Trong lúc mà Thiên đi khỏi, hắn liền buông lỏng cho quy nguyên đan điền tiếp tục vận động.
Nhưng mà lần này hắn không hề gây ra động tĩnh gì gê gớm nữa, phù lực vẫn không ngừng tuôn trào vào cơ thể giúp hắn rèn luyện bì da, cốt nhục và lấp đầy đan điền nhưng trên người hắn, 1 chút giao động phù lực cũng không có.
Tại vì 1 lý do rất đơn giản.
Tại trung tâm khu rừng vị trí bầy lang tụ tập.
1 mảnh khu vực đã được cách biệt ra với thế giới nơi đây, và tại đây vô số năng lượng phù lực từ khắp mọi nơi vẫn không ngừng cuốn động về đây mọi lúc mọi nơi.
Tụ lý không gian.
Chính là nó đó. Khi Thiên giúp lang vương dọn dẹp khu vực này, hắn đã lấy ra 20 giọt không gian chi thủy rồi khắc phù văn tụ lý lên mặt đất.
Có cái trận văn này, 1 mảnh nhỏ không gian ở đây liền trực tiếp liên hệ với quy nguyên đan điền của hắn. Đan điền hắn hấp thu năng lượng thì cái tụ lý này sẽ cuốn động năng lượng khắp nơi về đây.
Thay vì bây giờ Thiên hấp thu năng lượng từ không gian xung quanh mình thì hắn lại lấy năng lượng từ không gian tùy thân đó mà hấp thu.
Tụ lý không gian
Ảo diệu của nó chính là chỗ đó.
Biến 1 vùng đất trở thành không gian tùy thân cho mình, thậm chí còn tiện lợi hơn cả truyền tống trận có thể na di vật thể đến 1 điểm khác.
............
”Gâu...gâu....” Tiểu Hắc vui vẻ chạy vô lều liếm liếm mặt 2 cô bé Axe, Ale
”Uhm...Tiểu Hắc ngoan...để ta nướng thịt cho ngươi ăn nha...haha..ah...nhột...không liếm..ahhh...hihi”
”Phải rồi Thiên ca...Tiểu Hồ Ly đâu rồi....sao muội không thấy nó”
”Ah...nó còn dang đột phá, có lẽ mấy ngày mới xuất quan được”
”Ha...đột phá...Tiểu Hồ Ly đột phá...tuyệt quá” Ale vui thích
Tiểu Hồ Ly đã hôn mê 7 ngày rồi vẫn chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại, trong cơ thể nó quá trình thoát biến huyết mạch đang diễn ra rất nhanh, thần thông thai nghén ra ẩn chứa giao động huyễn hệ mạnh mẽ.
Tiểu Hồ Ly hiện giờ còn là thời kỳ ấu thể, lúc mà Tiểu Hắc phát hiện ra nó là lúc nó vô cùng khốn đốn trong nguy cơ sinh tử, đến giờ phút này tuổi của nó chắc hẳn cũng chỉ mới gần 1 tuổi mà thôi.
Trong huyết mạch của nó ẩn chứa 1 sự cao quý của cửu vĩ hồ, khi đi theo Thiên nó vẫn không ngừng lột xác tiến hóa, tất nhiên đó là phần lớn ở công của niết bàn hỏa, nhưng mà vẫn không thể không tính tới huyết mạch của nó.
Thân phận Tiểu Hồ Ly...tất sẽ không tầm thường.
”Axe, Ale....chúng ta có lẽ nên rời khỏi đây thôi...” Thiên nói
”Sao vậy ca....”
”Ta muốn ra ngoài....trên con đường này đi thẳng về Vân Môn trấn chúng ta sẽ vừa đi vừa săn hung thú...”
”Dạ....nhưng mà Tử Lâm thúc thì sao...”
”Hừ...mặc kệ họ”
Nghe lời khuyên của Thiên, ngay sau bữa cơm trưa hôm đó 3 người 1 chó đã thu dọn đồ đạc 1 đường đi thẳng.
”Hoàng Thiên....con đi đâu vậy...” Tử Lâm thúc thấy họ đi liền chạy theo hỏi.
Trong cách ứng xử này, lão cũng chỉ quan tâm tới Thiên mà không hề hỏi tới 2 cô gái, 1 sự phân biệt rất rõ ràng.
”Ta ra ngoài...ra Vân Môn trấn....” Thiên lạnh nhạt.
”Vậy...không đi săn nữa sao...chúng ta mới săn được có 4 viên tinh hạch...vẫn còn ít “
Tử Lâm cố ý dùng đến từ “chúng ta” chính là có dụng tâm rất rõ ràng.
”Uhm...vậy 3 người tự đi săn đi...”
”3 chúng ta...3 người thì làm được cái gì...”
”Đó là chuyện của các ngươi...không liên quan ta”
Tử lâm chạy tới chỗ 2 cô gái.
”Axe, Ale.. 2 con định bỏ ta mà đi sao,....ta cưu mang 2 con, cho 2 con công pháp tu luyện...sao giờ 2 con lại bỏ ta đi như vậy...”
”Đúng rồi đó Axe, Ale...thời gian qua chúng ta đều không bạc đãi 2 con...ta đảm bảo nếu như ra ngoài cũng không có người nào đối tốt với 2 con như chúng ta đâu”
Tần Hùng nói vô thêm.
Tần Hoàn thì đưa cặp mắt băng lãnh lướt qua chỗ Thiên rồi lại nhìn tới 2 cô gái, miệng nhếch lên 1 tia căm thù.
”Tử lâm thúc....ơn cưu mang của thúc sau này chúng con sẽ báo đáp...con xin lỗi” Ale rưng rưng
”Không được....ta không cần con báo đáp...”
Thiên khó chịu đứng nhìn, cái chiêu này hắn thừa hiểu...định lấy lòng dạ nữ nhi dễ cảm động ra để níu chân hắn sao....cứ tưởng rằng dụ dỗ được 2 cô bé này thì Thiên cũng sẽ ở lại sao.
Nằm mơ.
Trước giờ lập trường của Thiên rất rõ ràng, kẻ đáng chơi thì không tiếc thân....nhưng kẻ không đáng thì hắn tuyệt không dây dưa, và 3 người này lại chính là những người như vậy.
Bước chân hắn nhanh hơn, tiến thẳng lên trước rồi nói về.
”Đi thôi...”
Vừa nghe lời này, ngoảnh mặt lại đã thấy Thiên đi tuốt phía trước, cả 2 cô bé đều hoảng hốt dứt khỏi sự dây dưa của 2 người Tử Lâm, Tần Hùng chạy theo.
”Hừ...mấy con kỹ nữ ăn cháo đá bát mà thôi...lại thêm 1 con chó tự xem là giỏi nữa chứ....cẩu nam nữ....thật là ngứa mắt” Tần Hoàn phun ra 1 câu.
2 người Tử Lâm cũng không có tâm tư đi quản đến hắn, ngay cả Thiên phía trươc loáng thoáng nghe thấy cũng chẳng thèm để ý.
Nhưng mà họ không để ý không có nghĩa là Tiểu Hắc không để ý.
Loài chó là 1 loại động vật trung thành vô cùng, dám làm nhục chủ nhân nó sao...
”Gâu...” chỉ 1 tiếng gọn lỏn sau đó Tiểu Hắc hóa thành 1 làn khói đen “vút” 1 cái liền..
”Ầm...ầm...Ngòau...phanh...ngòau”
Tần Hoàn lại 1 lần nữa bị Tiểu Hắc cắn cho không ra nhân dạng.
.............
”Rầm...bình...” 1 con đại xà ăn phải 1 chưởng ngã xuống.
2 cô gái tiến lên, 1 người lột da, 1 người lấy ma hạch và thịt....
Đi với Thiên, 2 cô bé này chỉ phải làm 1 công việc duy nhất là đó thôi, còn việc săn thú thì đơn giản rồi.
Thiên cứ 1 đấm là hạ 1 con hung thú, bất kể nó là trung phẩm hay hạ phẩm....bất kể là tam cấp hay bát cấp.
3 người 1 chó cứ 1 đường thẳng tấp đi tới, tốc độ nhanh lẹ vô cùng. Trên đường đi họ gặp hung thú thì giết hung thú...gặp cây cối thì chặt cây.
Miễn cái gì cản đường là đều dẹp hết, mấy ngày hành trình này Thiên thể hiện ra cho Axe, Ale thấy thực lực và sự đáng tin của mình, nhưng thần thông thì 1 cái hắn cũng không dùng, sự việc gì cũng chỉ có 1 đấm là giải quyết hết tất cả.
.......
Cùng lúc này, nhóm 3 người Tử Lâm cũng đang khổ chiến với 1 con trâu rừng, con trâu này có tên là man bì ngưu, bẩm sinh đã có được lực lớn và lớp da cứng rắn.
Nếu như là trước kia thì họ sẽ có Ale nhanh nhẹn thu hút hết mọi công kích và lực chú ý, còn Axe lại nhắm bắn vào điểm yếu của man bì ngưu....thì trận chiến này sẽ đơn giản hơn nhiều.
Nhưng mà bây giờ thì khác...
”Băng...băng..” cự phủ của Tần Hùng bị 1 sừng hất văng đi.
”Rầm...” 1 cú đạp hậu cực mạnh lại đá bay Tử Lâm ra 1 bên làm lão ôm ngực đau đớn
Chỉ còn 1 mình Tần Hoàn thì cũng chẳng làm được việc gì, hắn co dò chạy mất tiêu.
Con trâu khịt mũi 1 cái liền đi mất để lại 3 con người thất bại ở đó.
”Keng...” Tần Hoàn tức giận quăng kiếm miệng phun ra 1 câu chửi tục.
”Mẹ nó....khốn nạn...tất cả đều là tại mấy con tiện tì đó...đồ ăn cháo đá bát....mẹ nó...”
Tử Lâm thúc đưa cặp mắt khinh thường nhìn tới hắn 1 cái nói
”Hoàng Thiên nói không sai....chúng ta nếu không có 2 con bé đó thì sẽ chẳng làm được gì cả...”
Tần Hoàn giống như mèo bị dẫm phải đuôi nói
”Hừ...mấy con đó thì làm được gì...không có mấy cái của nợ đó thì ta vẫn săn được thú...”
”Vậy mấy ngày nay đã bao nhiêu con hung thú làm chúng ta phải bỏ chạy rồi...ngươi nói đi...vô dụng còn không thừa nhận sao”
”Thúc...thúc nói vậy là có ý gì...hay là muốn nói ta là kẻ vô dụng...muốn đuổi ta khỏi nhóm thì cứ nói, làm gì mà cứ phải vòng vo..”
”Hừ...tính ngươi còn như vậy thì không ai dung chứa ngươi được đâu..”
”Ah...vậy là rõ ràng...tốt...ta đi...để ta coi coi, không có ta thì 2 lão già như ngươi có sống sót mà ra khỏi đây được hay không...hừ...”
Nói xong hắn lượm cây kiếm rồi 1 đường đi thẳng.
...........
Tại 1 nơi khác, không ai biết đây là ở đâu, chỉ thấy tòa tháp này xung quanh là mây mù lượn lờ điểu hạc lượn bay như chốn tiên cảnh.
”Thiên cơ lão....có chuyện sao”
1 vị trung niên phong thái uy nghi nói.
”Uhm...tinh tượng biến đổi đa đoan....nhân trung chi vương đã hiện thế, mà ma trung chi vương cũng hiện thế....nguy cơ...khắp nơi nguy cơ”
Thiên cơ lão nhân là 1 ông lão tiên phong đạo cốt, râu dài tóc trắng, nếp nhăn đầy mặt nhưng khí chất lại cao thâm khó dò.
Kẻ này, chính là 1 nhân vật khét tiếng tại thiên phù giới này...thiên cơ thần toán. 1 kẻ mà thế gian chỉ có thể nghe mà kính ngưỡng.
”Ma vương cũng hiện thế rồi sao.....xem ra tràng hạo kiếp này...thật cũng khó tránh ah”
”Thien cơ lão....lão xem...có cách ứng phó nào tốt không”
”Tiêu môn chủ ah...nhân vương và ma vương cùng xuất thế nhưng lại rất gần nhau....2 kẻ này đều là nhân trung long phượng....nếu có bện pháp tốt, chỉ có 1 cách mà thôi”
”Thiên cơ lão....vãn bối xin rửa tai lắng nghe”
”Uhm...quảng bá chiêu thu đệ tử, bằng mọi giá phải đưa được cả nhân ma song tú này vào chánh phái ta...”
”Uhm....Bản tọa hiểu rồi...”
..........
Những kẻ cao siêu thường sẽ có cách tính của kẻ cao siêu, họ hay quản chuyện thiên hạ và thích nắm hết mọi thứ vào bàn tay mình.
Thế nhân trong mắt họ cũng không khác bàn cờ, 1 nước đi là đều nằm trong tính toán của họ, muôn dân sinh tồn, sống chết đối với họ cũng không khác gì tốt thí là mấy.
Tính toán....dù có hay cỡ nào nhưng cũng không thể toàn vẹn.
Đặc biệt là họ còn không biết rằng nhân ma song tú này lại là thành phần dị sổ nằm ngoài thiên mệnh thiên phù giới.
Và ma vương trong quẻ tinh tượng của đệ nhất toán tử thiên cơ lão nhân...lại phạm phải 1 sai lầm vô cùng tệ hại....đó là vì nó là 1 con chó đen chứ không phải nhân loại.