Trong lôi vân đen trắng nhập nhoàng Quỳ Lôi Phiên hóa thành một đạo tinh điểm rơi vào tay Thiên yên tĩnh biến mất.
Điều này vừa vặn bị 2 người cô gái ở gần đó nhất nhìn thấy, Dương Tiểu Thanh thì cảm thấy đại ca mình càng thêm quá mức thần thánh rồi, còn Doãn Kế Anh lại rung động đánh giá Thiên thêm một lần nữa.
Trong con tim “bịch bịch” đập mạnh
”May mắn...thật là may mắn cho ta, vừa nãy là ta không vì đôi hắc đồng đó mà xem thường hắn nếu không thì e rằng....”
Trong phút chốc nàng bỗng nhiên thấy người thanh niên tầm thường đến không thể tầm thường hơn trước mắt này lại trở nên thần bí mà hấp dẫn đến như vậy, tâm tư thiếu nữ kiêu ngạo cũng chợt rung lên.
”Hahahahaha...Tiêu đệ, thật cảm ơn đệ...một bát canh giá vạn kim, một vò rượu lại càng vô giá...ta cả đời này cũng sẽ không quên ơn đức này của đệ”
”Vậy thì khỏi đi, ta không thích bị một người nam nhân suốt ngày nhớ nhung tới đâu” Thiên xoa xoa cánh tay nhún vai làm động tác nổi da gà.
Thấy thái độ của hắn 2 nữ bên cạnh đều dịu dàng cười tươi.
”Tiểu Thanh cô nương...có một ca ca như hắn, cô thật là có phúc ah”
Doãn Kế Anh thủ thỉ bên cạnh Dương Tiểu Thanh ngưỡng mộ nói.
”Anh tỷ, ca ca ta rất tốt...chỉ cần tỷ ở bên hắn nhiều một chút thì..tất sẽ có ngày không muốn xa hắn nữa”
Lời Tiểu Thanh rất vô tư nhưng khi rơi vào tai Doãn Kế Anh lại khiến nàng nhẹ đỏ mặt
”Có lẽ vậy..” nàng thì thầm
”Phải rồi, Anh tỷ bông hoa lớn trên mặt tỷ là gì vậy”
”Đó sao...là một tấm ngụy trang thôi, đại tỷ ta có nói “con gái ra ngoài thì phải cẩn thận đề phòng người, dung nhan đẹp cũng rất phiền phức, che đi chính là bện pháp để bảo vệ mình”
”Ah, Ca ca ta cũng từng nói “giang hồ hiểm ác, chân tâm là tốt nhưng sự đề phòng thì vẫn phải có”, không sai...”
Đối với Tiểu Thanh thì Thiên nói cái gì cũng sẽ là đúng, dù nàng có hiểu điều đó hay không cũng sẽ không nghi ngờ chút nào câu nói của hắn.
”Nhưng mà Thanh muội, ta thấy nàng nha...có một chút nào lo lắng đâu, một chút tâm phòng người đều không có ah, ngây thơ khả ái hệt như 1 đứa con nít”
”Anh tỷ, lời ca ca ta là đúng nhưng đó là dùng trong trường hợp khác..”
”Trường hợp nào..”
”Là lúc không có ca ca bên cạnh, ca ta còn nói với ta “vui tươi khoái hoạt mà sống, thà sống 1 ngày vui rồi chết, còn hơn cả năm sống buồn“...có hắn rồi, mọi chuyện đều là Ca ca lo, ta muốn gì là được cái đó, được ca ca chăm chút cho từng chút...đó mới là thiên đường của ta, cũng là thiên đường mà ca ca muốn ta hướng tới”
Doãn Kế Anh không nhịn được hâm mộ nhìn nàng.
”Nàng thật là có phúc..”
......
”Uhm...khuya rồi, ngủ đi 2 đại cô nương...Tiểu Thanh, nàng dưỡng sức đi”
Thiên lấy ra 2 tấm phù chia ra dúi vào tay 2 nàng mở miệng khuyên.
Tấm Thiên đưa cho Tiểu Thanh thì vừa chạm đã bị nàng kích hoạt, ngay lập tức một đám mây hồng êm ái mềm mại liền hiện ra hóa thành một cái giường bằng bông, phù lực từ khắp xung quanh lập tức bị hấp dẫn đến đám mây rồi chầm chậm vận chuyển vào trong, sau đó Thiên lại bế Tiểu Hồ Ly lên để vào lòng Dương Tiểu Thanh.
Dương Tiểu Thanh ôm Tiểu Hồ Ly ngọt ngào ngủ đi.
Doãn Kế Anh nhìn thấy tấm “vân sàn phù” kỳ diệu như vậy cũng khá bất ngờ sau đó thấy thái độ chăm sóc của Thiên với em gái mà ngưỡng mộ.
Bất chợt nhìn lại tấm phù mà hắn đưa, ngay lập tức nàng chết điếng người
Tấm phù...đây là phù sao, đây rõ ràng là....một chiếc lá cây còn xanh mới mà.
.........
Đêm hôm đó qua đi là một đêm vô cùng đáng nhớ của mọi người
Một đám hộ vệ thì trong giấc mơ vẫn còn thấy tiếc nuối vì 1 chén canh.
Bá Chương thì đạt được nguyện vọng cả đời bắt đầu điên cuồng tu luyện củng cố tu vi.
Doãn Kế Anh lại là một đêm lật qua lật lại khó ngủ, cầm chiếc lá cây trong tay nàng giống như nghi ngờ mà lại như khó tin.
Chiếc lá mầu xanh...tức là mới vừa hái xuống, lúc mà nàng nói chuyện với Dương Tiểu Thanh cũng chỉ một lúc, một lúc đó Thiên chỉ đi ra ngoài một chút xíu rồi lại về...lúc đó hiển nhiên là hắn đi hái lá và làm ra tấm phù này...một tấm phù được khắc tức thời trên 1 chiếc lá còn xanh....toàn bộ phù sư thế giới này mà nghe tới e rằng cũng đều không tin nổi đi.
Phù khắc trên lá cây, tác dụng sẽ như thế nào...ta có nên.
Bỗng nhiên nàng nhớ tới Tiểu Thanh được ngủ trên cái giường mầu hồng mềm mại đó mà thấy thích vô cùng, cầm tấm phù trong tay nàng có một loại xúc động muốn kích hoạt nó ngay lập tức.
”Không được...loại vật như thế này ta phải mang về cho tam thúc xem..”
....
Một đêm qua đi, ngày mới lại tiếp tục lên đường, hôm nay Tiểu Thanh ngồi trên xe ngựa với Doãn Kế Anh, 2 nữ này líu ra líu ríu nói chuyện không ngừng, có thêm âm thanh nữ tử bầu không khí vì thế mà đầy xuân sắc.
Khi vượt qua Hắc Phong Lĩnh thì đoạn đường còn lại đều là đường trơn rất dễ đi, nếu là bình thường Thiên và Dương Tiểu Thanh dùng thân pháp đi đường thì chỉ mất nửa ngày nhưng mà đi theo đoàn người ngựa này liền phải kéo dài 2 ngày.
Trong lúc chuyến hành trình đó tiếp tục thì tại một nơi khác.
”Chủ nhân...Hắc Phong quân..bị diệt rồi”
Đối diện nam tử áo đen kín thân này là một tên thanh niên phong thần tuấn ngọc, khí độ hiên ngang, mắt nhìn trầm lặng mà sắc nhọn, giữa trán lộ ra ngạo khí bá tuyệt chúng sinh.
”Vì sao diệt..” hắn chỉ đáp lại 1 câu nhưng lời ra khỏi miệng liền không giận tự uy khiến hắc y nhân kia như run rẩy
”Là...là bị một cô nương giết chết, một cô nương và 2 con Linh Miêu”
”Nói tiếp..”
”Chủ nhân, 2 con Linh Miêu này mạnh mẽ không hợp thói thường, Hắc Phong quân dưới công kích của nó không chịu nổi 1 đòn..còn..”
”Tiểu cô nương kia ta đã điều tra ra, cô ta tên là Dương Tiểu Thanh là người của Kinh Châu Dương gia”
”Ah, tiểu mỹ nhân này còn chưa chết sao, còn dám trở về ah...xem ra lần này lại có trò hay để xem, tin tức này hẳn là Dương Tuyệt tên kia cũng đã biết rồi đi...”
Thanh niên này nở một nụ cười như trêu đùa thế gian hèn mọn.
.......
Tại một nơi khác.
”Tuyệt thiếu...nha đầu kia trở về”
”Ai..” 1 giọng lười biếng vang lên
”Thiếu gia, là Dương Tiểu Thanh...”
”Cái gì...nàng không phải bị huyết sát các truy sát sao...sao lại còn trở về”
”Thiếu gia, đám người huyết sát các đã bị giết mấy chục người, nghe nói là đụng phải nhân vật lợi hại rồi, cao tầng đang điều xuống một địa thánh sát thủ”
”Địa thánh...lũ người này, ta còn chưa chơi đủ sao lại cứ như vậy...mà địa thánh đó là ai, không lẽ...”
”Không sai, Thiếu gia.... là đệ tam hung sát bảng thập bộ sát nhân “kiếm chi tàn”
”Không tệ...không tệ, ta biết tính cách làm việc của tên này, thích đùa bỡn đối thủ trên tay đến kiệt sức mới giết thập bộ mới sát nhân, dưới kiếm chi tàn....không tệ, vậy thì ta còn thời gian đủ để chơi chán con nha đầu đó đến nhơ nhớp rồi...hahahaha, người đâu...y lệnh ta, truyền xuống đặc dụ “mang Dương Tiểu Thanh về làm thiếp thân nữ hầu cho ta”
”Dạ...thưa thiếu gia”
”Hahahahahaha...”
.................
Tại một nơi khác, nơi đây sơn môn thần thánh uy nghi, khắp nơi tiên khí lượn lờ, hạc điểu trùng lai, thiên sơn vạn thủy khí thế bừng bừng.
Một vị trung niên báo lên với một người nam tử ngồi tại chánh đàn, thần thái cao thượng viễn siêu thường nhân, ánh mắt cao cao nhếch thẳng không giận tự uy.
”Gia chủ, theo thông tin nhận về thì Dương Tiêu vẫn chưa chết, bây giờ nó đang cũng tiện nữ Dương Tiểu Thanh kia trở về Dương gia”
”Uhm...không chết là tốt, huyết mạch cao quý của Thu gia ta sao có thể để lưu lạc với đám hạ tiện đó được...cho người mang nó về đi”
”Nhưng mà gia chủ, theo hồi báo về thì Dương Tiêu này chẳng biết mấy năm qua đã trải qua những gì bây giờ không ngờ lại có mầu tóc đen và tròng mắt...mầu đen”
”Cái gì....là mầu của Hắc Đồng tiện tộc sao....không thể nào, uhm...nhất định là có vấn đề...mặc kệ thế nào, uy nghiêm tộc ta ta tuyệt không thể phạm...bắt hắn về cho ta, nếu thật sự bây giờ hắn bị người gieo thủ đoạn để làm nhục Thu gia...ta thề sẽ giết hắn”
”Còn nếu không....người thu gia ta dù có chết thì cũng không thể chết dưới tay ngoại nhân...”
”Tuân lệnh...”