khiến sự việc càng khó vãn hồi. Thẩm Thận Nguyên thở dài nói: “Con buồn ngủ rồi, lên lầu ngủ thêm một lúc.”

Vú Triệu đau lòng nói: “Được, đến giờ ăn cơm vú sẽ gọi con.”

“Vâng.”

Nhìn bóng lưng rời đi của cậu, vú Triệu trong lòng cân nhắc, cục cưng khó khăn lắm mới vui vẻ một chút, không thể để lại về như cũ được. Bà nên đề nghị cục cưng chuyển trường tới, làm quen thêm vài người bạn, đúng, phải nghe ngóng một chút nhà trẻ nào ở thành A có chất lượng tốt nhất, lại gần nhà nhất.

Thẩm Thận Nguyên hoàn toàn không biết biểu hiện hiếm khi “đúng chỗ” của mình thế nhưng khiến Vú Triệu nảy sinh ý nghĩ lại lần nữa cho cậu đến trường học, nếu mà biết, cậu nhất định sẽ xông về, vừa hát vừa nhảy mà biểu diễn con gấu trúc nhỏ vui vẻ.

Nằm trở lại giường, cơ thể buồn ngủ đến không muốn động đậy, trong đầu vẫn không biết mệt mỏi mà nghĩ tới các sự việc khác nhau, nhưng sự thực đã suy nghĩ quá nhiều rồi, mối nối rối vào với nhau, đã lộn thành một cuộn dây nhiều màu sắc, năm màu sáu sắc mà càng lúc càng trở nên khó phân biệt sợi nào là sợi nào.

Thẩm Thận Nguyên lật qua lật lại trên giường, nhìn ánh sáng từ màu trắng dần dần trở nên vàng, lại trở thành vàng sáng, cuối cùng không thể xuyên qua được nữa mà đứng lại trong cô đơn, rút ra máy tinh xách tay từ trong gầm giường.

Rõ ràng đã biết là vô dụng, lại đã thành thói quen, một ngày không làm liền cảm thấy toàn thân không thoải mái.

Nhập vào Kiều Dĩ Hàng, không có tin tức mới nhất, rõ ràng vẫn chưa trở về, nhập vào Thẩm Thận Nguyên, không có……í?

Thẩm Thận Nguyên nhìn mấy dòng kết quả ngay trên cùng:

Thẩm Thận Nguyên bị thương nặng nằm bệnh viện, Y Mã Đặc giấy không gói được lửa.

Khẩn cấp! Thẩm Thận Nguyên hôn mê bất tỉnh, tất cả mọi người cần đoàn kết lại, cùng nhau cầu nguyện!

Thẩm Thận Nguyên bị thương nặng, Y Mã Đặc nói Kiều Dĩ Hàng còn chưa biết rõ.

……

Sự tĩnh lặng trước đó dường như là chuẩn bị cho phong ba nổi lên hôm nay, tất cả các con sóng đều bạo phát lên trong một thời gian ngắn ngủi, cuộn tới rào rào, khiến Thẩm Thận Nguyên hoàn toàn cuốn vào trong những đợt sóng ức hiếp dữ dội, hơi chút bất cẩn, liền không còn lối ra.

Vú Triệu gọi Thẩm Thận Nguyên ăn cơm, phát hiện sắc mặt cậu càng trắng bệch hơn so với lúc trước, thần sắc cũng vô cùng lơ đãng, trong lòng sợ hãi, “Cục cưng, ngủ không ngon ư? ”

Thẩm Thận Nguyên tắt máy tính đi, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, “Con… mơ thấy ác mộng.”

“Mơ ác mộng gì? Nói cho vú nghe đi? ”

Thẩm Thận Nguyên nhìn vẻ mặt quan tâm lo lắng của vú Triệu, trái tim ấm áp lại, bất luận người mà vú Triệu thật sự quan tâm là ai, ít nhất lúc này người bà nhìn thấy là mình, vậy là đủ rồi, cậu nhịn không được mà xô vào trong lòng bà, nói nhỏ: “Mơ thấy tiểu tiểu thúc thúc biến thành mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết ……”

“Vậy nhà vua nói như thế nào? ”

“Nhà vua……nhà vua cũng sợ chết khiếp rồi.”

“Vậy cục cưng thì sao? Cục cưng nhất định sẽ biến thành công chúa Bạch Tuyết.”

“Không, con biến thành hoàng tử! Hoàng tử đẹp trai cưới công chúa Bạch Tuyết!”

“Ha ha,”Vú Triệu yêu thương vuốt vuốt đầu cậu, “Vậy sao có thể coi là ác mộng chứ? Trong truyện cổ tích người mà mẹ kế công chúa Bạch Tuyết ức hiếp là công chúa Bạch Tuyết, không hề có một chút liên quan tới hoàng tử đẹp trai cục cưng.”

“……”

Đúng! Chỉ cần cậu trở thành hoàng tử đẹp trai, vậy thì mẹ kế liền không thể làm gì cậu rồi! Trong lòng Thẩm Thận Nguyên nháy mắt bừng lên một ngọn lửa mãnh liệt. Có điều, cậu làm sao có thể biến thành hoàng tử đây?

Hơ……

Ừm……

……

Lửa tắt rồi.

Ăn xong cơm trưa, La Thiếu Thần đón Thẩm Thận Nguyên đi tham gia buổi tuyên truyền.

Vú Triệu chọn một bộ váy liền cổ trắng, ren viền hồng, mặc cùng với tất trắng và giày hồng, đến quầng thâm mắt cũng hiện lên vài tia hỉ sắc. Nhưng bà vẫn là chưa thỏa mãn, gọi điện thoại cho La Học Mẫn, mượn đồ trang điểm của cô. “Vú sẽ trang điểm cho cục cưng thành một cô gái xinh đẹp.”

Thẩm Thận Nguyên: “……” Trong linh hồn của mỗi người bà đều ẩn giấu một cao thủ trang điểm.

Nhưng tay nghề trang điểm của vú Triệu rõ ràng không phải là đối thủ của bà La, trát phấn cũng xoa không đều.

La Thiếu Thần nhìn không nổi nữa, tiếp nhận công việc.

Thẩm Thận Nguyên khi đóng phim thường hay hóa trang, đánh phấn nền vẽ mắt là chuyện thường, vì thế việc trang điểm này đối với cậu mà nói không hề khó chịu, điều khó chịu là việc người trang điểm là La Thiếu Thần. Bị cặp mắt kia nhìn chằm chằm, cậu có cảm giác da gà toàn thân đều đang đồng loạt nổi lên, càng đừng nói một tay anh đỡ gương mặt mình lên, một tay khác còn xoa đi xoa lại trên mặt.

“Đã được chưa?” Thẩm Thận Nguyên đợi anh vừa rời tay, lập tức giãy ra.

“Đợi đã.” La Thiếu Thần chọn lấy màu son môi không khác lắm với màu váy của cậu, ghé vào môi của cậu chầm chậm tô.

Môi dưới đường tô của son môi hơi hơi biến hình, sau lưng Thẩm Thận Nguyên cũng hơi hơi dựng tóc gáy.

“Được rồi.” La Thiếu Thần đóng nắp son lại, “Mím môi một chút.”

Thẩm Thận Nguyên mím mím.

La Thiếu Thần thỏa mãn mà gật gật đầu, lấy ra từ trong túi một chiếc mũ lưỡi trai màu vàng đất đội lên đầu cậu, lại lấy ra một chiếc áo khoác thể thao chống thấm nước trẻ con màu đen xì khoác lên người cậu, váy hồng tất trắng chốc lát đã không nhìn thấy nữa.

Vú Triệu kinh ngạc nói: “Đây là……đạo cụ ư? ”

“Vâng.” La Thiếu Thần cuối cùng lấy ra một cặp kinh to đeo lên mũi Thẩm Thận Nguyên.

Thẩm Thận Nguyên không hề lạ lẫm gì với bộ đạo cụ này. Mỗi một ngôi sao đều có mấy bộ để thi thoảng cần dùng thì dùng, có điều La Lâm Lâm …… “Phim nổi tiếng rồi ạ?” việc này quá mức khó tin rồi.

La Thiếu Thần nói: “Còn chưa phát.”

“Vậy tại sao lại mặc như vậy? ”

“Xem không khí hội trường trước,” La Thiếu Thần chậm rãi nói, “Rồi quyết định có cần lộ mặt hay không.”

Quen biết La Thiếu Thần lâu như vậy, cậu cảm thấy câu nói này thật là …… “Có lí nhất!”

Để thăm dò hoàn cảnh, La Thiếu Thần đã tới hội trường hội tuyên truyền trước nửa tiếng đồng hồ.

Thẩm Thận Nguyên không thể tin nổi mà nhìn tòa kiến trúc cổ xưa tường bao loang lổ trước mặt, hỏi: “Chính là nơi này?”

La Thiếu Thần nói: “Chú tưởng người đã từng gặp giám chế kia đều sẽ không cảm thấy kỳ lạ chứ.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Con tưởng ông ta sẽ trực tiếp tìm một cái công viên miễn phí.”

“Con lần sau có thể nhắc nhở ông ta.”

“Đúng nha, công viên miễn phí cũng còn tốt hơn ở đây, đây rốt cuộc là chỗ nào?” Cậu sống ở thành A lâu như vậy, chưa từng đến chỗ này.

“Một nhà khách 2 sao.”

“Con tưởng 3 sao là thấp nhất rồi.”

“Con nên học số học lại lần nữa.”

“Lẽ nào còn có 0 sao?”

“Không đủ tiêu chuẩn 1 sao chính là 0 sao, ví dụ lúc khách sạn không đủ 15 phòng.”

“……Sao chú cái gì cũng biết vậy? ”

La Thiếu Thần điềm nhiên đóng cửa lại, “Đó là bởi vì con cái gì cũng không biết.”

“……”

Đi vào hội trường, Thẩm Thận Nguyên phát hiện giám chế làm tốt hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều, ít nhất trên mỗi chiếc bàn đều có đặt vài cái cốc và một ấm trà, trên bức tường đối diện cửa vào có kéo biểu ngữ, trên đó viết vài chữ: buổi tuyên truyền đóng máy《Tình định đại huyễn giới》. Phía dưới là một tấm áp phích lớn, ở chính giữa là nam nữ diễn viên chính, các diễn viên phụ khác sắp xếp theo hình thang ở phía sau. La Lâm Lâm cũng có, ở cuối góc phải, bối cảnh là cảnh tượng kỳ quái, sắc thái vừa đậm rực rỡ lại không đột ngột, hòa vào làm một, làm nổi bật các ngôi sao trước mắt.

Nhìn tấm áp phích, Thẩm Thận Nguyên sâu sắc tin tưởng, bộ phim này chỉ có giám chế là không đáng tin, những người khác đều toàn bộ phát huy sở trường trong phạm vi có thể. Đáng tiếc sự thật chứng minh, để hủy hoại một bộ phim, một giám chế không đáng tin cậy là đủ rồi.

Trước khi khai mạc mười năm phút, phóng viên lần lượt tới.

La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên ngồi ở phòng một trà bên cạnh phòng ăn, nhìn những phóng viên bên ngoài, phát hiện hầu hết đều là gương mặt lạ, chỉ có hai gương mặt lão làng, vẫn chỉ là tạp chí nhỏ.

Qua một lúc lâu, một người chạy như bay vào trong phòng trà.

Thẩm Thận Nguyên và La Thiếu Thần sợ hãi, còn chưa nhìn rõ đối phương là ai, đạo diễn giám chế và một số diễn viên khác đã xuất hiện rồi.

Giám chế vừa mới đến liền cướp lấy micro của đạo diễn, chắp tay cười nói với các phóng viên: “Để mọi người đợi lâu rồi, thật ngại quá, uống trà uống trà đi!”

Một lão làng lên tiếng nói: “La Bội Giác và Phạm Mĩ Ni khi nào sẽ tới?”

Giám chế nói: “Ha ha ha ha……La Bội Giác và Phạm Mĩ Ni, không sai, nam nữ chính của chúng tôi chính là La Bội Giác và Phạm Mĩ Ni, bọn họ khi nào sẽ tới ……ư? Ha ha, tôi nghĩ, bọn họ sẽ chọn một thời gian mà bọn họ cho rằng là vô cùng thích hợp.”

Lão làng kia không hề bị những lời của ông ta làm cho mơ hồ, nói vô cùng trực tiếp: “Nghe nói Phạm Mĩ Ni từng kêu ca với công ty kinh phí của đoàn làm phim không đủ, cơm hộp chỉ có cơm và hộp, không có thức ăn, ông giải thích thế nào về vấn đề này? ”

Giám chế nghi hoặc hỏi: “Cơm hộp chỉ có cơm và hộp ……không phải rất chính tông hay sao? ”

Lão làng: “……”

Lão làng thứ 2 rút đao ra trận, “La Bội Giác sau lưng cũng đã kêu ca đoàn làm phim các vị, thậm chí nói hối hận nhận vai. Bây giờ anh ấy và Phạm Mĩ Ni là vai chính mà đồng thời vắng mặt tại buổi tuyên truyền, có phải chứng minh nội bộ đoàn kịch tồn tại mâu thuẫn không thể hòa giải? ”

“Vắng mặt? Ai vắng mặt cơ.” Giám chế nói rất chân thành, “Cho dù bọn họ không ở đây, thì tinh thần của bọn họ cũng đang hướng về chúng tôi, đoàn phim chúng tôi chung một trái tim chung một nhịp đập!”

Những người khác của đoàn kịch đều không hẹn mà cùng nghĩ: Không sai! Một trái tim muốn chém chết ông.

Các phóng viên: “……”

Cuối cùng vẫn là đạo diễn ra mặt thu dọn tàn cục, “La Bội Giác và Phạm Mĩ Ni hôm nay đều có việc khác, bởi vì đã được sắp lịch từ rất lâu trước đó, cho nên không có thời gian, có điều, giống như giám chế đã nói, tuy rằng bọn họ không thể tới, nhưng một lần nữa hãy tuyền truyền giúp chúng tôi bộ phim này, bởi vì 《Tình định đại huyễn giới》 thật sự là một bộ phim mọi người đã…….hao tâm tổn huyết làm ra!” Làm xong trực tiếp giảm thọ 10 năm!

Lão làng nói: “Bộ phim này là phim kỳ huyễn, sau khi quay xong nhất định sẽ cần thời gian dài để chế tác hậu kỳ đúng không?”

Giám chế ha ha cười nói: “Anh quá xem thường đoàn làm phim chúng tôi rồi! Việc cần làm hậu kỳ, kỳ trước chúng tôi đã làm rồi, cho nên không cần dùng quá nhiều thời gian.”

Những thành viên khác lại không hẹn mà cùng phỉ nhổ: Tự thổi phồng lên rồi……

Lão làng nói: “Không biết bộ phim này sẽ phát trên đài truyền hình nào đầu tiên?”

“Này phải nhờ các vị giúp đỡ rồi. Bởi vì trong lúc quay phim, không muốn bị người ta làm phiền, cho nên tôi vẫn luôn quay rất khiêm tốn. Bây giờ đã quay xong rồi, hi vọng mọi người có thể giúp đỡ tuyền truyền một chút, để mọi người cùng biết đến một bộ chất lượng cao, trình độ cao, và khiến mọi người vui vẻ.” Giám chế dừng một chút nói, “Quan trọng nhất là để đài truyền hình nhận thức được điểm này.”

Tần số sóng não của phóng viên, nhân viên làm việc đạt tới một nhất trí quỷ dị: Hóa ra là đồ không ai thèm mua!

Giám chế thấy không khí càng lúc càng gượng gạo, vội nói: “Kỳ thực, hôm nay tôi chuẩn bị một vị khách quý bí mật! Nhất định sẽ khiến mọi người rất kinh ngạc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.