Giới Thần

Chương 799: Chương 799: Bạo Tạc Phù Phát Uy




“Ầm..ầm..ầm..” sự tiếp đất của Lã Mông là một chuỗi những âm thanh rung trời, sau khi hắn rơi xuống chân núi thân thể đã hoàn toàn hóa thành máu huyết lẫn lộn, một tuyệt thế thiên tài cực mạnh đương thời cứ như vậy liền bị một tát bay thẳng trăm dặm như một bao tải rách thê thảm nằm vật ở đây.

Chiến thần quyết là pháp môn luyện thể cho nên thân thể môn nhân chiến thần đà ai nấy đều vô cùng mạnh mẽ khi luyện đến địa cảnh thậm chí phải dùng đỉnh cấp địa phẩm bảo binh chuyên chủ công mới có thể miễn cưỡng gây tổn thương, hạng người như Lã Mông lại càng có được bảo thể tối cường mạnh hơn đồng lứa vô số lần, không tính tới Phi Ngư Giáp thì chỉ một tấm thân thể của hắn thôi cũng rất hiếm có vật gì có thể đả thương.

Không phải nói quá chứ nếu mang một thanh địa phẩm bảo kiếm và một kiếm tu mạnh nhất ra công kích hắn thì bất quá cũng chỉ thể chém rách được 3 tấc da mà thôi.

Nhưng mà một tát cả Thiên không ngờ lại khiến Lã Mông hắn cùng với sự bảo hộ của Phi Ngư Giáp đều đồng loạt bị phá vỡ.

Một người có đầy đủ lực phòng ngự đạt đến mức độ gần như bất tử đến nỗi đỉnh cấp địa phẩm bảo khí không đả thương nổi mà lại bị 1 tát duy nhất của Thiên dày vò cho thành huyết nhân như vậy có thể hiểu được mức độ của 1 tát này là cỡ nào.

Chỉ có điều, dù sao thì Thiên vẫn còn rất nương tay, một tát hoàn toàn chỉ dùng man lực sẽ chỉ gây ra ngoại thương cho nên kết hợp với sinh mệnh cường đại của Lã Mông thì tất nhiên sẽ không giết được hắn.

Điều đó Thiên cũng không quan tâm, thứ mà hắn cần cũng đã lấy được cho nên chuyện còn lại hắn chẳng thèm quan tâm, chỉ là tại lúc này sắc mặt hắn lại hơi sựng lại một chút.

Cũng trong lúc này, sau một lúc ngơ ngác khó tin rốt cuộc Tần trưởng lão cũng giật mình tỉnh dậy, ngay lập tức ông ta cuồng nộ quát lên.

”Hoàng Thanh Thiên...nghiệt súc ngươi muốn chết”

Thiên nhìn Tần trưởng lão đang bạo nộ trên trời ánh mắt bình tĩnh đáp.

”Hắn ta còn chưa có chết đâu...đây là ta đã nương tay lắm rồi”

”Nương tay...ta thấy ngươi chính là muốn giết người, loại súc sinh ác độc như ngươi còn dám nói nương tay...”

”Hừ...buồn cười, nếu như ta không đánh hắn thì người chết sẽ là ta....ngươi có thể nhìn thấy rất rõ tại sao lại chỉ biết chỉ mũi giáo về phía người nhà”

”Hoàng Thanh Thiên....ngươi cũng xứng làm người nhà của ta, nghiệt súc vô tri, ngươi đừng vọng tưởng trèo cao, loại hạ tiện như ngươi chết đi có gì đáng tiếc....ngươi còn dám xảo miệng cãi láo”

”Uhm...cho nên người ta giết ta là đúng, còn ta đả thương người là sai. Thậm chí người ta sưu hồn hay huyết hồn hồi quang với ta cũng là đúng...còn ta phản kháng sẽ là sai?”

Giọng Thiên không lớn không bé nhưng lại chứa đầy sự giận dữ, giọng hắn bất giác đanh lại, ngữ khí sắc bén

”Còn dám cãi, hỗn láo...ngươi là vãn bối của Thiên Kiếm Môn, ngươi nhận tất cả công ơn tái tạo của tông môn mà phát triển như ngày hôm nay, ta nói cho ngươi biết...mọi thứ mà ngươi có, tất cả đều là của tông môn, dù là Thấu Thiên Kính hay chính sinh mạng ngươi cũng vậy...”

Thiên trợn mắt lên.

]

”Hừ,...ta tới Thiên Kiếm Môn này an uống đều tự lo, tự làm để lấy cống hiến sau đó lại lấy cống hiến để đổi công pháp...tất cả đều là sự trao đổi công bằng, Thiên Kiếm Môn này chưa từng cho không ta cái gì cũng chưa từng có ân huệ gì với ta, thậm chí các ngươi còm chưa từng đối xử với ta như con người, các ngươi còn dám mở miệng nói 2 chữ “công ơn””

”Hừ...còn dối trá ngụy biện, súc sinh ngươi...quả thật Thiên Kiếm Môn ta nuôi hạng vong ân phụ nghĩa như ngươi còn tác dụng gì....cút cho ta, từ nay trở đi ngươi bị trục xuất khỏi tông môn, nể tình ngươi luyện võ chưa hoàn thành luyện thể cảnh ta nhân từ không phế tu vi ngươi”

Thiên cười cười nói.

”Ngươi không cần đuổi ta cũng sẽ đi, Thiên Kiếm Môn này thối nát tới như vậy còn không đủ tư cách dung chứa ta”

Nói xong Thiên nắm tay Nhan nhi và Cửu Lý Minh Phượng xoay người muốn đi

”Súc sinh....ngươi nói gì, còn dám nhục mạ tông môn, tưởng rằng ta nhân từ không so đo là có thể làm càn sao...đứng lại đó cho ta”

Nói xong Tần trưởng lão tay hóa thành một cự đại bàn tay, vươn tay liền muốn chụp lấy Thiên.

Một thủ này như khai sơn liệt hải mạnh mẽ không thể tả, nếu như Thiên là một người bình thường chỉ bị chịu áp bức thôi cũng đủ chết ngàn lần, bàn tay này vung ra hệt như muốn nắm lấy giun đế vừa thả liền bất chấp sống chết quyết bắ bằng được.

”Hừ....mở miệng là 1 câu “súc sinh”, ngậm miệng là một câu “tiện nhân”, đến cả phải trái đúng sai cũng cưỡng từ đoạt lý.

ngươi là đại trưởng lão, tu vi có, tuổi tác có, địa vị có nhưng chỉ có nhân phẩm là không có,...còn đáng để ta tôn trọng sao..”

Nói xong, tay Thiên hóa thành một trận ảo diệu vạch ra không khí, trên thân thoáng hiện một loại khí thế hỗn độn mà rối loạn.

Tay hắn cách Tần trưởng lão cả mấy chục mét nhưng một tay này sờ ra, cự đại chưởng thủ trên trời liền như va phải đá dừng lại giữa không trung, dư uy tán loạn ra xung quanh sau đó

”Rắc....két...”cự đại chưởng ảnh cứ như vậy liền bị bóp nát vụn tan vỡ ra thành vô số mảnh kình khí tán loạn.

”Hự...” chưởng ảnh ẩn chứa tinh thần của Tần trưởng lão, chưởng này vỡ tan liền khiến lão bị tổn thương.

”Đừng tưởng ngươi là địa cấp thì người trong thiên hạ đều phải khép nép kính sợ ngươi....Hoàng Thanh Thiên ta không thích phiền phức nhưng cũng không phải loại người mặc cho ai cũng có thể khinh”

Giọng Thiên không còn lại một chút ôn hòa, câu câu vọng ra đều mạnh mẽ đóng đinh lỗ tai người nghe rung rung.

”Hừ, còn không biết hối cải...vậy thì hôm nay bổn trưởng lão sẽ thay mặt chấp pháp đường...thanh lý loại tiện chủng tà ma ngoại đạo như ngươi...” nói xong Tần trưởng lão thân hóa thành một đầu kim bằng mầu vàng óng, lực áp khủng bố chợt sinh ra.

”Xẹt...xẹt...két...” phong nhuệ lĩnh vực vừa thả ra liền khiến một vùng trời đều vỡ vụn nát tan, thiên địa như lâm vào ngày tận thế.

Đôi cánh kim bằng như vô số lưỡi đao lớn sắc bén vô bỉ chỉ vỗ nhẹ vào không trung liền chém rách tươm những hạt năng lượng, đánh vỡ rào cản không gian nhào tới, ưng trảo như phá rách thương khung, liệt sơn hà - diệt thần ma trảo xuống.

”Hừ, ngu ngốc....” Thiên khinh thường mở miệng trào phúng, tại thời điểm này Thấu Thiên Kính còn đang tổng hợp âm dương cực hạn lực lượng cùng với bí quyết chiến thần quyết chuẩn bị tấn cấp, Thiên cũng chẳng rảnh chơi lâu dài.

Vị Tần trưởng lão này đã động nộ tới hắn, Thiên Kiếm Môn này Thiên biết mình sẽ không thể ở lâu được nữa vậy thì hắn chẳng còn gì phải kiêng kỵ nữa cả.

Chỉ là một môn ưng bằng cửu trảo và tu vi địa cảnh tầng 3, vị Tần trưởng lão này còn tưởng rằng Thiên yếu ớt đến mức có thêt tùy ý bắt nạt sao, buồn cười.

Đã như vậy thì ngày hôm nay Thiên cũng sẽ cho Thiên Kiếm Môn này biết một chút sợ hãi đi.

Không thấy Thiên làm gì, chỉ thấy bên cạnh hắn lập lòe 1 cái liền hiện ra 10 tấm mầu đen hắc phù trông thật ngoan ngoãn, nhưng nếu có Trình Công Hà ở đây nhất định sẽ khóc thét lên mấy câu sau đó cầu phúc cho Tần trưởng lão kia.

Ưng bằng pháp tướng còn chưa tới, khí thế đã như nộ long gầm thét, bầu trời mất sạch quang huy, phong nhuệ lĩnh vực trảm phá thiên khung vạch ra một lối đi sắc bén.

Ngay lúc này, 10 đạo hắc phù lẫn vào trong trời đêm biến thành 10 điểm đen khó nhìn đã lao tới, mỗi đạo phù đều trông vô cùng ngoan ngoãn nhưng viền đỏ lấp láy trên đó lại như một đầu ác quỷ đang nhe răng phệ người.

”Récccccccc...Hoàng Thanh Thiên...chết đi cho ta”

Tiếng la vọng đầy uy thế của ưng bằng kêu lên khiến người rợn tóc gáy nhưng mà trả lời lại lão lại chỉ có một âm thanh duy nhất.

Sau 1 phút bình lặng đến tột cùng, bầu trời đã nhanh chóng bị che lấp bởi những đạo tia sáng nhỏ sau đó...

”U......ỳ.....n.....h....u.....ỳ....n....h”

Một âm thanh chấn thiên động địa vang lên, bầu trời nổ tung ra một đám mây hình nấm khổng lồ, mọi vật chất đều bị thiêu rụi, không gian bị đánh vỡ vụn hóa thành vô số vết rách như cái khe đen ngòm chết người.

Bầu trời nổ tung khủng khiếp, dư chấn lan ra khiến một mảnh trời đều tung bay, mặt đất bị dư chấn dục thành cái lỗ lớn.

Âm ba phát ra khiến đình đài lầu các cách đó 300m đều bị san phẳng.

8 vị môn chủ đứng gần nhất bị dư chấn này quét tới bay vút đi như ruồi nhặng rồi trọng thương như cái bao tải rách rớt cái bịch xuống đất không biết sống chết.

Trung tâm vụ nổ, liên tiếp vô số tiếng ầm vang vẫn không ngừng phá vỡ bầu trời, phạm vi tâm chấn dần giảm nhỏ đi, không gian loạn lưu dần tán đi nhưng oai lực một vụ nổ này vẫn ầm ầm vang vọng trong tai vô số người Thiên Kiếm Môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.