Mấy ngày sau đó, không riêng gì Thượng Quan Tuyết tới rất sớm mà dù là Nhan nhi, Sương nhi, Vu Tiểu Sài, Thiết Vô Danh, Tiểu Xá Bình và cả chuyển thế giả Âu Quyết cũng đều rất sớm đã có mặt.
Tập hợp ở một mảnh đất trống phía bắc Thiên Kiếm Môn rất xa nơi có người qua lại.
Tại chỗ này Thiên cũng không có dậy cho bọn họ cái gì lớn lao, lại càng không hề phân loại chỉ điểm mà đơn giản, chỉ là dậy họ 32 thế kiếm cơ bản.
Một đám người này mặc dù không hiểu dụng ý của hắn cũng khó hiểu tò mò vì sao lại dậy họ thứ bình thường này nhưng mà vẫn không chút nào phiền lòng.
Một đám giống như bé ngoan lặng lẽ dùng một buổi ngày liên tục cầm kiếm đứng tấn những kiểu hình kỳ dị cho tới khuya không nghỉ mà vẫn không hề có một lời kêu than.
Lời mà Thiên nói, cả đám đều giống như đã xem như lý tưởng sinh tồn trong suốt thời gian 1 ngày này.
32 thế kiếm cơ bản này cũng không phải là Thiên đại trà dậy hết cho họ mà ngược lại, mỗi người chỉ luyện trong đó 3 loại.
Duy nhất chỉ có 3 loại thế kiếm và trong một ngày này hắn bắt họ liên tục luân phiên cầm kiếm 3 tư thế đó chậm rãi thể ngộ kiếm đạo.
Học tập là khô khan đến phát chán nhưng 7 người này lại vô cùng nghiêm túc, lúc bắt đầu luyện tập thậm chí nhắm mắt kiên trì một câu nói chuyện cũng không có.
Hắn nói “cố gắng thể ngộ”
Và họ cũng làm ra hành động tương tự, vô cùng cố gắng
Không biết Thiên có dụng ý gì nhưng mà họ có lòng tin trong lời nói của hắn tuyệt đối là có ẩn chứa chân đạo.
Ngày hôm đó cũng thật kỳ dị, tựa như rất không hợp tác với họ.
Kỳ đến độ đó là xuân hạ thu đông 5 mùa đều đồng loạt xuất hiện
khí lạnh hội tụ băng tuyết bay bay.
Nắng gắt chang chang mặt trời đổ lửa.
Sinh khí lui tán, sắc hoa tàn úa
Thủy vụ man man bão tố vùi dập
Như mộc sinh phong mộc điệp sinh sôi.
Kỳ dị 5 loại thời tiết cứ trong 2 giờ lại luân chuyển, đi từ chậm rãi cho đến cường liệt, lên tới đỉnh điểm sau đó lại trở về ban sơ.
Dưới thời tiết như vậy khắc nghiệt, đám người này phải liên tục trải qua cực hạn của thiên tai, thân thể phải kịp thích ứng và thuận theo thế kiếm phù hợp.
Dần dần loại biến đổi khắc nghiệt này cũng khiến cơ thể họ dần tiếp nhận làm quen sau đó tự hình thành một bản năng sơ khai.
Không ăn không ngủ cứ như thế 1 ngày trôi qua, trăng sáng sao thưa báo hiệu 1 ngày kết thúc
Thiên không hề đánh thức tỉnh bọn họ, và 7 người này cũng ngắm nghiền đôi mắt tựa như đã quên mất thời gian trôi qua.
Một đêm sương gió qua đi, trông họ mỗi người đều tàn tạ không chịu nổi nhưng mà dưới đêm tối dài dằng dặc đó chính là ánh bình minh ngắn ngủi mà mê huyễn.
Trải qua cực hạn của sương gió và cô độc, chờ đợi một ánh bình minh ngắn ngủi lóe sáng, vô số cảm xúc lại một lần nữa dâng trào.Bình minh tươi đẹp khiến tinh thần thư dãn vừa qua đi nhiệt độ lại bắt đầu tăng cao...cao đến ngất ngưởng như đốt cháy cả da thịt, làn gió thổi qua mang theo hơi nóng khô khan khó chịu đến cực điểm, bờ môi nứt nẻ nhưng giọt nước hiếm hoi.
Nắng gắt vừa qua lại thoáng chốc tiếp nhận một cơn mưa rào thoải mái, tâm trạng đang gắng gượng thống khổ lại một lần nữa lâng lâng hưởng thụ.
Nhưng mưa rào lại chẳng mấy chốc hóa thành giông gió bão bùng, sau đó nước lũ oanh thiên, sấm chớp hoán địa, sóng thần, cuồng phong, mưa đá, nước xoáy, núi lở, nước xiết...
Một trận thời tiết kinh khủng kéo tới nhấn chìm họ trong khủng cụ của thiên tai.
Mưa lụt qua đi là mùa đông rét buốt, buốt đến tận cả xương tủy
Cứ như vậy, từng đợt từng đợt khủng bố thiên tai nhân họa luân phiên ập đến đưa thân thể và tinh thần họ liên tục rơi vào cực hạn thống khổ rồi lại được cực đoan thời tiết kế tiếp trấn an sau đó nhấn chìm.
Thời gian chỉ là 2 ngày nhưng lại giống như đã vượt qua cả trăm năm tuế nguyệt, sinh mạng bé nhỏ yếu ớt giống như đã không ngừng lướt qua những bờ vực sinh tử, trải nghiệm chết chóc, trải nghiệm nhân sinh bé nhỏ và đặc biệt là thế lớn của thiên địa
Trên thân 7 người này chẳng mấy chốc liền sinh ra một loại tuế nguyệt thăng trầm tựa như rêu phong thành lũy, hứng chịu thiên địa luân chuyển, kiên cường bất khuất không ngã.
Những trận thiên tai qua đi dần dần đưa họ đánh luyện cho chai sạn mà cứng cỏi. Uy năng thiên địa dần dần theo sự thích ứng của họ mà mạnh lên mạnh lên nữa, dưới cực hạn là lại một tầng cực hạn.
Dưới chân họ chẳng biết khi nào đã phát sinh một sự hòa hợp kỳ dị với đại địa.
Tại một góc khuất là 5 người đang âm thầm trợn lớn mắt theo dõi.
”Ông trời của ta...đây là cái gì ah...tên Hoàng Thanh Thiên này, hắn là đang vẽ tranh nữa sao?”
Giọng truyền âm này mang theo nóng nảy đặc thù của lão tông sư Miêu Hoành.
”Mọi lần hắn họa tranh đều là chết chóc máu tanh chân tay cụt, sao lần này lại vẽ một bức Tứ Quý Thiên Tai”
Tứ Quý Thiên Tai là cái tên mà 3 lão nhân này tự tác đặt tên cho bức tranh mà phía trước họ đang nhìn và cái tên này cũng khá sát với thực tế.
”Không biết, hẳn đang chỉ điểm đám ranh con đó ah...”
”Chỉ điểm, tên này cũng khác người quá đi nha bình thường vẽ tranh toàn là giết người bây giờ lại vẽ tranh để giúp người, Họa(vẽ) Đạo từ khi nào có được uy năng lớn tới như vậy”
”Lão Trình ngươi ngu xuẩn thì im đi, đừng làm phiền bổn tọa xem tranh”
”Xuy...Miêu lão đầu ngươi như cục đá trong nhà xí vừa thối vừa cứng, từ khi nào biết xem tranh nghệ thuật vậy”
”Tranh là vì tâm trạng, các ngươi so với ta thì có điểm nào giống có nghệ thuật, hừ còn không bằng được ta đây...tâm trạng chuẩn bị tốt, đã sạc sàng làm cái họa đồ”
”Xìu, tối qua mới coi được mấy bản họa thư đã muốn ra mặt, vô sỉ...ngươi tưởng lão phu tối qua xem sách ít hơn ngươi sao, hừ..”
Đang lúc mấy lão già không nên nết này cãi nhau thì
”Ah...mọi người xem, đó là...” Dược phu nhân nhanh tay lẹ mắt liền gọi
Lập tức mấy lão đầu này ai nấy đưa mắt nhìn vào trong sân sau đó trực tiếp mở lớn miệng, cái cằm rớt đất cái bịch
”Kiếm...thế...