“Két...” Tịnh lão đẩy cửa đi vào
”Tịnh đại sư...” Thiên đứng lên chào hỏi
”Uhm...Tiểu Thiên, con đang thực hành chế tạo phù chỉ(giấy vẽ phù) ah”
”Da...đọc sách hoài cũng ngán, nên ta vận động tay chân 1 chút”
”Vậy Thiên Phù Bảo Điển con đọc tới đâu rồi...”
”Dạ..cũng gần xong rồi”
”Tốt....vậy đa, để hôm nay ta dậy con chế Phù Chỉ”
Tịnh lão tiến vào cấm lấy cây chổi trên tay Thiên.
”Cây chổi “chỉ tước” này con có biết tác dụng là gì không?”
”Chỉ tước được làm bằng lông Phi thiên long mã, thiên sinh đã có được tác dụng “tỵ trần” lại cộng thêm cán chổi làm bằng gỗ kình thiên mộc có năng lực xua độc....1 cây chỉ tước này...thật vô cùng quý giá ah”
”Giỏi lắm...nói rất chuẩn”
”Vậy còn tấm kim phù này?” Tịnh lão lại chỉ lên tấm kim bảng phía dưới hỏi Thiên làm hệt như đang tra bài đệ tử vậy.
Thiên rất lưu loát trả lời những vấn đề của Tịnh lão nhanh gọn không thừa không thiếu, không nặng không nhẹ làm lão vô cùng bất ngờ.
Mới đầu nghe Thiên nói đã đọc gần hết Thiên Phù Bảo Điên thì lão còn tưởng là hắn chỉ mới đọc sơ qua hoặc xem hình cho đã mắt thôi, nhưng không ngờ khi hỏi đến lão mới phát hiện ra mình sai lầm.
Câu hỏi của Tịnh lão rải khắp cả cuốn bảo điển từ đầu đến cuối, đến cả những vấn đề khó lão cũng không bỏ qua nhưng mà tất cả đều không ngoại lệ bị Thiên lưu loát trả lời
Trong đầu lão bỗng lóe lên 1 suy nghĩ điên cuồng.
”Uhm....vậy con có biết khắc 1 đạo hoàng phù cần phải họa như thế nào không”
Thiên trấn tĩnh nói. “Hoàng phù tuy chỉ là phù lục cấp thấp nhưng phù văn cũng bao hàm có 6 loại ảo diệu trên 1 nét phù....muốn vẽ được 1 nét phù thì phù sư cần chí ít có thể phân tâm lục dụng, còn muốn vẽ thành hoàn chỉnh 1 đạo hoàng phù cấp thấp, chí ít cũng phải phân tâm thập dụng thì mới có khả năng vẽ thành”
Nét mặt Tịnh lão hiện lên vẻ khiếp sợ, không sai....Thiên nói không hề sai....không sai 1 chữ, có thể nói câu này Thiên gần như bê nguyên văn từ 1 quyển sách nào đó....uhm....không phải là nằm trong Thiên Phù Bảo Điển,...là....là...bút “ký tầm phù nhữ thông thiên“...ah...không lẽ....
”Tiểu Thiên....con đã đọc xong cả “bút ký tầm phù nhữ thông thiên” của ta....”
”Dạ....Tịnh đại sư, mấy ngày rảnh rồi không có gì làm, ta chỉ miễn cưỡng đọc xong cuốn này nhưng lại chỉ nhớ có mỗi đoạn này thôi”
Ánh mắt Tịnh Lão sáng ngời lên, cái câu này của Thiên tất nhiên đã bị lão trừ hao rất nhiều.
Còn nhớ lần trước hắn nói “miễn cưỡng đọc Thiên Phù Bảo Điển được 1 chút” nhưng mà cuối cùng thì sao, cuối cùng thì hắn 1 chữ không sót, nguyên cuốn sách 3500 trang hắn không gì không biết.
Còn bây giờ hắn nói “miễn cưỡng đọc xong bút ký Tầm Phù Nhữ Thông Thiên” tất nhiên là cũng bị Tịnh Lão trừ hao hết sạch.
1 ý nghĩ càng điên cuồng hơn liền lóe lên trong đầu lão
”Tiểu Thiên....tài liệu giờ đã thành được 6 miếng phù chỉ....ta thấy con đã tạm đủ điều kiện chế phù....con hãy vẽ cho ta 1 đạo “tỵ trần phù” đi”
Vừa mới đọc sách mấy ngày và tập hết 380 phù tự được 1 ngày mà bắt phải vẽ 1 lá phù hoàng cấp sơ giai....đó là 1 chuyện trên đời không thể nào có, ngay cả chính Tịnh Lão cũng không dám có hi vọng Thiên sẽ vẽ được.
Chính lão hồi xưa cũng không có được cái thiên phú cỡ này, thậm chí năm đó lão phải mất 6 năm học đồ mới có thể vẽ thành được 1 lá phù đầu tiên, năm đó lão còn được cả gia tộc và sư phụ khen thiên phú của lão nức nở, là kỳ tài ngàn năm có 1 trong thiên phù giới.
Nhưng mà bây giờ lão mới thấy, lão còn chưa thể so sánh với Thiên, đây là 1 loại trực giác vô cùng khó hiểu nhưng lão lại rất tin vào nó.
Học 380 phù tự chỉ trong 1 ngày.
Đọc thuộc thiên phù bảo điển chỉ trong 1 ngày.
Có trời mới biết được hắn có thể vẽ được lá phù đầu tiên chỉ trong 1 ngày hay không?.
Đó chính là suy nghĩ điên cuồng nhất trong đầu Tịnh Lão bây giờ.
Lão muốn biết cực hạn thiên phú của Thiên....lão muốn biết hắn thất bại ra sao nhưng lại càng muốn biết hắn có thể thành công ra sao.
Thất bại....đó là chuyện rất phù hợp nhưng mà....
Thành công.....đó sẽ là chuyện mà lão có chết cũng không tin...nhưng nếu thật sự thành công....thì dù lão có chết cũng mỉm cười....cuộc đời lão đã thu được 1 đệ tử tốt cỡ này, lão chết cũng mãn nguyện.
”Tịnh đại sư....sao mà ta có thể vẽ được chứ, ta thậm chí còn không biết phải bắt đầu từ đâu mà”
”Không cần lo...con xem đây” máu huyết trong người Tịnh Lão sục sôi, tại vì 1 câu khiêm tốn của Thiên lại không hề tỏ ra non nớt mà lại ẩn hàm vô cùng tự tin, 1 loại tự tin khiến suy nghĩ điên cuồng phi lý trong đầu lão lại càng thêm được khẳng định.
Vừa nói xong lão liền lấy ra Phù Bút cầm trong tay, cả người bộc lộ ra khí chất cao thâm.
Cây phù bút này nhận được ý chí của Tịnh lão liền phát ra những tia hào quang trong suốt lấp lóe dập dờn như sóng biển, mỗi cử động của bút liền sinh ra 6 tia gợn sóng chập chờn trong không trung.
Mắt Thiên lóe lên 1 tia yêu thích nhìn chực vào cây bút này lòng thầm hô to “thật là hảo bút”
Cầm bút trên tay cả người Tịnh Lão khí chất liền thay đổi đến kinh người.
Thâm trầm mà cao quý.
Thong thả mà như cao nhân.
Tựa như thế gian vạn vật đều không thoát khỏi bàn tay của lão, loại khí chất này mang theo 1 sự tự tin đến tột cùng, 1 sự chắc chắn đến rung động”
Tay trái đặt trên 1 tấm phù chỉ vừa mài ra từ đôi cánh Thạch Khuyết. Phù lực trên thân Tịnh Lão biến đổi 180 độ trở nên tinh khiết không nhiễm bụi trần.
Miếng phù chỉ chỉ lớn bằng bàn tay khi vừa nhận lấy 1 nét bút trên tay Tịnh Lão chấm xuống liền rung động 1 chút sau đó phù lực khắp môi trường liền chuyển động, chúng lượn quanh thân Tịnh Lão 1 vòng rồi dưới tinh thần lực bàng bạc của lão liền xoáy thành 6 luồng riêng biệt rồi hợp lại thành 1 dãy quang hoa mầu trắng lung linh kết trên Phù bút.
Phù lực được ý chí siêu cấp cùng sự tinh chuẩn tuyệt đối trên bàn tay Tịnh Lão mà trở nên sống động như những làn sóng biển đang dập dờn trên đại dương”
Mỗi nét vẽ ra là 1 đạo sóng dờn, mỗi nét là 1 lần 6 đạo lượt sóng cùng xô bờ, sóng tràn đến đâu liền thấm ướt mặt phù chỉ tạo thành những nét huyền ảo liên miên không dứt trên giấy.
”Tinh.....” 1 âm thanh mê người vang lên, Tịnh Lão vừa lòng thu lại khí thế, cả thân người hiện lên 1 nét khí chất tông sư, tay cầm bút nhẹ đặt lên giá, tay kia chắp sau lưng.
Trên mặt bàn đã lẳng lặng 1 tấm phù triện mầu xanh thẳm trong suốt trên nền 1 tờ giấy mỏng.
”Tỵ trần phù” 1 loại thủy hệ phù văn nhưng lại thần kỳ bị lão khắc lên 1 tấm phù chỉ thổ phong nhị hệ.
Nhất bút bứt phá giới hạn về chất liệu, 1 loại kỹ xảo vô cùng cao thâm mà cả Thiên Phù Giới chỉ có mình Tịnh Lão có thể làm được.
Đó là thành quả nghiên cứu phù đạo mấy mươi năm và là thành công thành danh lớn nhất của lão đã cống hiến cho phù đạo.
Sắc mặt Thiên nhìn theo mỗi nét bút đó mà trở nên ngây ngẩn....không sai....vẽ phù là phải như vậy....trong nội tâm hắn chợt hiện nên 1 sự cuồng nhiệt vô cùng với phù đạo
Phù đạo như họa đạo....nó chính là 1 môn nghệ thuật chân chính, là 1 sự kết hợp giữa người, bút và phù đến hoàn mỹ.
Thiên nhìn 1 nét bút trên tay Tịnh lão, cả người hắn liền ngơ ra hệt như 1 bức tượng, trong đầu hắn hiện lên vô vàn lĩnh ngộ sâu xa....những ký ức đại đạo 1 đời chí tôn mang tới từ đại vũ trụ đang không ngừng ấn hợp với những thứ hắn thu hoạch được ngày hôm nay.
So với bất kỳ ai, hắn đều sẽ là người thu hoạch lớn hơn cả. 1 đạo tỵ trần phù mà lão vừa vẽ có thể nói Thiên đã lĩnh hộ đến triệt để, thậm chí vượt mức triệt để mà đạt đến 1 trạng thái giống như tông sư đang gặp 1 vấn đề nhỏ. Những vướng mắc trở nên đơn giản vô cùng
Bất tri bất giác cả người Thiên cũng lâm vào trạng thái ngộ đạo, cả người bất động, trên thân hắn cũng bộc phát ra 1 khí thế “vạn vật trước mắt - ta khống tất cả - thiên địa trước mắt - không nằm ngoài tay ta”
Trong quy nguyên đan điền có thêm 1 đạo “tỵ trần phù văn” dập dờn như sóng biển, khí tức tinh khiết liền bộc phát ra, cả người hắn cũng giống như được tẩy rửa 1 lần cả về thể xác lẫn tinh thần. Trên thân..khí chất cũng trở nên tinh khiết như vô vàn đạo sóng biển đang không ngừng va đập lên người rồi tràn ra ngoài môi trường tẩy sạch 1 mảnh không khí.
Nhìn thấy Thiên sinh ra dị tượng cỡ này, Tịnh Lão lập tức muốn cười lên thật to, trong lòng không ngừng hò hét lên xé toang nỗi kích động trong lòng, nếu như không phải nhìn thấy Thiên còn đang trong tình trạng nhập thần lĩnh ngộ thì lão đã hét toáng lên, bàn tay cố nhịn lấy sự run rẩy, quai hàm run run lắp bắp.
Cả người lão nghẹn 1 nỗi kích động đến run người,....đó là đấu hiệu của phù sư....là 1 phù sư chân chính.
3 ngày....mới chỉ có 3 ngày làm quen với phù đạo đã có dấu hiệu đột phá phù sư....đây là 1 chuyện đáng sợ đến cỡ nào....là thiên phú mạnh mẽ đến cỡ nào.
Càng nhìn khí chất trên người Thiên, Tịnh lão càng cảm thấy kích động, nhưng càng kích động lão lại càng cố gắng nhẫn nhịn không được gây tiếng ồn.
Chỉ là đáng hận nhất người gây tiếng ồn lại không phải lão mà là cái lão già thối ngoài kia.
Đang trong thời khắc lắng đọng này, bên ngoài...
1 luồng kiếm khí kinh thiên động địa liền bộc phát phá toang bầu trời.
”Xoạc.....xoạc....xoạc....” kiếm khí đáng sợ này nếu chỉ chém lên trời thì cũng thôi, thậm chí chém bất kỳ nơi đâu cũng được, chém nát bấy luôn tòa nhà này luôn cũng được miễn sao đừng chém bậy chém bạ vào đệ tử yêu của lão thôi.
Nhưng mà đáng hận....nó lại chém vào đúng gian phòng này.
Sách yêu của lão không đáng gì, tài liệu quý giá của lão cũng không đáng gì nhưng mà đệ tử bảo bối của lão thì tuyệt đối không được chạm đến.
”Ahhhhj...Dịch Lão khốn kiếp....cút ngay cho ta...” Tịnh lão cả người như 1 con sư tử cái đang bảo vệ con thoắt 1 cái liền biến mất sau đó tiếng nổ ầm ầm bên ngoài liền vang lên.