Sủng Kiếm Các.
Đây là lần thứ 2 Thiên tới đây, lần trước là Thiên tới gọi 2 đầu tiểu huyền tước Linh Linh và Minh Minh cùng đi mê vụ sâm lâm.
Còn lần này Thiên tới đây, thuần túy chỉ là muốn mua mấy con sủng vật họ khỉ để luyện “thông thiên bỉ mông quyết”
Sủng Kiếm Các này phân làm 2 phân đường, đại đường và trung đường.
Đại đường sẽ làm công việc buôn bán sủng thú, chịu trách nhiệm nuôi dưỡng, thuần hóa hung thú.
Trung đường thì lại nuôi các loại hung thú gia súc phục vụ cho giết thịt.
Tại đại đường thì nuôi sủng thú bằng đan dược còn trung đường thì nuôi gia súc bằng phế đan.
Phế đan này là những đan dược luyện thất bại của Dược Kiếm Các, tuy là người không dùng được nhưng hàm lượng dinh dưỡng lại cực kỳ cao, dùng để làm “cám” nuôi cho gia súc chính là đại bổ vật, do đó những loại thịt cao cấp gia súc phục vụ trong các món ăn “víp” tại Thực Kiếm Các chính là những món ăn rất giầu năng lượng.
Sủng Kiếm Các này rất trùng hợp lại là gia sản độc quyền của Âu gia, bao nhiêu năm qua họ lũng đoạn thị trường thức ăn và sủng thú trong môn phái do đó giá cả có thể nói là đắt đỏ vô cùng, đệ tử hàn môn mà muốn mua được một con sủng vật ở đây chắc phải mất cả chục năm lao động mới đủ.
Nơi đây, thật ra cũng là nơi không dành cho người nghèo.
Mục tiêu Thiên tới đây cũng chính là hướng tới đại đường mà tới.
Nơi đây cũng không tấp nập, không nhiều khách qua lại bằng sủng thú đường ở Việt Thiên thậm chí là còn hơi có cảm giác tiêu điều.
Tại quầy làm việc cũng chỉ có 2 thiếu nữ và một tên chưởng quầy đang ngủ gật trên ghế.
Nhìn thấy Thiên phục sức một bộ kiếm bào ngoại môn rẻ tiền vị cô nương xinh đẹp hơi che dấu sự khinh thường trong mắt đi, tiến tới nói chuyện với Thiên cách nói chuyện cũng thay đổi hẳn
”Tiểu đệ,...ngươi là muốn mua sủng vật sao?”
Thiên khá là bất ngờ với cách xưng hô như vậy nhưng khi hắn nhìn thấy thái độ khá hờ hững của vị cô nương trạc 30 tuổi này liền hiểu.
Nếu người khác không nể nang tôn trọng hắn, vậy thì tốt...
”Ta muốn tìm một viên cực phẩm sủng thú họ khỉ...” cách nói chuyện của hắn cũng hờ hững không khác là mấy so với cô nương bán hàng này.
Đáng tiếc, người ta không tôn trọng Thiên thì không sao, nhưng Thiên trong bộ dạng đệ tử hàn môn nhưng lại có thái độ không tôn trọng với người ta thì lại khác.
Cau đôi mày lại một cách khó chịu, giọng cô nương này đanh lại.
”Ngươi chắc là muốn tìm “cực phẩm” sủng thú...”
”Uhm...” Thiên lạnh nhạt nói
Nhưng thái độ này của hắn lập tức liền gây lên lửa giận trong mắt vị cô nương kia.
Ở trên ghế, vị quản sự cũng bị đánh thức nhưng khi hắn vừa mơ màng dụi mắt được một tí sau đó nhìn thấy Thiên liền trợn trừng mắt lên, ngay lập tức hắn liền im hơi lặng tiếng biến mất.
Trong thời gian đó, vị cô nương bán hàng đã mang tới cho Thiên một cái “menu” sau đó vứt cái cạch trước mặt hắn, thái độ rất là đáng gét.
Trong lúc mà Thiên xem cái bảng danh sách sủng thú thì tại một nơi khác.
”Gia chủ...ta phát hiện Hoàng Thanh Thiên tới Sủng Kiếm Các ta mua sủng vật”
Âu Thành lóe lên một tia quỷ khí trong mắt nói
”Hắn tới là mua cái gì?”
”Gia chủ, là sủng vật họ khỉ..”
”Họ khỉ...uhm, không lẽ tên này tìm được bí mật gì đó từ Cổ gia sao,..hừ, nếu ngươi đã tự dẫn xác đến đây thì cũng không cần phải về nữa...khặc..khặc”
.....
Tại quầy bán hàng Sủng Kiếm Các Thiên đang mải miết nhìn tấm bảng trên tay.
Tấm bảng này có ghi toàn bộ các loại sủng thú viên hệ với đầy đủ chi tiết cả về phẩm giống, chiều cao, thần thông, ưu cùng nhược điểm. Tất cả đều được sắp xếp từ cao tới thấp mà đánh giá
”Uhm...lục thủ cự viên, thần thông huyền phẩm 3 đầu 6 tay và “cự lực””
”Tam nhãn ma viên, hình thể chỉ bằng một con gà trống trưởng thành nhưng thần thông “hỏa nhãn kim tinh” lại vô cùng lợi hại”
”Hống Thiên Viên, cướp lấy nhật nguyệt quang hoa năng lượng mà lớn lên, thần thông “cuồng bạo” và “khổng lồ” khiến nó trở thành loại khỉ được xếp thứ 2 trong khỉ loại”
Xếp thứ nhất là một loài khỉ có tên Đại lực Thần Ma Viên, trời sinh thần lực có được 3 đại thần thông huyền cấp “phong lôi thần bộ”, “thao thiên hống” và “cự linh ma thể”, không những tốc độ cực nhanh, lực chiến đấu và phòng ngự lại càng ưu tú.
Đáng tiếc, cái giá lại là con số ở trên trời...3 triệu cống hiến.
Con mẹ nó, Thiên bán kiếm ý mấy ngày nay cũng chỉ kiếm được có hơn 3 triệu cống hiến, đó còn là vừa cá cược vừa bán sức ah, nếu là người thường thì làm tới ngày tháng năm nào mới đủ mà mua.
Có điều, hiện giờ Thiên đã không phải lo đến điểm cống hiến để mua công pháp nữa cho nên có cống hiến cũng chẳng để làm gì, chi bằng mua luôn đi cho rồi.
”Được...cho ta lấy một con Đại Lực Thần Ma Viên đi”
Đáng tiếc lời hắn nói ra lại giống như 1 chuyện cười khi lọt vào tai vị cô nương bán hàng.
”Cái gì....ngươi nói lại ta nghe..”
”Ta lấy con Đại Lực Thần Ma Viên, ngươi nghe rõ chưa?”
”Hừ....ngươi nghĩ mình là ai mà đòi lấy một con cực phẩm hung thú như vậy hả,...cho ngươi làm tạp dịch thêm 8 kiếp nữa cũng không mua nổi nó 1 sợi lông, ngươi nghe rõ chưa “
”Hừ...ta mua được hay không, không phải ngươi lấy ra là sẽ biết sao”
”Còn dám cãi láo...ngươi nhìn lại thân phận của ngươi đi, tạp dịch...nghe rõ chưa, ngươi chỉ là đệ tử tạp dịch mà thôi...ngươi ngay cả tư cách bước vào căn phòng này còn không có, tưởng bổn tiểu thư nhỏ nhẹ với ngươi là ghê gớm lắm hả...cút đi cho ta”
Thiên thoáng nhìn lại bộ kiếm bào trên thân, không biết từ khi nào đã mất đi 1 gạch sọc trắng trên áo, đồng nghĩa với việc hắn đã trở thành đệ tử địa vị thấp kém nhất môn phái..đệ tử tạp dịch.
Tự nghĩ ngẫm lại mới biết, bản thân hắn cũng không hề có quyết định bị giáng chức, chỉ duy có một sắc lệnh làm giảng sư tại ngoại đường mà thôi.
Từ đầu tới đuôi việc này đều là một tay Âu gia dựng lên sau đó Thiên bị tước hết quyền thi đấu và bây giờ, hắn âm thầm bị người ta cắt chức ngoại môn đệ tử đầy xuống làm tạp dịch.
Chuyện này hẳn cũng không thể tránh được liên hệ với Âu gia, mấy cái tên khốn này thật là chèn ép người quá đáng ah,..hừ
”Ngươi bị điếc hả...ta nói ngươi cút...” cô nương này gầm thét lên, thái độ hung dữ, nhưng mà ngay khi ả ta còn chưa nói xong thì ngay lúc này.
Mắt Thiên hơi trợn lên, một trận sát khí kinh thiên động địa trào ra.
”Tách...tách..rầm...rầm.” bàn ghế trước mặt Thiên tức thì bị trận sát khí này ép thành mạt phấn văng lên tứ tung.
”Hự...ah..” trận áp lực này nện thẳng vào ngực, ả ta văng mạnh vào tường hộc máu, sự kiêu căng và đanh đá lập tức mất đi, thay vào đó là một ánh mắt thù hận và sợ hãi.
Chỉ thấy Thiên vẫn ngồi đó, tay không động, người không động nhưng khí áp mà hắn phát ra lại khiến người khác run sợ, không cách nào tới gần.
Loại khí áp này mạnh không thể tả, uy nghiêm không thể xâm phạm, sát khí bao hàm trong đó ngưng đọng như thực chất, đáng sợ như thâm uyên luyện ngục.
Với tu vi nhân cảnh sơ kỳ của cô gái này mà một chút năng lực phản kháng cũng không có, loại người như Thiên...không đáng sợ sao được.
Mặc dù trong lòng còn chứa đầy một nỗi oán hận và xem nhẹ nhưng mà cảm giác sợ hãi đã ngay lập tức trấn áp đi.
Lúc này giọng Thiên lại vang lên đầy sự rét lạnh.
”Dẫn ta đi lấy sủng vật...”
Cô nương này gượng đứng dậy, ánh mắt lập tức trông ra khắp nơi làm như tìm cứu trợ nhưng mà không thấy quản sự đâu liền cam nhục cúi đầu đi trước dẫn đường.
Thiên không nhanh không chậm đi theo phía sau nhưng mà mới chỉ bước được mấy bước qua tới cánh cửa phía sau hắn liền cảm thấy một luồng dao động lực lượng, sau đó là một trận ảo diệu bị quy nguyên đan điền phát hiện ra.
Loại ảo diệu này không phải quá đậm đặc tựa như nó không muốn Thiên phát hiện ra nhưng mà loại dao động thế này làm sao thoát khỏi giác quan của quy nguyên đan điền chứ.
”Uhm...là trận pháp sao, thì ra Sủng Kiếm Các cũng có bí mật...tốt lắm...” Thiên cười một nụ cười mà ai cũng hiểu, tinh thần lực liền thả ra điều tra khắp nơi tìm kiếm ngọn nguồn.