Gào thét chửi rủa suốt cả 10 phút người phụ nữ này mới chịu quăng lại 1 câu đe dọa
“2 đứa oắt mày nhớ đó....tao sẽ cho lưu manh đập chết mẹ tụi mày hết...nhớ đó...” sau đó ả ta hậm hực ra về
Xe hơi và giày cao gót không phải là thứ nên thuộc về vùng đất đỏ này,
cơn tức giận công tâm cộng thêm những đám lầy trên đường khiến ả ta
không ngừng té ngã mấy lần.....
Trong nhà
Không khí đang lâm vào 1 khoảng trầm lặng đầy bi ai
Chú Tịnh và thím Thảo đều trở nên vừa buồn vừa giận, nhưng mà qua 1 lần
cãi nhau rõ ràng rành mạch này...tư tưởng của họ ruốt cuộc được đả thông
Dù là sự thật là bi thương, mất còn đúng là rất buồn, nhưng mà đó là cách giải quyết duy nhất
Đến nước mà cha mẹ phải từ bỏ như này, đó cũng là do Hồng tự chuốc
lấy....người phụ nữ vô ơn bạc nghĩa như vậy, sống 1 mình cũng không có
oan
Nếu ả ta trong mắt chỉ có tiền, vậy thì sớm muộn gì cũng bị tiền đè chết thôi
“Thím...thím đừng khóc nữa,...con thấy thím rơi nước mắt vì 1 người con như vậy...không có xứng đáng đâu
“Uh...hit...thím không khóc...phải rồi,...2 đứa lần này về chơi có lâu không....”
“Dạ...cũng mấy ngày ah...”
“Uhm....trưa này thím làm cơm, 2 con nhất định phải ăn cơm với thím đó nha....”
“Dạ....” Mai ngọt ngào, vui tươi đầy thuần khiết
Giọng điệu của Mai bây giờ so với lúc nãy khi đanh đá đuổi người phụ nữ kia quả thật là 1 trời 1 vực
Thiên thật cũng phải cảm thán cho sự đổi cá tính nhanh như lật bàn tay
và khả năng diễn xuất quá mức giống thật này của con gái thật quá gê gớm
Bất chợt khí chất trên người Thiên thay đổi...miệng hắn phun chân ngôn
“Sự đời..luôn rất khó toàn vẹn...nhưng mà cái khiếm khuyết đó là do con người cảm nhận mà thôi...
“Quy luật bù trừ...có mất là sẽ có được....chú thím cũng không nên cưỡng cầu...thứ không thuộc về mình thì dù có cố gắng thế nào cũng mất....thứ thuộc về mình, thì 1 ngày nào đó....nó sẽ lại trở về thôi...”
Chân ngôn như những lời Thần thánh đánh thức tâm tư 2 con người này trở lại được hiện thực
Chân ngôn rót vào tai ai, người đó sẽ có loại cảm nhận khác nhau
Mỗi sinh linh sẽ ngộ bản nguyên đại đạo bằng cách khác nhau....nhưng chân lý thì dù đi đường nào cũng sẽ tới
Loại nhịp động mà Thiên đánh ra, chân ngôn mà hắn phát ra không chỉ
khiến chú thím lâm vào bất động, mà mấy trăm cây “ớt” bên ngoài cũng lâm vào ngộ đạo sâu
Sau đó không quá 20 phút những cây ớt này liền “bóc..bóc” nở rộ ra kim quang...luyện thành 1 kim đan giả yêu linh
Kim đan làm phôi trận, kim cương trận cũng vì đó mà được gia cố hơn, rễ
cây Hỏa Long cũng cắm sâu xuống lòng đất gợi lên long mạch
Nối liền phần dứt gẫy...tái tạo lại linh mạch cũ....mộc linh khí cấp tốc được khơi thông ra mà dồi dào hơn trước
Những mạch nguồn bị cắt dứt không ngừng....không ngừng được nối liền....tiểu linh mạch nối thông vô vàn mạch ngầm đại địa
Cấu kết lại địa tầng, kết tụ lại từng mảnh...từng mảnh long mạch....long khí, linh khí, mộc nguyên khí lập tức được kích phát ra từ khắp nơi đổ
về 1 mối
“Tách...tách...kết...”rốt cuộc mặt đất được 365 cây hỏa long thụ quây quanh tổ hợp thành 1 đại kim cương, đại tụ linh trận
Linh khí kết thành sương mai
Mộc nguyên khí tụ thành mưa phùn
Long khí kết bạch vân du du trên bầu trời
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống bạch vân sinh ra những tia sáng tinh khiết ấm áp, dịu nhẹ....trong mây ẩn hiện long linh uốn lượn
Tia sáng này chiếu xuống sẽ quện với linh khí sương mai và mộc nguyên vũ thành 1 khung cảnh thần tiên thánh khiết
Trong sâu thẳm lòng đất, 1 sợi đại đạo nguyên thủy được dẫn ra rồi kết
hợp với tâm trận kim cương tại đây, dệt thành 1 mảnh tuyệt địa chi
thổ...
Là tuyệt địa....nhưng cũng là thánh địa
Lúc này, chú thím cũng tỉnh lại từ ngộ đạo, không ngờ....
1 trên thân họ lại ẩn ẩn dung hợp với mảnh đất và kim cương tránh ở đây, 3 thứ hòa thành 1 thể...
Tuổi thanh xuân của chú thím cũng thần kỳ được lấy lại, thân thể trẻ khỏe hơn, tinh thần bằng phẳng hơn
Họ....đã chân chính đạp 1 bước chân vào tu đạo
Như lời Thiên đã nói rằng “sự đời, có mất tất có được“....chính là lẽ đó
Mai khẽ đưa ánh mắt dịu dàng đến nhìn Thiên, cô hiểu được điều hắn vừa làm....và hiểu luôn cả tâm tư của hắn
“Hà....” thở ra 1 hơi, chú Tịnh thoải mái đứng lên...kim quang thu liễn vào thân
“Uhm....bà nó đi chợ đi, để tôi ở nhà thịt gà....”
“Ờ...được...” thế là thím Thảo rảo bước ra xe bắt đầu đi chợ
Thiên và Mai thì rất thong dong nắm tay nhau đi dạo quanh vườn
Chú Tịnh bắt lấy 1 con gà mái to, tay nhẹ xoa đầu nó 1 cái, linh hồn đã an nghỉ luân hồi, sau đó chú mới cắt tiết....
1 lần ngộ đạo, chú đã không còn là 1 người kém hiểu biết như trước nữa,
dù là không mấy hiểu đạo nhưng lại nắm được 1 chút cốt lõi cần
thiết....yêu thương vạn vật, Thiên nhiên...đó là điều lớn nhất mà họ ngộ ra được từ vô tận đau thương khi mất con
Bữa cơm trưa rất là đạm bạc, 2 món thịt gà, 2 món xào và mấy xị rượu
Buổi trưa có thêm bố Mai qua nữa, 3 người đàn ông nhâm nhi rượu đắng, Mai và Thím thì làm bếp, dọn dẹp
Cuộc sống của họ, đã lấy lại được sự giản dị và bình yên vốn có