Bữa cơm xong xuôi, Nguyệt liền hào hứng ôm đàn
Thế là thu dắt 2 người lên tầng thượng, còn Thiên thì bày lại bàn ghế
Họ như 3 đứa trẻ chơi đùa với nhau hoàn toàn quên mất 1 Bác sĩ tài năng đang hậm hực ngồi đó
Vợ chồng Hà Phàm cũng thay phiên tắm rửa, làm tư thế chuẩn bị nghỉ ngơi để đuổi khéo Tình
Tiếc rằng tâm trạng bác sĩ này đang rất không tốt, hắn cũng không có
hiểu ra được lời đuổi khéo này mà ngược lại mọi suy nghĩ đều hướng về
phía trên cao kia
Không biết 2 cô gái đẹp bây giờ đang làm gì, còn tên thanh niên khốn
kiếp kia nữa....không có hắn ở đây không biết tên đó sẽ làm những điều
tồi bại gì
“Uhm...cha, vậy cha mẹ nghỉ ngơi đi, con lên trên chơi 1 xíu rồi về...”
“Tình ah, ta thấy con cũng mệt mỏi rồi....nghỉ ngơi sớm đi”
“Con thu nó còn đang không thoải mái, mà thằng Thiên và nó cũng còn đang trúc trắc....để chúng nó tự giải quyết đi...”
“Cha ah....cha còn nói nữa, Thu khổ như vậy là do thằng nhà nghèo đó,
trách nhiệm cũng 1 phần là vì cha đó....bây giờ cha còn để cho thằng
khốn đó tiếp xúc với Thu....”
“Cha không sợ sẽ có chuyện nữa sao....”
“Thằng khốn đó tới đây cũng là vì Thu, vì mê cái đẹp của Thu, và vì cả tài sản nhà mình nữa....cha còn không hiểu ah....”
“Nó còn đang quen 1 cô giám đốc xinh đẹp, chủ tịch tập đoàn Thiên Phúc
đó.....nó sẽ không bỏ cô ta, vậy thì còn Thu thì sao....Thu sẽ là người
chịu khổ đó cha ah....”
Lời Tình có vẻ rất là minh xác và đầy logic nhưng mà Hà Phàm không có nghe lọt
“Tình, cha nói với con lần này là lần cuối....Thiên không phải người như vậy.....nếu con vẫn còn thái độ xem thường nó như vậy.....thì con nên
xem lại đạo đức của mình....”
“Nghèo và mồ côi không phải là cái tội....con là 1 bác sĩ, không có lý
nào lại không biết điều đó” nói xong, Hà Phàm 1 mặt đi thẳng vào phòng
Đối với ông, Tình bây giờ đã không còn cái đức tính vốn có, không còn sự khiêm tốn và ham học hỏi như trước nữa, bản chất của nó đã thoái hóa
rồi
Ông không phủ nhận mình rất thương Thiên, và ông bất bình thay nó khi bị Tình mắng nhiếc
Nhưng mà thật sự, ông cũng đã thất vọng quá mức với người bác sĩ vừa du
học về này....đạo đức mà không còn thì con người chẳng còn gì giá trị
nữa cả
.....
Sân thượng
“Nè nha....anh nói trước, nếu về đàn thì anh không dám qua mặt Nguyệt
đâu nha....anh không có tư cách để dậy, mình là tham khảo nhau thôi
đó...”
Hắn nói là có nguyên nhân, dù sao thì hắn cũng mới học đàn được có 1
buổi duy nhất, so với Nguyệt học đàn từ nhỏ thì quả thật hắn chỉ là con
nít
Cho dù hiện giờ hắn có kỹ nghệ cao siêu hơn cả Nguyệt nhưng mà nhập môn là có phân trước sau
“Uhm....anh khiêm tốn ah, em không khó tính vậy đâu, ai giỏi thì người đó dậy....”
Thế là 1 lĩnh vực cứ như vậy được họ thống nhất với nhau, trên người
Thiên phả ra 1 khí tức đại tông sư, sự tự tin và chất nghệ thuật được
hắn thể hiện vô cùng sâu sắc
Cách mà hắn nói, phương pháp mà hắn diễn đạt vô cùng mới mẻ, đến cả Nguyệt cũng nghe mà say đắm
Thế là Thiên nghiễm nhiên trở thành thầy giáo dậy nhạc cho 2 cô gái, hắn dậy lại thổi sáo cho Thu và nâng cao kỹ năng đàn cho Nguyệt
“Em xem nè....đàn là phải dùng cảm giác....dùng ngón tay để thể hiện....chứ không phải chỉ cần thuần thục là được “
Sau đó Thiên chạm nhẹ tay vào phím đàn, khua 1 cái hợp âm sinh ra rất loạn nhưng lại dễ dàng khiến con tim xao động
2 mắt to của Nguyệt lập tức hiện lên 1 tia bất ngờ lẫn kích động
Cô thật không thể tưởng nổi, chỉ 1 cái khua nhẹ mà lại thành như
vậy....trong tay hắn, giống như cứ đánh loạn....loạn cỡ nào....loạn tới
mức nào thì cũng sẽ tự tổ hợp thành nhạc....
Dù loạn nhưng cảm xúc con người khi nghe thấy cũng kịch liệt rung động....đây là loại cảnh giới gì
Nguyệt không thể hiểu nổi....xưa nay cô cũng chưa từng nghe tới
Bất chợt con tim Nguyệt rung lên
Trên người Thiên bất chợt phả ra 1 hơi thở huyền ảo mà sâu đậm đến kỳ lạ....
Hơi thở này...không ngờ lại giống như vô vàn sợi tơ tình cảm đan xen, hỉ, nộ, ai, nhạc, yêu, gét, tình, thù
“Tưng....” 1 gảy lên phím đàn,
Vô cùng vô tận sợi bi thương trên khắp thế gian cùng đan xen lại thành 1 bức tranh bi thảm, như vô tận khổ hải nhân gian...như vô cùng thế gian
bi hận
“Tưng...” lại khua tay, 1 phím đàn lại được gẩy lên.
Vô tận sợi tơ giận dữ như bài sơn đảo hải gom lại thành 1 bức tranh nộ
giận sơn hà,...trời xanh hóa ma thần....đại địa động chân hỏa....nhân
thần hóa quỷ ma
“Tưng....” tay khảy nhẹ, phím đàn lại động lên, vô tận yêu thương khắp
thế gian gom góp trở về dệt thành 1 bức tranh trìu mến, Thiên địa ngập
yêu thương, thế gian tràn từ ái....nhân loại đầy quan tâm....
Trái tim Thu và Nguyệt đã rung động đến ngây ra....trái tim đã hoàn toàn bị ngạc nhiên làm sợ hãi
Trên người Thiên phả ra 1 hơi thở tràn đầy huyền bí và hấp dẫn, hắn tự tin và nghiêm nghị, thoải mái mà chăm chú
Ngón tay khẽ khua...lại “tưng” 1 cái
Không nhiều không ít nhưng lại khiến 1 bức tranh chứa đựng vô tận vui
thú nhân gian được hình thành, người nghe mà quên mất mọi phiền muộn
Người cảm nhận, là trực tiếp cảm nhận cái mê li trong ý cảnh...trực tiếp đi sâu vào tâm linh, giải phóng vô tận khát vọng trong linh hồn được
giải khai....ý cảnh vui sướng này thấm từ trong lan ra cơ thể
Còn tiếng đàn lại thấm vào cơ thể thông qua lỗ tai, ngấm vào huyết mạch
châu thân....kích động vô vàn tế bào không ngừng nhảy động lên vui sướng
Chỉ 1 tiếng đàn....nhưng lại sinh ra vô tận mê li, vô tận nộ giận, vô
tận yêu thương, và vô tận sầu thảm....mỗi 1 cung bậc từ tình cảm đều
được kích phát chỉ vì 1 tiếng đàn duy nhất
Sau đó,....trước cặp mắt long lanh của mỹ nhân, khí chất trên người Thiên lại thay đổi
Bàn tay kéo 1 vòng, tiếng đàn chạm rãi vang lên....từng nốt từng nốt một...từng cung bậc tình cảm lại được diễn biến ra
1 bức tranh nhân gian an bình sinh ra....thế nhân là vô tận vui sướng xen lẫn với yêu thương được vẽ lên....
Tâm tư con người lập tức dịu xuống...thế gian là 1 sự yên bình như thế....khả ái như thế...ngập tràn yêu thương như thế....
“Tưng...”tiếng đàn bỗng chốc dừng lại....kết thúc 1 đoạn ý cảnh bình yên
Là 1 chút bình yên hiếm có trong dòng đời nghiệt ngã lắm chông
gai....sống....hãy tận hưởng 1 phút này thôi....quý giá nó....trân trọng nó....tại vì..
Bình Yên....chỉ là.....Phút Chốc
.....................