Giới Thần

Chương 768: Chương 768: Bỏ Đá Xuống Giếng - Thâm Thù Tái Kiến




“Nhị vị...đó chỉ là một hiểu lầm, Thiên Kiếm Môn ta sao có thể có được bảo vật bậc này chứ”

”Hỗn láo, còn dám che dấu...Thiên Kiếm Môn ngươi muốn bị diệt vong sao”

Uy áp khủng bố từ trên người Tuyết trưởng lão phả ra, ánh mắt như cùng hung cực ác nhìn vào mắt Tiết trưởng lão chất vấn.

Áp lực này phả ra không ngờ lại không thua gì một cường giả địa cảnh bát tầng, sức mạnh này áp tới lập tức khiến cho mấy vị trưởng lão ở đây ôm ngực nghiêng ngả, sắc mặt nhăn nhó, ánh mắt thoáng sợ hãi.

Cường giả siêu cấp đại phái có khác, tu vi chỉ địa cấp 3 tầng nhưng lại mạnh hơn hẳn những cường giả bát tầng khác, thật là đáng sợ.

Giọng quát này vừa vang lên toàn trường liền tức thì rơi vào im lặng như châm rơi.

2 người Tuyết trưởng lão cũng vì vậy mà từ khách biến thành chủ thậm chí còn lực áp toàn trường, uy thế không thể đỡ, các vị trưởng lão Thiên Kiếm Môn ai nấy đều sợ hãi rụt rè.

Họ sợ hãi cũng vì rất nhiều nguyên nhân, tất nhiên là chỉ một tên Tuyết trưởng lão này dù có tu vi thâm hậu hơn nữa thì họ cũng không sợ, tại vì đây là địa bàn của Thiên Kiếm Môn.

Nhưng một tên Tuyết trưởng lão này nếu đắc tội thì lại khác.

2 người này tới đây thái độ vênh váo hung hăng thuần túy là vì họ muốn gây chiến tranh, nếu người Thiên Kiếm Môn không nhịn được lửa giận sẽ ngay lập tức dấy lên họa sát thân.

Toàn Thái Huyền Môn sẽ ngay lập tức đổ bộ tới xóa bỏ Thiên Kiếm Môn trong nháy mắt.

Thiên Kiếm Môn có 1 tòa kiếm trận hộ sơn nhưng lại không có đủ tự tin kháng lại cường địch như hung thú há sẵn miệng này.

”Vậy thưa ngài....ngài muốn ta nói gì...” Tiết trưởng lão thoáng hạ giọng nói, trong cách nói này không tránh được chút lửa giận bị kìm nén.

”Hừ, còn trả treo....muốn chết” khí thế trên thân Tuyết trưởng lão lại bộc phát cuồng bạo ép tới.

”Hộc...” Tiết trưởng lão vội vàng không kịp trở tay, ngực liền nhói đau hộc một ngụm máu.

”Ta cảnh cáo các ngươi một lần nữa, nếu còn dám nói một lời gian dối...chớ có trách ta xuống tay vô tình”

Toàn trường lập tức lan tràn một cảm giác tăm tối khuất nhục, bất đặc dĩ.

Ngay lúc này gia chủ Độc Mễ gia Độc Mễ Thiên Tầm lại lên tiếng.

”Thượng xứ, theo ta được biết thì trong lúc thiên địa dị kiếp phủ tới, toàn Thiên Kiếm Môn ta không hề có ai luyện khí, chỉ trừ....một người”

”Nói...” Tuyết trưởng lão ra lệnh.

”Nhưng mà thượng xứ ah, kẻ đó chỉ là một tên nhãi ranh tuổi chưa quá 20, lúc đó hắn cũng chỉ là vẽ bậy bạ vài cái trên nền đất mà thôi...chỉ là có điều ah”

”Ta nghi ngờ rằng nhất định trên người hắn có bí mật, tại vì lần trước Âu gia lỡ đắc tội hắn một chút, hắn liền rống một cái phá sạch nửa tòa phủ đệ âu gia....lúc đó, ta có thể khẳng định trên thân hắn có 1 món nghịch Thiên bảo vật chứ nếu không sao một người chưa hoàn thành luyện thể lại có thể phát ra 1 chiêu có sức hủy diệt cỡ đó chứ”

Độc Mễ Thiên Tâm nói tới đây ánh mắt liền lóe lên 1 tia thâm độc, miệng nhếch lên 1 vòng cung

”Cái gì....ngươi nói hắn chỉ là tu vi luyện thể”

]

”Không sai...không sai, thưa thượng xứ, ta đảm bảo với ngài lời ta nói là sự thật một trăm phần trăm, mọi người ở đây ai cũng có thể làm chứng cho ta”

Tuyết trưởng lão lạnh lùng liếc qua mọi người.

”Thật không...”

Mọi người không có ai trả lời nhưng sắc mặt là nói rõ điều đó.

Nhận được điều khẳng định này dù là Tuyết trưởng lão hay Vũ Đương Không cũng đều hơi ngạc nhiên.

Một hét phá sập cả một nửa đại gia tộc cái này thì không có gì lạ, một môn địa phẩm âm ba bảo khí tùy ý một món cũng có thể làm được điều đó, nhưng mà người vận dụng nó nếu chỉ là 1 nhân loại luyện thể cảnh thì lại khác hoàn toàn.

Một đứa trẻ nếu cầm một con dao lớn đi đánh người thì cũng không làm được gì, nhưng nếu một đứa bé cầm 1 khẩu súng thì lại khác.

Hoặc giả nó cầm một món thần binh thì lại càng khác.

Bảo vật là cần phải có được thực lực tương xứng để làm đòn bẩy, khống chế, Nhưng siêu cấp bảo vật thì lại có thể tự mình phát lực, nó không còn phụ thuộc vào chủ nhân nữa mà có thể tùy ý bộc phát ra sức mạnh của mình mà sát địch hộ chủ.

Cho nên, một rống của Thiên...đã bị họ mặc định thành việc hắn nắm giữ bảo vật siêu cấp cũng không có oan.

Đáng tiếc họ lại không biết rằng chính bản thân Thiên mới là một món siêu cấp bảo khí mạnh nhất.

”Thượng sứ, Độc Mễ gia chủ nói không sai...Âu gia ta dưới 1 rống của hắn chết rất nhiều người, ngay cả những địa cảnh cường giả cũng không kháng cự được” Âu Thành nói tiếp.

Có cơ hội thế này, dại gì mà lão không bỏ đá xuống giếng rồi vùi thêm cho mấy xẻng đất nữa ah.

”Mới mấy ngày trước thôi, không biết hắn dùng thủ đoạn gì còn chôn thây toàn bộ gia sản và 432 nhân mạng Âu gia ta xuống vạn mét đất sâu...” giọng lão càng nói càng bi thương giống như oan uổng vô cùng.

”Cho nên ta nói ah, tên Hoàng Thanh Thiên lòng lang dạ sói này nhất định là có bí mật kinh người....hắn trà trộn vào Thiên Kiếm Môn ta nhất định là không có ý đồ tốt, thậm chí ta nghi ngờ rằng thân phận hắn cũng không phải trong sạch như bề ngoài như vậy ah”

Lúc này Tuyết trưởng lão thoáng nhìn sang Âu Thành, ánh mắt hơi co lại.

”Kẻ này tu vi thâm hậu, thực lực cao không thua gì ta mà gia tộc suýt bị diệt lại không dám tìm cái tên Hoàng Thanh Thiên kia báo thù...hẳn là...”

Sau đó lão đưa mắt nhìn qua Vũ Đương Không bên đó, ánh mắt 2 người giao nhau tựa như có cùng một suy nghĩ.

”Hay cho một Hoàng Thanh Thiên...các ngươi, mang hắn tới đây cho ta” Tuyết trưởng lão lại lên giọng ra lệnh.

”Thượng...thượng xứ, Hoàng Thanh Thiên..hắn...” tên đệ tử ngoài cửa ngay lập tức liền nhận lấy ánh mắt giết người của Tuyết trưởng lão chiếu tới tay chân muốn nhũn ra.

”Thượng xứ, ngài không biết ah...tên Hoàng Thanh Thiên này mấy ngày trước đã đến Luyện Khí Phong có vẻ như muốn luyện chế món bảo khí nào đó ah”

”Luyện chế...hừ, ta bất kể là hắn làm gì, ngươi...lập tức lôi hắn ra đây cho ta” Tuyết trưởng lão chỉ ngón tay vào mặt Tiết trưởng lão sai khiến.

”Ta...hư...” Tiết trưởng lão vừa bất ngờ vừa tức giận, lão ở Thiên Kiếm Môn thân phận cao vọng vậy mà bây giờ lại bị người ta xem như chân sai vặt, thượng khách kiểu này sao...chó má thật.

”Khoan đã, thượng xứ...ngài nghe ta nói trước đã”

Tuyết trưởng lão lắng lại.

”Từ lúc mà ác tặc đó đi vào luyện khi các, ở đó bắt đầu liên tiếp sinh ra dị động rất lớn...”

”Mới đầu là một trận năng lượng nóng bỏng xung thiên, suốt hàng chục dặm đều bị nướng chín, sau đó là một loại năng lượng nghịch phản vô cùng đáng sợ dâng lên, ta....trái tim ta đến bây giờ vẫn còn run ah, nhớ lại lúc đó...ta chỉ cách luyện khí các có 10 dặm nhưng lại bị năng lượng đó phủ tới.....”

Độc Mẽ Thiên Tầm làm biểu tình sợ hãi rúm ró.

”Sau đó mấy ngày, bầu trời lại bắt đầu kéo mây đen tới tựa như một loại thiên phạt ah, quá trình này đã diễn ra suốt 11 ngày qua đến bây giờ mới dứt....theo ta dự đoán, hẳn là quá trình luyện chế đã thất bại hoặc là thành công”

”Nhưng mà tên ác tặc này sở hữu bí mật lớn như vậy ta đoán...nhất định là hắn lại luyện ra được cái gì đó...”

Độc Mễ Thiên Tầm lại nhếch lên một nụ cười thâm độc.

Kế bỏ đá xuống giếng này quả thật là đủ độc.

Bằng vào sự bá đạo vô lối của 2 tên thượng xứ này cùng với những thông tin hấp dẫn mà lão vừa cung cấp, đảm bảo dù Thiên có bảo vật hay không có bảo vật, có bí mật hay không có bí mật...tất cả.

Đều sẽ không chạy thoát.

”Lần này, Hoàng Thanh Thiên ngươi dù có thông thiên tới đâu, ranh mãnh tới đâu thì cũng khó thoát được chết...” cả Âu Thành lẫn Độc Mễ Thiên Tầm đều âm thầm vui sướng nghĩ.

”Tốt...nếu đã vậy, đưa ta tới Luyện Khí Các”

”Tuân lệnh, thượng xứ mời bên này...” sau đó 2 người Âu Thành như con chó liền dẫn đầu đi trước.

Bước ra khỏi đại sảnh nhóm người này đi thẳng một mạch tới Luyện Khí Các.

Đoàn người này ngự không bay đi, trong lúc này bên dưới một ngọn núi trầm tĩnh.

”Uhm....đây là” một thanh niên thanh thần tuấn ngọc, sắc diện ủ rũ giống như cảm nhận thấy cái gì ngước đầu lên nhìn trời.

Nhưng mà ngay lúc này một thân ảnh mà cả đời hắn không bao giờ quên liền đập vào mắt, tay chân liền muốn run lên, cặp mắt hắn chứa đầy thù hận khắc cốt minh tâm.

Ở trên cao, Vũ Đương Không cảm nhận thấy địch ý từ phía dưới.

”Vũ Đương không, có chuyện gì...”

Khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười khinh miệt nói.

”Không có gì, chỉ là một con chó vô dụng đã từng bị ta tiện tay phế đi mà thôi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.