Chiến trận bây giờ Thái Huyền Môn chỉ còn hơn trăm người, Chiến Thần Đà còn gần 200 cường giả.
Nếu là bình thường, mỗi phe họ nhất định sẽ không đủ sức diệt một Thiên Kiếm Môn với hơn trăm địa cấp và một Bạch Vạn Kiếm khống chế Thiên Kiếm Trận quỷ thần khó lường kia.
Tất nhiên là chuyện bạo tạc phù đã bị họ bỏ qua một bên, phù này tuy mạnh mẽ nhưng đội hình họ một khi phân tán ra thì với thực lực kém cỏi của đám đệ tử này sẽ chẳng thể làm được trò trống gì nữa.
Chỉ có điều, 2 thế lực này vốn đang gầm gè nhau tranh đoạt Thiên Bảo, bây giờ lại xuất hiện 1 Hoàng Thanh Thiên quỷ bí khó lường.
Nếu tất cả cùng lâm vào hỗn chiến thì bất lợi về tay ai cũng khó nói, bảo vật khó giành đã đành mà có khi còn tổn hại thảm trọng mà về.
Rất nhanh, nhận thức được tình hình cả 2 thế lực này liền bắt đầu hướng về nhau giảng hòa.
”Kỷ trưởng lão...tình thế bây giờ bất lợi như vậy, chi bằng chúng ta liên thủ...diệt cái tiểu môn phái phiền phức này trước đi rồi chia bảo vật sau...ngài thấy thế nào”
Lã Mông chắp tay nói với vị trưởng lão Thái Huyền Môn.
”Không sai...chính hợp ý ta”
”Các vị..bày trận”
Lập tức, khí thế giương cung bạt kiếm lại diễn ra.
Phía Thái Huyền Môn bày ra một trận hình mũi nhọn, lĩnh vực đan vào nhau khí thế mạnh kinh người.
Chiến Thần Đà lại lấy sự phân tách làm chính, mỗi người đều đứng ở những vị trí hiểm yếu với nhau, tạo thành một thế kim cương, khí cơ dẫn dắt nhau tương hỗ tương dẫn lẫn nhau.
Phía bên Thái Huyền Môn lập tức có 2 người lấy ra không gian chi phù. Thiên và Bạch Vạn Kiếm lập tức bị họ định vị.
Nhưng mà bây giờ cùng 1 chiêu sử xuất 2 lần thì làm sao có được kết quả như ban đầu được, tại vì lúc này Thiên đã động.
Quỷ Vương Ấn được điều động, trong chớp mắt định vị và khống phù này Thiên và Bạch Vạn Kiếm đã bị 2 người khác thay thế.
”Phụp....phụp...”
Không gian phía trong lĩnh vực trận của Thái Huyền Môn giao động sau đó hiện ra một thân ảnh quen thuộc.
Bạch Phát Tiên
Hay nói chính xác hơn chính là Quỷ Bạch Phát Tiên, trên thân thể bạc phát hồng nhan đã thay đổi thành một mầu xám trắng âm u mà quỷ dị, trên sắc mặt ông ta vẫn là một sự khát máu vặn vẹo nhưng lại thần kỳ có thêm một chút an tường.
”Phạm chủ nhân ta...chết” vừa nói xong, Thiên Phong Luân Hỏa Quỷ Vực đã triển khai, vừa động liền triển khai cực hạn hỏa lực công kích tới người đang thi triển không gian phù.
Móng vuốt ông ta biến thành một mầu tro đen sắc bén mà quỷ dị, quỷ lực phun trào ra ngay lập tức liền như bẻ cành khô mạt sát đối thủ.
Phía bên Chiến Thần Đà cũng tương tự xuất hiện một quỷ nhân chính là Hắc Vũ, tên này lúc sống đã nửa người nửa quỷ tới lúc chết lại càng kinh dị tởm lợm hơn, phương pháp giết người lại càng quỷ dị khiếp người hơn.
Chỉ trong chốc lát bất ngờ thôi hắn đã thuận lợi giết chết 2 người, quỷ lực hóa thành những tia lực lượng xâm nhuộm vào cơ thể địa đan và linh hồn. Luyện đối thủ thành quỷ vật.
Chiến trận 2 phe Thái Huyền Môn, Chiến Thần Đà liền tức thì bị đảo ngược.
”Nghịch thần...còn dám trở giáo, người đâu dùng phong thần cấm.....”
Lập tức một nhóm trưởng lão Thái Huyền Môn tách ra vây lấy Bạch Phát Tiên vào giữa, lĩnh vực triển khai hóa thành những sợi tơ mềm dai vây hắn vào giữa.
Đáng tiếc, Bạch Phát Tiên cũng là người của Thái Huyền Môn, ký ức hắn cũng không hề mất đi, Phong Thần Cấm hắn lại càng rõ ràng hơn ai hết cho nên hắn như một con lươn trơn trợt bắt hoài không được.
Tuy là vậy nhưng bằng 10 người Thái Huyền Môn này cũng vô tình đã kiềm chế được lão.
Đồng dạng Hắc Vũ cũng bị một loại chu võng pháp khí do 3 vị trưởng lão triển khai áp chế.
Lập tức, 2 mũi nhọn này lại tiếp tục hướng tới Thiên, chúng không nói 2 lời liền triển khai thế công.
Chu võng bảo của Chiến Thần Đà và phong thần cấm của Thái Huyền Môn trở thành chiêu thức chủ lực tiến công.
Bến dưới đám người Thiên Kiếm Môn gần như bị họ bỏ qua, hiển nhiên mục đích của họ đã thấy rõ đó là bắt giữ Hoàng Thanh Thiên, chiếm đoạt thiên bảo sau đó mới là tiện tay diệt Thiên Kiếm Môn.
Chỉ cần bắt được Thiên là coi như kế hoạch của họ đã thành công còn việc thiên bảo thì tùy cơ ứng biến chậm rãi đối phó với đối thủ cạnh tranh, diệt Thiên Kiếm Môn chẳng qua cũng chỉ là lấy lại uy phong giải trừ mối hận trong lòng mà thôi.
Trên trời cao, Thiên bị mấy trăm cường giả bao vây, đại trận cường đại khí thế bao thiên.
”Hoàng Thanh Thiên...bó tay chịu trói đi”
”Đúng vậy...Hoàng Thanh Thiên, ta tin rằng ngươi là người thông minh, đại cuộc ngày hôm nay đã định...số phận của ngươi đã định, một khi bị Chiến Thần Đà ta nhắm trúng ngươi thì ngoại trừ khuất phục ra ngươi chỉ có một kết quả là chết mà thôi”
Lã Mông tận lực giảm bớt ý khinh miệt trong mắt cố lấy một chút cao ngạo để bình giọng nói chuyện.
”Không sai....chỉ cần ngươi theo chúng ta đi, chuyện ngươi giết người Thái Huyền Môn ta có thể xin chưởng môn nương tình, thậm chí cả Thiên Kiếm Môn này cũng vậy...ta đảm bảo một mạng cũng không giết”
Thiên nhếch mắt.
- Thì ra các ngươi đây là đến đây để chiêu hàng ta sao?, thái độ cũng thật đủ hung hăng ah
”Không sai...Thái Huyền Môn ta là nhìn trúng thiên phú khí đạo của ngươi, cho nên đặc biệt cho ngươi cơ hội được hiệu trung với phái ta....”
Kỷ trưởng lão hệt như một kẻ bề trên ban phát ân điển cho kẻ khác, trên sắc mặt biểu lộ thái độ kiêu ngạo 10 phần.
”Hừ, Thái Huyền Môn các ngươi còn tưởng mình là cái gì...một thiên khí sư mà các ngươi còn dám nói “cho hắn cơ hội” sao...Hoàng Thanh Thiên, Chiến Thần Đà ta chủ luyện thần cấp công pháp luyện thể chính là lấy bảo vật nhập thể mà tu hành....ngươi tới Chiến Thần Đà ta không những được phát huy tối đa năng lực luyện khí mà còn được nhận Chiến Thần Quyết tu luyện, đảm bảo chỉ cần ngươi đồng ý...lập tức sẽ có thể toàn quyền sử dụng tài liệu luyện ra thiên bảo nhập thể đưa công pháp này đi đến tối đỉnh...”
Thiên bất ngờ quát lên.
- Lắm lời, các ngươi vừa đến là đã đòi đánh đòi giết, một đằng muốn hủy sơn môn cường ngạnh bắt ta đi, một đằng lại giở âm mưu quỷ kế li gián....
- Các ngươi xem ta là con dán thích chà đạp thế nào là chà đạp, thích nhào nặn như thế nào là nhào nặn sao...đừng nhiều lời nữa.
- Thiên bảo đối với ta chỉ là vấn đề vật liệu mà thôi, ta dễ tính có thể tùy ý luyện một món thiên bảo tặng cho kẻ có lòng nhưng đối với loại người như các ngươi....ta...căm...thù...nhất...trên đời này.
”Hừ....đã nói như vậy tức là ngươi không biết thức thời, chúng ta buộc phải...trói ngươi đem về thôi...”
- Đã lâu rồi ta không chiến đấu, vậy thì đừng phí miệng lưỡi nữa
”Hừ...đã vậy, ngày hôm nay ta sẽ cho ngươi biết quyết định ngày hôm nay sau này nhất định ngươi sẽ hối hận...đại quân,..bắt..hắn..cho ta...”
Lập tức, mấy trăm người liền bộc phát ra cự đại lĩnh vực của mình phủ lấy Thiên giống như mạng nhện, uy áp khủng bố áp đến.
Kinh khủng giao động lực lượng bão táp ập đến như thủy triều.
”Ầm..ầm...” mặt đất dưới chân bị lực áp này áp đến lập tức nứt toác ra.
Thiên trong trung tâm bão tố vẫn không động một li, ngược lại hắn còn hơi có chút xem thường.
Lực trùng kích này không tệ, có thể nói là vô cùng mạnh nhưng bản thân hắn muốn phá lại đâu chỉ có một cách.
Trong Quỷ Vương Ấn còn có 500 nhân quỷ và 800 lệ quỷ địa cấp, không cần nhiều chỉ cần thả chúng ra là lập tức có thể quét dọn đám rác rưởi này đi nhanh chóng.
Đó chính là lực lượng lớn nhất của hắn bây giờ, mặc dù Quỷ Vương Ấn chưa hoàn chỉnh, một đám địa cấp quỷ vật cùng mấy triệu khô lâu quỷ này tuy mạnh nhưng lại bị thiên đạo áp chế vô cùng lớn nhưng hắn lại có lợi thế về số lượng.
Đó là còn chưa tính Thiên còn một Quỳ Lôi Phiên, một tòa cự đại Thiên Phẩm trận đồ.
Tuy nhiên, hắn nói không sai....đã lâu rồi hắn không động tay chân lực lượng trong cơ thể lại vừa vặn mới đạt tới luyện thể tầng 2 cảnh giới luyện nhục đỉnh, lực lượng trong cơ thể tuôn trào không có chỗ phát.
Thiên không dùng bất kỳ vũ kỹ gì, cũng không sử bất kỳ lực lượng từ 3 đại đan điền, thuần túy chỉ dùng man lực, chân hắn không chậm không nhanh, tay hắn lại càng không mạnh không yếu cứ như vậy liền vung ra.
”Bành...rắc...” một cường giả địa cấp bị hắn tát bay hóa thành một đạo lưu tinh cắm sâu vào lòng đất
Một tát này không nhiều không ít chỉ có 100 triệu tinh lực lượng. Một tát vung ra không gian liền bị bóp méo vỡ vụn.
”Bành....bành....rắc....” Thiên tát ra 2 tát là 2 đạo lưu tinh hiện ra, 2 vị cường giả Thái Huyền Môn không biết đã bay đến tận chân trời nào.
Ngay lập tức, chiến trận liền phát sinh một sự đình trệ, mọi người ai nấy đều bị cảnh tượng này làm cho run sợ.
Một tát vung lên, không gian móp méo, nhật nguyệt vô quang....địa thánh như cỏ rác.
Đây là lực lượng con người có thể có được hay sao.
Ánh mắt Lã Mông hiện lên một tia đố kỵ mãnh liệt, hắn thâm độc hét lên.
”Công kích từ xa....dùng sinh tử phù”
Đồng thời, lúc này trong tay hắn lấy ra một cuốn tranh nhỏ bằng bàn tay