Không biết là Thiên đã ngủ bao lâu.
Hắn chỉ biết là trong lúc hắn ngủ, tam đại đan điền đã tự động được chữa5 lành, Thấu Thiên Kính Thông Thiên Tràng cũng tự động hộ chủ và bên cạnh hắn nữa, đó là một đám học sinh vây quanh.
Lần này họ không dùng nước mắt để biểu lộ lòng kính trọng lẫn đau thương đối với Thiên mà ngược lại, họ vây quanh Thiên, ánh mắt đầy quan tâm ngó chừng hắn thật lâu, trong nội tâm xen lẫn đau nhức lẫn biết ơn nhưng thay vì ở đây nức nở họ lại xiết chặt nắm tay tu luyện, trong cơ thể vô số loại truyền thừa khủng bố từ đời trước đã được họ tiếp thu, huyết mạch khủng cụ đang theo từng nhịp hô hấp mà thức tỉnh
Bây giờ họ mới hiểu tại sao lúc giảng bài Thiên lại cố ý cho họ 4 thứ.
Giả đan, thức hải và 35 chiêu thượng cổ thú quyền, kính ảnh.
Rất đơn giản là tất cả chúng đều dùng để đặt bàn đạp cho ngày hôm nay.
35 chiêu thượng cổ thú quyền khiến họ khai thông những khiếu huyệt khắp cơ thể, dẫn động các loại thượng cổ khí tức vào người khiến cơ thể làm quen và đánh thức một bộ phận tế bào huyết mạch bị chôn vùi.
Giả đan giúp quá trình luyện quyền khơi mạch này được thúc đẩy nhanh hơn, khiến cơ thể giống như một cái lọ chứa vô hạn, bất kỳ năng lượng, khí tức gì cũng đều dung chứa vào hết.
Thức hải thì khỏi phải nói, nó giúp họ gia tăng ngộ tính, ngộ được chân tủy trong võ học.
Sau đó là Kính ảnh Thấu Thiên Kính. Nó có thể giúp họ ấn chứng võ học, soi xét bản thân, đưa họ tới con đường phù hợp nhất, tạo ra một phân thân giúp họ nhân gấp 2 thời gian tu luyện.
Đến ngày hôm nay, không biết là Thiên dùng bện pháp gì giúp họ vô hạn nghịch chuyển luân hồi về vô số kiếp trước.
Mỗi lần như vậy ý chí của họ sẽ rắn rỏi hơn, thức hải sẽ mở rộng hơn.
Mỗi lần như vậy, nhờ có Giả Đan, họ sẽ có thể triệt thu lại một tia khí vận và thiên mệnh sinh tồn của mình lại.
Mỗi lần như vậy, cốt tủy huyệt vị được khai thông chứa đầy khí tức thượng cổ sẽ hấp thu trở lại một chút truyền thừa huyết mạch.
Luân hồi hơn 6000 kiếp, trải qua biết bao nhiêu sinh mạng ý nghĩa, biết bao cuộc chiến sinh tử.
Chết đi...sống lại
Họ cứ như vậy càng về sau càng mạnh hơn, càng về sau càng khủng bố hơn
Cứ như vậy, giả đan nhận hết mọi truyền thừa lẫn khí vận, thức hải nhận hết mọi cảm ngộ, gân cốt nhận hết mọi huyết mạch, kính ảnh lại tổng hợp hết tất cả chúng lại thành một thể, loại bỏ thứ không cần thiết, thu lấy tinh túy thành một thể.
Hơn 6000 kiếp luân hồi, con số mà những thứ họ nhận được có thể không lớn sao, lớn...vô cùng lớn.
Đặc biệt là những khủng bố truyền thừa tới từ thời kỳ trước đại phá diệt.
Do đó một giấc mộng thái sơ này qua đi, 99001 con người này đã trưởng thành đến độ gần như biến thành một người khác chỉ là điểm giống nhau của họ lại chỉ có 1.
Đó là có chung một vị đại sư, chung một nguồn gốc đi ra và chung một ân huệ vô biên vô bờ.
Họ có chung những thứ giống nhau, là những thứ được Thiên ban cho: giả đan, thức hải và kính ảnh
Những thứ mà Thiên cho họ, dù là cái gì cũng đều là đáng giá nhất mà họ có, là thứ mà họ trân trọng nhất, dù họ có được siêu thần thú thượng cổ huyết mạch cũng không ngoại lệ.
Bây giờ họ mới hiểu được hệ thống trong bài giảng của Thiên.
]
Hiểu được cái câu mà hắn đã hùng hồn tuyên bố với họ.
”các ngươi là đệ tử của ta, là những người được ta bỏ ra tâm huyết và thời gian quý giá để giáo dục,...các ngươi sẽ không thấp hèn,...chỉ cần các ngươi còn 1 ngày là đệ tử của ta, các ngươi sẽ không bao giờ yếu hơn đồng cấp, lại càng không bao giờ thua kém bất kỳ ai”
”Mấy tên thiên tài gì đó, nhân tài, kỳ tài gì đó, dù hắn có là con của ông trời thì cũng không thể so được với các ngươi...so với các ngươi...họ....mới thật sự là giun dế”
”chỉ bởi vì một lý do duy nhất...Giáo sư của các ngươi...là ta. Hoàng Thanh Thiên”
Còn nhớ một câu hùng hồn đó của Thiên, trong tim họ bây giờ vẫn còn rung động không thể tả.
Quả thật không sai....bây giờ họ đã hiểu.....làm đệ tử của Thiên, là cỡ nào ý nghĩa.
....
”Ầm...ầm...”âm thanh phá vỡ vang lên.
Bên ngoài giảng sư đài, một đám chấp pháp giả không ngừng dùng bảo khí công phá không gian kiếm nguyên sa.
Từ khi Thiên luyện thành kiếm nguyên sa, hắn đã cố ý đưa vào đây lực lượng không gian, phòng ngự và kiếm thế, kiếm ý chi lực.
Những loại lực lượng này kết hợp với nhau đã tự động hình thành một thế giới riêng, có đầy đủ lực phòng ngự của 2 tỉ “kim cương phù” và “kiếm thế bổn nguyên”, có được công kích lực của 1 tỉ “kiếm ý bổn nguyên”
Không phải nói quá, nhưng một tòa kiếm nguyên sa này nếu không có đủ thực lực cấp thiên thần thì đừng hòng xông vào được.
Thậm chí nếu thực lực yếu chút còn bị kiếm ý dội ngược phản phệ.
Đó là lý do tại sao ngày đó Thiên luyện ra nó lại suýt chút bị thiên bảo cấp lôi kiếp thiên phạt giáng xuống.
Tại vì một tòa kiếm nguyên sa đơn sơ giản lược như vậy đã có được đẳng cấp gần bằng một món địa phẩm đỉnh bảo khí.
Đám chấp pháp giả ở bên ngoài đã bị tổn thương hết quá nửa, hiện giờ công phá vào trong cũng chỉ có 3 vị trưởng lão.
Sáng sớm ngày hôm nay họ đã tới từ sớm hò hét muốn bắt Thiên về thụ hình nhưng mà Thiên đã ngất xỉu ở đây suốt từ sáng tới giờ, đám đệ tử cũng ngồi canh bên cạnh chẳng còn chút nào tâm trạng quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này.
”Ầm...ầm...ầm..”
”Hoàng Thanh Thiên...ngươi không biết tôn ti trên dưới, ngay cả đại trưởng lão cũng dám hành hung, khách quý của bổn môn cũng đánh...tội ngươi không thể tha, còn không mau ra đây nhận phạt”
”Hừ....Hoàng Thanh Thiên, ngươi còn ngoan cố cứng đầu thì chớ trách chấp pháp đường ta thiết huyết vô tình, ta cho ngươi thời gian 1 canh giờ để tự trói đến đây nhận tội nếu không....trục xuất sơn môn, cực hình đến chết”
”1 canh giờ qua đi, dù thượng thiên cũng không cứu được ngươi...”
.......
Tiếng oanh kích tắt đi để lại không khí trầm lắng ngột ngạt.
Một đám hàng ngàn chấp pháp giả sắc mặt trắng bệch nằm ngổn ngang dưới đất bắt đầu ngồi dậy điều thương, 3 vị địa cảnh chấp pháp trường lão cũng ngồi xuống bình ổn khí huyết.
Thật ra họ chờ không chỉ là chờ Thiên đi ra đầu hàng mà còn là chờ quân tiếp viện.
Họ tin rằng một lời đe dọa “trục xuất sơn môn - cực hình tới chết” này, Thiên không thể không khuất phục.
Dù sao thì những bần dân bình thường muốn gia nhập sơn môn tông phái là chuyện không dễ dàng, bị trục xuất là hình phạt bất kỳ ai cũng rất sợ hãi.
Sẽ không có ai muốn lại từ địa vị là một đệ tử chánh phái cao thượng lại một lần rớt xuống tán tu bần hàn.
.......
Đang trong lúc này
Bầu trời hạ thiên vực ngày hôm nay khắp nơi đều vô cùng ngột ngạt, nặng nề một loại áp lực như giông tố sắp đến
Phía tây cách Thiên Kiếm Môn vạn dặm, một đoàn thanh vân đồ sộ mang theo kinh người sát khí lao nhanh tới.
Đám mây này đi tới đâu là ánh sáng nhật nguyệt đều bị che khuất, mặt đất bị khủng bố sát phạt chi ý và khí áp phủ xuống làm cho vạn vật đều run như cầy sấy.
Hung thú, động vật đều són đái khắp nơi chạy trốn.
Trên tầng thanh vân kia.
Một nhóm cường giả đang đứng, ai nấy đều sắc diện túc mục, sát khí như băng hàn phả ra, mặt mũi ai nấy đều là một bộ khiến người rét run.
Số lượng không dưới 300, mỗi người đều phả ra khí áp kinh người hiển nhiên tu vi đều không dưới địa cấp.
Trong đám người này có một thanh niên rất quen mắt mà nếu như Thiên nhìn thấy nhất định sẽ nhận ra. Đó là siêu cấp thiên tài Thái Huyền Môn....Vũ Đương Không.
”Hừ...chỉ là một tiểu môn phái nhỏ bé không ngờ còn dám phản nghịch lại ý chỉ của Thái Huyền Môn ta...để ta xem, lũ ngu xuẩn đó là hạng chó mèo gì”
”Uh....Thiên Kiếm Môn này xuất sinh một Hoàng Thanh Thiên đã không thể lưu bây giờ lại sinh ra một đám tạp chủng huyết mạch kỳ dị....nếu vậy thì lại càng không thể lưu”
”Thái Huyền Môn ta là danh môn chánh phái đại giáo lớn nhất Thiên Phù Giới, diệt trừ loại hỗn huyết tạp chủng này là chuyện nên làm...Thiên Kiếm Môn này chứa chấp ác đồ, luyện tà thuật cũng nên tru diệt”
...........
Tại phòng riêng, Lã Mông lấy ra một tờ giấy nhỏ dưới chân một con thiển điện điêu.
”Bằng mọi giá...bắt sống Hoàng Thanh Thiên”
Tờ giấy nhỏ chỉ ghi một dòng duy nhất, đọc xong Lã Mông hắn thâm độc bóp chặt mảnh giấy.
Ngay lập tức, vô số ký tự trên giấy rã ra, hào quang lóe lên sau đó một chữ “chiến” lấp lánh hiện ra rồi chui vào ngực hắn.
Chỉ thấy Lã Mông chợt rùng mình 1 cái sau đó sắc thái như biến thành một người khác, lãnh khốc vô tình mà tàn nhẫn hung ác.
Ngày hôm nay, hứa hẹn sẽ là một ngày sóng lớn không yên của Hạ Thiên Vực.