“Rầm...” cửa phòng bị bật tung ra sau đó Tịnh lão trong bộ dáng nhếch nhác lập cập đi vào, tròng mắt lão trợn to hiện lên 1 sự rung động tột cùng nhìn chòng chọc vào 1 tấm phù nhỏ mầu xanh đang lơ lửng trước mặt Thiên.
”Tịnh đại sư...ngài...” Thiên còn chưa kịp bất ngờ thì...
”Rầm....” sau đó Tịnh Phú cũng trong bộ dáng kinh ngạc tiến vào.
Ở bên ngoài cũng bắt đầu “rào...rào...” xuất hiện những bước chân chạy tới.
”Sư phụ....là chuyện gì xảy ra vậy” đó là giọng của nhóm người Ale.
Vừa nghe thấy giọng nói đó Tịnh Phú biến sắc mặt, lão cấp tốc hét lên “mau rời khỏi đây cho ta....Dịch lão phong bế nơi này lại cho ta”
Vừa nghe giọng Tịnh Phú hét lên, đám đệ tử liền sợ hãi rụt lùi lại, 1 tiếng này hét lên chứa đầy âm lực sát thuơng lớn vô cùng nếu họ tiến thêm mấy bước nhất định là sẽ bị thương.
Có thể nhìn thấy gian tịnh phòng phía trước ngay sau đó liền có 1 tầng lĩnh vực sắc bén phong bế lại.
Không sai...là lĩnh vực, 1 lĩnh vực chân chính, là 1 tầng thứ lực lượng đặc thù của những cường giả cấp độ như Dịch lão.
Cả đời lão lấy kiếm làm mạng sống cho nên mọi thứ lão tu luyện đều liên quan đến kiếm, lĩnh vực tụ thành cũng là kiếm vực.
Vốn dĩ cấp độ như lão thì Tịnh Phú vẫn chưa đủ tư cách sai khiến nhưng mà sự việc hệ trọng ngay trước mắt lão cũng bất chấp hết tất cả.
Lại nhìn 2 huynh đệ Tịnh lão đang run rẩy kích động trịnh trọng ngắm nhìn lá tiểu phù mầu xanh kia Dịch lão đã hiểu ra nguyên nhân.
Rõ ràng đó chỉ là 1 đạo “tỵ trần phù” rất bình thường, hoặc giả cũng chỉ là 1 đạo hoàng cấp đê phẩm phù lục đạt đến tình trạng hoàn mỹ mà thôi.
Nhưng nếu nhậy cảm sẽ phát hiện ra 1 tia tinh khiết linh động bộc phát ra, sự tinh khiết này không ngờ lại tụ mà không tán.
Đó chính là điểm đáng sợ của nó.
Ý chí.
Đừng xem thường 2 chữ này. Tại vì cùng là 1 tấm phù nhưng nếu như có ý chí riêng thì đó sẽ là 1 sự khác biệt như trời như vực so với những lá phù bình thường khác.
Nếu như 1 đạo phù văn không có ý chí thì chỉ dùng 1 lần là sẽ tự tiêu tán biến mất.
Còn 1 đạo phù văn có ý chí, điều đó đồng nghĩa với việc nó là 1 tiểu sinh mạng, nó không chỉ có thể sử dụng mãi mãi không hết mà 1 tiểu sinh mạng này sinh ra cũng đồng dạng với 1 sự việc càng đáng sợ hơn kéo theo.
Lớn lên....chính là nó có thể lớn lên.
Nó có thể giúp nhân loại vô hạn luyện hóa vào cơ thể sau đó có thể cộng sinh cùng sinh mạng chủ nhân mà lớn mạnh.
Phù lục bình thường sẽ chỉ đốt cháy 1 lần trong không khí rồi tắt ngúm.
Còn phù lục có ý chí sẽ có thể luyện hóa vào cơ thể, sử dụng vĩnh viễn không hết là chuyện nhỏ mà có thể lớn mạnh lên theo thực lực chủ nhân cũng không phải chuyện quá lớn nhưng mà chuyện lớn đó là 1 nhân loại lại có thể cùng lúc luyện hóa rất nhiều lá phù vào cơ thể.
Điều đó cũng không khác gì với việc ngẫu nhiên lại có thêm hàng chục thậm chí mấy trăm đạo phù văn thần thông cùng thuộc sở hữu trong 1 cơ thể.....điều này, quả thật quá khủng bố.
Nếu như mỗi đạo phù lục đều ở trạng thái mỹ mãn no đủ nhất thì chủ nhân luyện hóa nó sẽ trực tiếp có thêm 1 đạo đỉnh cấp thần thông mà không cần phải tu luyện 1 ngày nào.
Đỉnh cấp thần thông....đây là 1 việc khó khăn đến bậc nào chứ, ví như Dịch lão kia thôi.
Muốn luyện thành 1 bộ kiếm pháp “cửu thiên kiếm” thôi đã mất hơn 30 năm mới đạt đến cảnh giới đại thành, mỗi 1 chiêu kiếm huyền phẩm trung sơ kỳ đều phải mất gần 3 năm mới luyện tới được cảnh giới đại thành.
Đó còn chỉ là cảnh giới đại thành mà thôi, chỉ tương đương với 1 đạo trung phẩm phù văn mà thôi.
Vậy thì thượng phẩm phù văn chính là tương đương với 1 môn pháp thuật luyện tới đại viên mãn.
Còn 1 đạo siêu phẩm phù lục, đó chính là 1 môn pháp thuật chạm tới giới hạn thiên địa vượt mức đại viên mãn, nó có thể sinh ra những uy lực khủng bố quỷ thần khó lường.
Muốn luyện thành 1 đạo pháp thuật đến siêu cấp đại viên mãn là vô cùng khó khăn.
Muốn vẽ thành 1 đạo phù văn siêu phẩm thì lại càng khó khăn hơn.
Nhưng mà cả 2 thứ đó đều là 1 cấp độ quý giá đến không tưởng.
Và 1 đạo phù văn có được ý chí cũng vì đó mà trở nên quý giá hơn bao giờ hết, tại vì nó có thể trưởng thành tức là nó nhất định sẽ có ngày trưởng thành đến cấp độ vạn người mơ ước đó.
Không cần tận lực tu luyện.
Không cần siêu cấp thiên phú.
Không cần ngày đêm điên cuồng.
Thử hỏi nhân loại có ai có thể kháng cự được loại hấp dẫn bậc này chứ.
Cho nên Tịnh Phú cấp tốc phong bế nơi này chính là không để cho loại tin tức kinh thiên động địa này bị lọt ra ngoài.
”Tiểu....tiểu....Tiểu Thiên...con...con làm như thế nào được vậy....con....sao con có thể khắc ra được linh phù....” Tịnh Lão run run hỏi, tay phải lại trịnh trọng vô cùng nắm nhẹ tấm “tỵ trần phù”
”Phải...phải...Tiểu Thiên....sao đệ làm được....sao đệ có thể làm được” Tịnh Phú cũng không khác gì mấy.
1 thương nhân trải đời như lão chuyện trời nam đất bắc gì mà không biết, lại thêm thân phận là em ruột đệ nhất phù sư nam vực Tịnh đại sư.
Hiển nhiên là chuyện phù văn ý chí là 1 chuyện kinh động đến cỡ nào, đáng mơ ước đến cỡ nào.
Hơn bất kỳ ai, lão hiểu được giá trị của Linh phù là lơn cỡ nào....ý nghĩa của nó đối với võ giả và thế giới này là lớn tới cỡ nào.
”Linh phù....ý ngài là...nó sao”
Thiên chỉ chỉ vô tấm tỵ trần phù hỏi lại.
Nhận được ánh mắt khẳng định của 2 anh em Tịnh lão Thiên không khỏi khó hiểu. 2 từ “linh phù” đối với hắn là 1 khái niệm rất xa lạ.
”Linh phù....nghĩa là sao...”
”Tiểu Thiên....đệ còn không biết thế nào là linh phù sao, vậy sao đệ lại có thể vẽ được nó...”
”Ta....ta cũng không biết nữa” Thiên không dám nói thật, hắn đã phát hiện ra mức độ nghiêm trọng của việc dẫn động ý chí vào khắc phù rồi.
”Aiii...linh phù, chữ linh ở đây có nghĩa là linh hồn....là sinh mạng, là linh tính....1 tấm phù vốn dĩ chỉ là 1 vật phẩm tiêu hao, đó là vì phù này là vật chết, còn linh phù thì nó đã thoát khỏi phạm trù của phù đạo mà thoát biến đến 1 tầng thứ cao siêu hơn....tầng thứ đó là sinh mạng...là tầng thứ của....aiiiiii..” vừa nói Tịnh lão vừa thở dài cảm thán giống như vẫn còn 1 cái gì đó cấm kỵ không dám chạm đến.
”Tiểu Thiên....ta biết cả đời mỗi phù sư đều rất hiếm có cơ hội được 1 lần thiên nhân giao hòa, ta còn chưa chính thức dậy cho con phù nghệ mà con đã có thể có được cơ duyên cỡ này....thật là 1 điều kỳ tích...”
”Ta thật không ngờ lần đầu con vẽ phù lại có thể nhận được 1 lần cơ duyên hiếm có như vậy, lại càng không ngờ 1 lần cơ duyên lại có thể khắc ra được linh phù mà ta cả đời mơ ước như thế....haiiiiii”
Tịnh lão lại cảm thán 1 câu.
”Đại sư ah....con có thể thiên nhân giao hòa lần này cũng hoàn toàn là nhờ vào cơ duyên lần trước ngắm nhìn tấm cấm biển “thiên phù các” của ngài đó”
”Ah....thật sao...” 2 mắt Tịnh lão sáng ngời lên sau đó liền bộc phát ra 1 tiếng cười vang dội
”Ahhh....hahahahahahahahaha.....ah.hahahahahaahaha....ta thật là có diễm phúc....1 lần ngộ đạo tiến cảnh giới địa phù sư, sau đó để lại 1 tấm biển không ngờ lại giúp đời sau ngộ ra tuyệt thế bí mật về linh phù....ah.hahahahahahaha....thật là sảng khoái....thật là sáng khoái, thân già ta sống lâu như vậy không ngờ bây giờ mới thật cảm thấy cuộc đời có ý nghĩa....ah.hahahahahaha...”
Thiên và mọi người đều nhất loạt im lặng chờ Tịnh lão giải phóng tâm tình 1 hồi.
Thật ra Thiên nói cũng không sai nếu như hắn hôm nay mà không có hậu thuẫn của “tam thiên hữu hợp” lĩnh ngộ được từ tấm cấm biển của Tịnh Lão thì quả thật hắn cũng không cách nào ngụy trang tốt cho cả
Phù đạo là vận thiên đạo khắc vào phù chỉ mà thành phù, mà thiên đạo lại thuộc về trời đất, con người tu luyện phù đạo chẳng qua chỉ là 1 loại mượn những loại thiên đạo cấp thấp trong trời đất cho mình dùng mà thôi.
cho nên sự chấp thuận và hòa hợp của thiên địa khi khắc phù chính là 1 điều kiện vô cùng quan trọng.
Xưa nay phù sư chỉ biết quan tâm đến khắc phù mà không biết được điều này cho nên họ đã vô tình làm 1 việc nghịch lại với thiên địa mà không biết.
Cũng gần giống với chân ý trong kiếm.
Chân ý trong phù cũng gần giống như vậy, chỉ khác là phù chỉ khác kiếm tại vì nó là vật chết, phù sư sẽ không cần quan tâm đến nó mà chỉ cần quan tâm đến “thiên đạo” tại vì thiên đạo là vật sống.
Phù văn khi lọt vào tay nhân loại thì là vật chết, nhưng khi luyện tới cực hạn sẽ chạm tới thiên ý trời đất mà trở thành vật sống, thiên ý phân phát trong đạo phù văn đó sẽ chính là ý chí của nó, là nguồn căn và ý nghĩa tồn tại của nó...và khi đó, phù văn sẽ là vật sống.
”Tịnh đại sư....ta vẫn chưa có đạt đến trình độ có thể ngộ ra được bí mật của “linh phù” nhưng mà đại sư....ngài có thể giúp ta tiếp tục nghiên cứu nó hay không”
2 mắt Tịnh lão lóe lên tia sáng kích động, chòm râu không ngừng rung rung
”Được...tất nhiên là được...vậy thì mấy ngày tới ta sẽ cấp tốc giúp con rèn luyện phù đạo, chờ khi nào con có căn cơ phù đạo vững vàng thì hãy bắt đầu bắt tay vào nghiên cứu...”
”Dạ...mong ngài chỉ dậy ta nhiều hơn” Thiên lễ phép
”Thiên đệ....còn lá...lá phù này thì sao, có thể cho bán cho ta không” Tịnh Phú nói
”Biểu đệ, ngươi bị lú hay sao mà nói thế, đây là lá phù đầu tay của Tiểu Thiên...sao có thể nói bán là bán được” Tịnh lão vội ngăn
”Không sao đâu đại sư, 1 lá phù thôi mà, mấy ngày nay ta ăn, ngủ ở đây đều không mất tiền...1 lá phù thì có đáng gì”
”Ah..hahaha, vậy là đệ đồng ý bán cho ta rồi nha” nói xong Tịnh Phú liền tranh thủ lúc Tịnh lão chưa kịp mở miệng chửi đã nhảy tới cạy nhẹ tay lão cầm lấy lá phù rồi chuồn mất dạng.