Trên bầu trời, 1 con huyền không tước to lớn xinh đẹp bỗng nhiên vọt lên trên cao, sau đó trước cặp mắt bất ngờ của mọi người, 1 nam nhân áo xanh lao xuống như 1 mũi tên nhọn.
”Vù...vù...”
Bên dưới 1 con hắc điểu và chủ nhân đang sát khí lan tràn chuẩn bị xuống tay trảm sát 1 nữ đệ tử liền ngước đầu lên.
Ngay sau đó...uhm..không có sau đó nữa.
”Rầm...vù..” bị 1 chưởng khủng bố hơn 30 vạn tinh lực lượng vỗ nát bấy thân thể, máu huyết còn chưa kịp bật ra thì đã bị 1 lực hút kinh người hấp phệ mất.
”Quắc...quác....” thấy chủ nhân của mình bị giết bất ngờ, con huyền ma kiếm nha rít lên 1 tiếng muốn nhào tới cắn xé Thiên.
”Rầm...” Thiên không 1 chút nào nương tay, 1 chưởng liền vỗ nát đầu của nó.
”Sư huynh...đa tạ...đa tạ...” nữ đệ tử kia được cứu sống trong gang tấc liền không ngừng cảm ơn, ở bên cạnh nàng còn 1 nhóm khoảng 6 người tất cả đều nằm trong vũng máu.
Thiên vung tay 1 cái ngưng tụ ra 1 chuỗi tia sáng “trì dũ” chiếu lên mấy người họ sau đó không chờ kết quả ra sao liền phóng vút lên trời.
Vị nữ đệ tử kia nhân thời gian này liền tranh thủ cố ghi nhớ khuôn mặt Thiên lại giống như 1 nam nhân đáng nhớ nhất trên đời.
2 phút sau.
”Rầm....rầm...rắc...” lại 1 tên ma nhân nữa bị Thiên dùng cách này mạt sát.
Nhưng lần này con huyền ma kiếm nha hắn không giết chết mà trực tiếp thu vào Thất Diệu Phù Giới.
Thiên phóng 1 đạo hỏa cầu đốt sạch tàn tích sau đó ngước đầu lên nhìn 1 đôi chim đang đuổi nhau trên trời, máu vấy ra như mưa.
Đó chính là con chim huyền không tước đầu đàn chở nhóm người Ale, axe. Nó là đang bị 1 con hắc điểu truy giết.
Thiên cấp bách kê tay vào miệng rít lên 1 cái.
Ở xa, Linh Linh vừa nghe thấy tiếng của Thiên liền chao người 1 cái mặc kệ hết người ở trên lưng mà lượn xuống phía dưới.
”Ah....lang huynh...mau cứu ta...”
”Mộng Hằng...ngươi đê tiện...không được đạp ta”
”Tiêu Khắc, ngươi là cái thá gì mà ta phải lo...cút đi cho nhẹ”
”Ah....ta hận ngươi...ahhhhhhh”
.....
”Vù....” Linh Linh tiếp được Thiên lên lưng sau đó bay vút lên trên cao.
”Rầm...leeeeezzz” con huyền không tước đầu đàn đang bị 1 trảo của hắc nha chộp vào cổ, nó kêu lên thê thảm vì đau đơn.
Ở trên lưng nó nhóm người Ale, Axe, Trình Tú Anh, Lam Y Nhược, Trương Đại Không đã sớm vận hết lực lượng lên không ngừng vung kiếm chém lên hắc nha nhưng mà không được tác dụng gì.
Lang Thế Thiên thì đã sớm nhảy lên lưng hắc nha đại chiến với tên ma nhân kia trên đó nhưng mà trước gần 20 tinh lực lượng của ma nhân kia thì 13 tinh lực lượng của Lang Thế Thiên lại không đáng 1 chút nào.
”Ầm. Âm...hự..” bị 1 chưởng cực mạnh, Lang Thế Thiên trực tiếp bị đánh rớt xuống lưng hắc nha.
Ngay lúc này, bầu trời khẽ tối lại sau đó là 1 tiếng lệ thanh vang vọng.
Linh Linh hệt như 1 thiếu nữ xòe váy tung nhảy, không biết cô bé nhút nhát sợ đau này lấy đâu ra dũng khí mà trở nên hung hăng như vậy, nó lộn 1 vòng trong không trung vạch ra những đường phong nhận trảm tới sau đó thân người nó như 1 mũi kiếm phóng tới.
”Binh....quạc...” 1 cú va đập cực mạnh va vào, con hắc nha kia liền bị đánh bay ra ngoài
”Leeeeeezzzz....”Linh Linh hót lên 1 tiếng giống như hỏi thăm.
”Leeeeezzz... “ con huyền không tước đầu đàn cũng đáp lại 1 tiếng nhưng trong mắt nó hơi thoáng hiện 1 sự mê li khi nhìn Linh Linh.
”Thiên ca....Thiên ca...” nhóm Axe thấy Thiên liền mừng rỡ.
Thiên hạ thân đạp lên lưng con huyền không tước đầu đàn, 1 bên tiếp đám nữ nhân 1 bên lại bắt liên lạc với nó.
”Tiểu tước...ngươi tên gì”
”Ta là Minh Minh...nhân loại, cám ơn ngươi”
”Không cần cám ơn, thời khắc cấp bách ta không có thời gian nói nhiều....Minh Minh, nghe theo sự điều khiển của ta”
”Được, nhân loại ngươi có gì cần cứ nói....” còn chưa truyền đạt xong thì trong đầu Minh Minh đã “ông” lên 1 tiếng, bên trong đầu đã có thêm mười đạo huyền phẩm phù văn, cả người lập tức tràn trề sức mạnh.
Đến khi hoàn hồn lại thì trên thân đã không còn 1 vết thương, lại đưa mắt nhìn tới nam thanh niên kia nó mới hiểu...”thì ra là hắn”
”Mau lên...mau giúp Linh Linh” bị 1 câu của Thiên cảnh tỉnh, Minh Minh giống như 1 đại lực sĩ được tiếp thêm sức mạnh bắt đầu trở mình lao vút lên không trung.
Ở trên đó Linh Linh vô cùng dũng cảm không ngừng lao tới đánh túi bụi vào đầu hắc điểu, thế công như vũ bão.
Dưới đất.
”Mọi người có sao không...” Thiên hỏi.
”Thiên ca...ta không sao...”
”Uhm...không sao là...” Thiên còn chưa nói xong thì bầu trời đã tối đen sau đó là 1 đôi móng vuốt sắc như kiếm đã vồ tới.
Thiên trợn mắt lên, hung ác chộp 2 tay vào móng vuốt này vặn mạnh.
”C....r....ắ.....c....rốp...” 1 âm thanh khiến người rợn tóc gáy vang lên kéo theo đó là tiếng hét thảm của con hắc nha.
Khi định thần nhìn lại mọi người mới sợ hãi phát hiện ra, con hắc nha kia 2 vuốt đã bị bẻ nát bấy.
”Tạp chủng...dám thương sủng điểu của ta...muốn chết”
1 âm thanh vang lên sau đó...trời đất bị 1 trận sát khí ngập trời bao phủ, không khí bị 1 tiếng gió rít ép nổ “lục bục” sau đó là 1 đạo cự đại chưởng ảnh liền vỗ tới.
Thiên giống như ma thần, cả người giống như hung thú, lực lượng khủng bố trên thân hắn bộc phát, cả không gian liền “bành” 1 tiếng vỡ ra 1 mảnh sau đó vẽ ra 1 đạo tia lửa.
Thiên xoay người nửa vòng, tay mang theo lực lượng phá nát sơn hà đấm ra.
”B..ù...m...bùm..” giống như nghiền nát bẻ gãy.
1 đấm của Thiên trực tiếp phá nát bấy bàn tay của tên ma nhân kia rồi xỏ xuyên qua ngực, đại lực lượng chấn động tới khiến toàn thân cơ bắp nội tạng của hắn đều bị chấn cho nát bấy như tương, máu huyết, linh hồn tức thì bị phệ sach, tàn dư liền bị lửa do lực ma sát của bàn tay Thiên với không khí đốt cháy rụi.
Người khác nhìn vào cũng không kịp nhận thấy điều gì thì mọi chuyện đã xong.
Sự việc quá mức chấn động này đập vào mắt khiến 1 đám đệ tử nhìn thấy mà không dám tin vào mắt mình.
1 chiêu khủng bố như vậy....có thể sao...
1 chiêu miểu sát 1 cao thủ ma đạo nhân cảnh trung kỳ...có thể sao.
1 chiêu có thể mạnh tới nỗi nổ cả 1 mảng không gian, sinh ra tia lửa điện....có thể sao..
6 tên đệ tử cùng nhóm người Ale, axe, Trình Tú Anh, Lam Y Nhược, Trương Đại Không...thậm chí là cả cô nương và mấy tên vừa nãy vừa được Thiên cứu sống kia cũng đều đồng loạt há hốc ra miệng nhỏ trừng lên mắt to, cả người ngây ngốc giữa đương trường.
Thiên hoàn toàn thoát khỏi khí khái bình thản giản dị, hòa ái dễ gần hồi xưa mà thay vào đó.
cả thân hắn có bắp lồ lộ, ánh mắt sắc bén như ưng, mày rậm như kiếm, khuôn mặt sắc cạnh rõ ràng, tóc ngắn bay múa, áo vải thô ôm sát lộ ra thân hình nam nhân rắn chắc khỏe mạnh, khí chất trên thân như đỉnh thiên lập địa siêu cấp anh hùng lại tựa như thiên tàn địa khuyết tuyệt thế hung ma.
Lang Tiếu Thiên ở xa nhìn vào, trái tim liền hiện lên vô số sự khó chịu nhưng nội tâm lại như bị cự lực bóp nghẹt.
Ở đó mấy cô gái nhìn vào, trái tim đều giống như mất đi quyền khống chế bắt đầu đập nhanh, đôi mắt mê li say đắm nhìn thật kỹ bóng lưng đó.
Còn Thiên.
Hắn không hề biết rằng mấy người này nhìn hắn ra sao, chậm rãi ngửa cổ lên nhìn 2 đạo bóng đen đang tới gần.
Hai người này, một người là Lang Thế Thiên đang chạy trối chết, còn người khác lại là 1 tên ma nhân trên tay cầm 1 quả chùy lớn.
Từ xa, hắn đã bị cảnh tượng đồng bạn bị miểu sát này làm giật mình, hắn không còn hứng thú truy sát tên nhãi kia nữa mà phi hành đến đây, đối diện với Thiên.
”Ti tiện....gan lớn lắm....dám giết đệ tử ma môn ta”
”Hừ...các người có thể sát nhân, sao ta lại không thể giết người”
”Không sai...đối với huyết môn ta....chỉ có chúng ta là người có quyền giết người...tại vì...ta..là...ma” nói xong hắn liền phóng vút tới như tên lửa, cự chùy trên tay giống như không có trọng lượng nhưng lại bị hắn vung lên liên tiếp 4 lần trong không khí sau đó mới vỗ tới đầu Thiên.
”Hừ....vậy thì ngày hôm nay, ta làm ma cho các ngươi xem” nói xong Thiên đưa lên 2 tay.
Cự chùy hóa thành 1 ngọn núi khổng lồ kéo 1 vệt hư ảnh khủng bố trên không trung rồi ập xuống.
Tiếp đón nó, chỉ có 1 đôi bàn tay bé nhỏ của Thiên. Nhưng kết quả lại thần kỳ.
”Bạch...” thế tới như lôi đình, nhưng vừa tới đây liền không cách nào tiến thêm.
Ở phía bên, tên ma nhân này cả người gồng cứng, gân xanh chằng chịt, 2 mắt muốn trợn lòi ra.
Đối diện hắn, Thiên 2 tay bắt chặt lấy đầu chùy, lực tay bộc phát ra lực lượng kinh khủng khiến phần kim loại ở đây đang chậm rãi bị bóp méo như đất sét.
Chẳng mấy chốc mà 1 cây chùy to bằng cái lu lớn đã bị bóp xẹp lại thành 1 tấm ván
”Keng...” Thiên vứt cái phá chùy này qua 1 bên. Tiếng vang này vọng lên mà khiến nhân tâm như bị gõ tỉnh khỏi giấc mộng.
Giờ phút này, Lang Thế Thiên đã không còn 1 chút nào nghi ngờ cho thất bại của mình ngày hôm nay nữa.
”30 vạn tinh....loại lực lượng cỡ này, ai có thể địch nổi...thật là 1 con số quá mức khủng bố”
Còn Lang Tiếu Thiên, hắn đã hoàn toàn run rẩy vì sợ hãi...lần trước hắn trêu chọc Thiên, sỉ nhục, khiêu chiến, khinh thường....bây giờ nghĩ lại...thật là 1 hành động nhảy múa trên lưỡi dao.
Lam Y Nhược và Trương Đại Không lại khác, trong mắt họ không có cái gì khác ngoại trừ sự rung động đến tột đỉnh và sùng bái đến cùng cực.
”Quả nhiên là 1 đời thiên kiêu bậc nhất thiên hạ...khí độ như vậy, thành tựu như vậy...không ngờ chiều nay ta còn có thể hiểu nhầm hắn, thật là khờ dại” Lam Y Nhược thầm nghĩ