Giới Thần

Chương 933: Chương 933: Cá Lớn




Ở đối diện, Vương Trần Kiệt nhìn đầu lôi giao trước mặt lại cảm thấy tựa như đang soi giương nhìn chính mình vậy, hơi tức trên đó tuyệt nhiên không giống mình nhưng mà lại có công pháp thần thông cùng với thiên mệnh khí vận lại giống hắn tới cực điểm, có thể nói đó gần như chính là một bản sao toàn bộ thực lực của hắn vậy.

Hoàn toàn là một bản sao không phân chính phụ.

Mà điểm đáng sợ nhất, kinh khủng nhất đối với hắn là đạo phân thân này tựa như có một liên kết thần bí với mình.

Lực lượng, khí vận, thiên số và cả tinh khí trên thân hắn lại đang không ngừng nghỉ đổ về phía đầu giao long kia.

Tốc độ này tuy không quá nhanh vẫn còn nằm trong sức chịu đựng của hắn nhưng mà loại cảm giác này cũng thật quá khó chịu đi.

Cứ như vậy, hắn thì không ngừng suy yếu đi mà đầu giao long kia lại không ngừng không nghỉ lớn mạnh lên.

Cái cảm giác không ngừng tụt lùi này đối với một thân kiêu ngạo thành quen như hắn quả thật chính là khó chịu không thể tả.

Hắn không cam lòng...thật sự không cam lòng.

“Ah...tiêu ca ca, huynh đây là thần thông gì...thật là đáng sợ nha” trước vô tận khổ nhục của Vương Trần Kiệt, Doãn Kế Anh lại vui sướng réo lên.

“Uhm...cái này...sao có vẻ giống như phân thân thuật đi” Doãn Lục Anh suy ngẫm

“Thoáng chốc liền tạo ra một phân thân có chiến lực không thua gì bán thánh...cái này cũng quá đi” Doãn Minh Anh che miệng sợ hãi.

“Uhm...đây sao...cũng gần giống vậy, sao hà...thích không”

“Ah, Tiêu ca...hóa phân thân thành 1 tên không ra gì như hắn...muội mới không thèm” Doãn Kế Anh chun cái mũi chỉ ngón tay múp rụp vào Vương Trần Kiệt

“Uhm...không nhất định phải là hắn ah, cũng có thể là...cô ta cũng được” Thiên chỉ chỉ vào cô gái bên cạnh Vương Trần Kiệt.

“Không thèm...loại điêu ngoa như ả ta, muội lại càng không thèm, có điều nha....giống 1 người thì được ah”

“Ai...”

“Huynh...”

“Ách...nhớ thương ta đến như vậy sao, ta sẽ không nhịn được lại phải..đê tiện ah...hahahaha” Thiên lại cố nặn ra một nụ cười ghê tởm sau đó ăn lấy một chàng nhào nặn cù lét của tam nữ nhốn nháo suýt lật thuyền mới dừng.

“Ah...cá động...dừng..dừng...ahh...không dỡn..”

Thiên phất tay một cái không gian chập chờn liền hiện ra một hồ nước nhỏ, đầu lôi giao phân thân kia liền quẫy đuôi bay vào.

Thủy hồ này vừa có thêm một đầu lôi giao liền giống như mạnh mẽ lên trông thấy, sấm chớp nhập nhoàng linh động hẳn lên.

Một đóa liên hoa mầu tím triển lộ ra một tia thanh lôi rung động nhỏ xuống cam tuyền sau đó dưới mặt hồ lại nhú lên một chiếc lá xanh và một mầm nhụy hoa nhỏ tiếp tục đâm lên tựa như đón chờ sinh linh thứ 2 nhập hồ.

“Ah...liên hoa thật là đẹp”

“Uhm...đóa tử liên này là của nàng tặng ta đó mới nhìn đã yêu chỉ hận cái là đạo hạt giống tiên ma hoa kia thì thật không yêu nổi...” Thiên nhéo cái miệng lườm qua Doãn Minh Anh.

Bị ánh mắt của hắn đảo tới Doãn Minh Anh liền xấu hổ cười cười dịu dàng cúi đầu.

“Tiêu ca ca...bông ma hoa đó, vẫn còn hành huynh sao?”

“Hành...sao không hành, giờ ta như 1 cây thương, muốn xuống không được nè, tối nay không biết làm sao mà vượt qua đây...uổng cho tấm thân trong sạch 20 năm gìn giữ của ta...” Thiên lập tức bị 3 đạo ánh mắt khinh bỉ nhìn tới.

“Tiêu ca...huynh có thể vô sỉ hơn nữa không?, nam nhân thối như huynh mà đòi cái gì trong sạch...ta khinh...” Doãn Kế Anh hung hăng đả kích hắn.

“Uhm...Tiêu ca, huynh không phải vừa có một cái phân thân thuật sao, sao không luyện ra một cái để...giải quyết...cái kia”

Doãn Minh Anh cố cho Thiên một cách giải quyết hậu quả của mình gây ra, đáng tiếc..nàng không biết được hậu quả của lời mình vừa nói ra.

“Uhm..không sai...không sai..haha...tốt...vậy các nàng, cũng nên giúp ta một lần này đi”

“Uhm...Tiêu ca, huynh cần gì...ta sẽ giúp”

Doãn Minh Anh đáp ngay.

“Ta cũng không ngại..” Doãn Lục Anh lại càng hào sảng

“Uhm...dâm tặc, lần này huynh sướng rồi, rốt cuộc câu được cá lớn ah, cả mỹ nữ tỷ tỷ của ta cũng thuận lợi lọt vào tay giặc rồi”

“Ah...tiểu Anh, muội muốn chết sao...”

Thiên bắt con cá mặt trời nhỏ bỏ vào hũ sau đó lại thả cần, trong đầu đang nghĩ ra một cách thật vẹn toàn.

Phân thân....nếu như theo lý thuyết thì có thể dùng cách thay mận đổi đào này để thay thế.

Trong truyền thừa từ Tiên Ma Hoa cũng có tiên thiên năng lực trợ giúp song tu vô cùng mạnh lại cộng thêm một vài môn công pháp Thiên học mót được từ Tư Mã Linh thì việc song tu trở thành quá phong phú.

Chỉ có điều song tu dù sao cũng sẽ có tác dụng phụ, rất không tốt đối với nữ tính, trừ phi là những nữ nhân có được tiên hoa hộ thể như 3 nàng Doãn gia mỹ nữ này.

Phân thân thuật...

Ánh mắt Thiên bất chợt đầy nguy hiểm đảo qua tên Vương Trần Kiệt kia sau đó dâm dãng đảo qua mỹ nữ bên cạnh hắn Lục Kiết.

Hại người lợi mình...không sao, hại kẻ ác...lợi người tốt, thỏa mãn cả 2, lại còn có thể vu oan giá họa nữa...tốt mà.

Thiên cười lên một cách dâm đãng mà không hề biết rằng dưới đũng quần mình từ lúc nào đã dựng lên một cái lều mới sau đó 3 đạo ánh mắt giết người chiếu tới và sau đó là một cơn đau điếng từ eo truyền đến làm hắn bị đánh thức từ dâm mọng ra ngoài hiện thực.

“Ahhhhhhhh...đau...buông tay, Kế Anh nàng còn khó chịu trong người sao...đừng trút giận lên ta...ahhhhhhh...huhu...”

“Dâm tặc...ngươi có mỹ nữ bên cạnh nhìn còn chưa đã mắt sao, còn dám đưa ánh mắt đó tới nhìn nữ nhân khác....dâm tặc không đổi được tính...ta bóp chết dâm tặc ngươiiiiiiiii...”

“Mắt mọc trên người ta...chân trời rộng lớn ta tùy ý nhìn một phía không được sao...ahhhhhh....đau chết ta”

“Nhìn trời mà có thể cười dâm đãng tới như vậy sao...còn dám ngụy biện, nam nhân thối...đồ tham lam...ăn trong chén mà nhìn trong nồi...chết đi...dâm tặc...”

Nhất thời, một trận cuồng phong bạo vũ kéo tới.

Đám khán giả xung quanh vốn đang im lặng về việc Vương Trần Kiệt bị hạ nhục khi nhìn thấy cảnh này liền không nhịn được than thở.

Mỹ nhân ah...lọt vào tay giặc mất rồi.

Nếu như không phải một đám nam nhân ở đây đều có mỹ nhân bên cạnh không dám bộc phát, nếu không e rằng đã tê tâm liệt phế khóc lóc một trận hận trời cao như thế vô tình ah.

Lúc này Vương Trần Kiệt bất chợt hơi tái đi sắc mặt bất chấp ánh mắt bên cạnh liền ngồi xuống cấp tốc vận chuyển công pháp.

Từ cơ thể hắn cảm giác lực lượng trôi đi khiến hắn bị rút khỏi tu vi bán thánh, nếu hắn không kịp thời bổ cứu sẽ thật sự không còn lại tu vi vốn có nữa và vĩnh viễn hắn cũng sẽ không bao giờ lấy lại được thực lực và cái danh thiên tài.

Tu luyện là cách duy nhất lấy lại lực lượng, bằng việc tu luyện hắn có thể kháng lại sự trôi đi của lực lượng và quả thật như vậy, chỉ ngồi xuống một lát sắc mặt hắn lại hồng nhuận thêm một chút.

Chỉ có điều, kể từ nay sự trôi đi của lực lượng này sẽ khiến hắn bị mất đi vĩnh viễn một nửa thành quả tu luyện.

Lúc này tại trong Thủy Liên Hồ, lôi long phân thân cũng dần chuyển hóa thành một dạng nhân hình giống hệt với Vương Trần Kiệt.

Đồng thời Thiên còn cố ý dẫn một sợi dây leo Tiên Ma Hoa dung nhập vào đạo tiểu phân thân này.

Lúc này mặt hồ bất chợt động mạnh.

Thiên cười cười bỏ con cá mặt trời vào hũ nói.

“Tới...cá lớn cắn câu...hahaha”

“Ah, Tiêu ca...cá lớn đâu ra ah...không phải vẫn nhỏ xíu đó sao” Doãn Kế Anh thấy con ca hắn vừa bỏ vào hũ lại nghe hắn hô “cá lớn” liền không hiểu

Nhưng mà ngay lúc này, nàng đã dần hiểu ra, dưới hồ là một trận bạo động lớn lao, một trận uy nhiếp dâng lên hung uy ngập trời dâng lên khiến người muốn ngộp thở.

“Ah...đây là...Tiêu ca...cá lớn mà huynh nói đây sao..”

“Graooooooooo......grừ...” một âm thanh gầm thét chấn màng nhĩ vang lên.

Thiên cười hô “trò hay mở màn..”

Sau đó hắn tung cái hũ có 6 con cá mặt trời lên cao, rất kịp lúc là nó liền bị 1 bàn tay chụp lấy.

Trên trời cao, một “Vương Trần Kiệt” tay trái cầm cái hũ, tay phải nắm tay thành vuốt, trên thân là lôi điện mầu xanh ầm ầm phả ra khí tức hủy diệt.

“Ầm...xẹt...” một đạo lôi điện ầm ầm từ trên cao giáng xuống hồ.

“ầm ầm....” bên dưới hồ nước một sinh vật như là như long vừa mới hiện thân liền bị lôi điện đánh trúng mà kêu lên đầy giận dữ.

“gầm....gầm...” hung uy ngập trời bộc phát, một đạo cự hình thần thủy lĩnh vực ầm ầm mở ra nuốt sạch phạm vi cả hồ sen sau đó như che trời phủ đất mở ra không gian xung quanh.

ngay tại thời điểm này, giao thân Vương Trần Kiệt đã biến mất từ khi nào, chỉ còn lại một chân chính Vương Trần Kiệt ở đó vừa tỉnh lại từ tu luyện.

nhưng mà khi hắn vừa tỉnh lại cũng là lúc thảm cảnh của hắn....

bắt đầu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.