Trên không trung hoàng cung cấm thành, Lang Thông Thiên bễ nghễ đứng đó, trên thân là phong bạo lĩnh vực phả ra hơi thở hung hăng tàn khốc.
”Hừ...Long Hoa, ngươi chẳng qua cũng chỉ là 1 con dế nhũi trong mắt ta mà thôi...bao nhiêu năm để ngươi sống chính là vì ngươi ngoan ngoãn biết nghe lời, hệt như 1 con chó....nhưng mà nếu con chó mà không biết trung thành thì nuôi để làm gì....dám cắn lại chủ sao...vậy thì hãy chuẩn bị sẵn cho kết quả bi thảm của mình đi....hahahahaahaha...”
Long Hoa nghiến răng căm hận.
”Lang Thông Thiên...ngươi thân là thần tử nhưng lại lộng hành giang sơn, mưu đồ phản nghịch...lòng lang dạ sói....chính ngươi mới phải chuẩn bị nhận hậu quả cho tội ác của mình”
Trình Quan Nguyên căm hận chỉ thẳng ngón tay vào mặt Lang Thông Thiên hét lên.
”Nghịch thần tặc tử....ngươi mưu hại đại thần, lộng quyền triều chính,...ngày hôm nay Trình Quan Nguyên ta thề không chết không ngừng với ngươi”
”Hừ,...nhãi nhép, ngươi không xứng nói chuyện với ta..cút đi” Lang Thông Thiên phẩy tay 1 cái, lĩnh vực hóa thành 1 trận cự phong công tới.
Trình Quan Nguyên thân không thèm động, thủy lĩnh vực bộc phát ra phá tan đạo cụ phong trong nháy mắt.
”Uhm...tu vi đã hồi phục, Trình Quan Nguyên, Long Hoa...2 cẩu vật ngươi thật có bản lĩnh”
Vừa nói, tay Lang Thông Thiên vừa lấy ra 1 cái ống tre rồi nghiêng đổ 1 ít chất lỏng bên trong ra.
”Tạch. Tạch....tạch...” dung dịch này vừa rớt xuống đất liền tung tóe ra tạo thành 1 cái vũng nhỏ sáng như gương trên đất, 5 giọt chất lỏng tạo thành 5 mặt gương trong suốt trên đất hệt như 5 hồ nước trong veo thấy đáy.
Cười cười 1 cách tàn nhẫn, Lang Thông Thiên hung bạo nói.
”Lang Thông Thiên ta xưa nay cuồng ngạo tự kiêu cũng không phải chỉ vì 1 thân thiên phú....cái ghế hoàng đế đối với ta cũng chẳng có chút nào giá trị, giang sơn nhỏ bé này vốn chỉ là vật trong tay của ta...nuôi 1 con chó như ngươi để giúp ta giữ nhà...dó là phúc của ngươi...đáng tiếc, ngươi không biết thân chó cần phải làm gì...vậy ngày hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết, kết quả của 1 con chó phản chủ là thế nào...lang quân...diệt sạch cho ta”
Lời Lang Thông Thiên giống như 1 mũi tên bắn thẳng vào tâm Long Hoa đau nhức, cơn nộ giận trong tim giống như 1 bồn xăng bị châm lửa....khó chịu mà uất ức.
Nhưng mà ngay lúc Long Hoa đang muốn bạo phát thì dưới mặt đất, 5 “mặt gương” kia liền ầm ầm rung động.
Trước cặp mắt của đám đại thần dưới hoàng triều, 5 cái gương này giống hệt như 1 cánh cửa nối thông với 1 nơi nào đó sau đó....”rầm..rầm...rầm” liền có vô số đầu hung lang từ trong đó lùa ra như thác lũ, số lượng nhiều không kể xiết.
Bên dưới, Trung Thanh Thư và 3 vị đại thần khác đều nhất loạt lùi về sau trên tay nắm chặt 1 khối lệnh bài.
Lang....khắp nơi đều là lang...đầu lớn ngõ nhỏ đều có, khắp trên trời dưới đất ngập mắt người xem, tất cả đều là lang.
Lúc nha lúc nhúc cao cao thấp thấp, nóc nhà, dưới đất, khắp nơi nhan nhản đều là lang, số lượng nhiều tới mức khiến người sợ hãi.
10 vạn, hay 100 vạn...khủng bố như vậy, không có 100 vạn e rằng....e rằng cũng có tới 90 vạn...với số lượng khủng bố như vậy, hoàng thành này dù to lớn nhưng có thể đỡ được trong mấy phút...chỉ sợ rằng...10 phút cũng không chịu nổi.
Trên trời cao, Long Hoa cũng khiếp sợ không nói được gì...đến 1 lời vừa định nói cũng nuốt trở lại.
”Hahahahaaha....Chó con, ngươi thấy chưa....87 vạn hung lang, thấp nhất cũng luyện thể tầng 8.....ngươi cảm thấy sự nhỏ bé của mình chưa...hahahahahaaha...” Lang Thông Thiên cuồng tiếu
Lang Hùng ở bên cạnh cũng không nhịn được ánh mắt khinh bỉ nhìn xuống nói.
”Chống lại lang gia ta....kết quả của ngươi...chỉ có chết”
”Hahahaaha...Long Hoa, quỳ gối xuống van xin ta đi....van xin làm chó cho ta nữa đi...hahaahaaha...”
”Hừ...không đời nào...Việt Thiên ta không thể giao cho lũ lang sói các ngươi....các khanh, giết cho ta”
”Hừ....không biết tự lượng sức...Long Hoa, ngươi vẫn ngu xuẩn như xưa...hahahahaha...lang quân của ta...xé xác chúng ra cho ta...”
Phía dưới, trăm vạn hung lang tựa như thủy triều ồ ạt xông lên hệt như 1 biển sói, nhiều không cách gì tả xiết, hung khí bộc phát ra tối đen 1 góc trời, tiếng gầm thét kêu hú như luống hết mọi mầu sắc trong thiên địa.
Đối diện, 5 vị đại tướng Việt Thiên đã trong tư thế chiến đấu, lệnh bài trong tay lóe sáng 1 cái, trên đầu liền hiện ra 1 cự đại hư ảnh hung thú, sau đó dưới sự chỉ huy của đầu hung thú này, vô số những bầy đàn đồng loại liền được triệu hồi ra, phương pháp không khác Lang Thông Thiên dùng tụ lý toàn là mấy.
Thạch gia gọi ra 60 đầu thạch khuyết, vừa ra liền hóa lớn gấp trăm lần như tòa nhà xông vào bầy hung lang đại lực kình thiên tàn sát như rơm rạ.
Trình Quan Nguyên kêu gọi 3 đầu dị hổ sau đó kéo theo 300 hổ quân cùng tộc nhân cưỡi trên lưng hổ, xông vào bầy lang như chiến thần bất bại, giết cho máu tanh khắp trời.
Giao quân chỉ mấy chục con nhưng hô mưa gọi gió, phun độc dịch giết sói còn đáng sợ hơn.
Ngạc quân đi tới đâu là nơi đó băng phong lan tràn, không có 1 giọt máu vấy ra nhưng xác chết lại khắp đồng
Đặc biệt là Trung Thanh Thư, ông ta kêu gọi hư ảnh lang vương ra chiến, 1 mình lang vương này vương uy mạnh mẽ vô cùng, đi tới đâu là bầy lang đều thần phục dưới chân không dám cử động, sau đó 1 đạo tia sáng lướt qua bầy lang vừa thần phục liền biến mất.
Sau 1 phút, chúng lại xuất hiện và chiến đấu như cuồng nhân.
Lang vương kêu gọi ra 1 bầy gần 1 vạn lang quân, mỗi con đều mạnh mẽ kinh người con nào không thuần phục liền bị diệt sát tại chỗ, 1 bầy lang quân chỉ 10 ngàn con nhưng đi tới đâu là 1 đường càn quét.
Tử nhật quân lại càng là 1 bầy bất bại hung quân, chúng số lượng không nhiều nhưng hệt như 1 vầng mặt trời nóng rực, đi tới đâu là lang quân cháy rụi như rơm rác, một chút lực phản kháng cũng không có.
Quân đội dưới tay Long Hoa không đông, nhưng chúng đều là những lực lượng vô địch trước đồng loại, hoàng thành rộng lớn nhưng 1 mình chúng đã có su thế chống đỡ qua.
Đáng tiếc, lang quân thật sự quá đông....đông lắm....đông đến khiến người tuyệt vọng.
”Căn cơ không tồi...nhưng chỉ vài ngàn hung quân này mà đòi chống lại trăm vạn lang quân của ta...Long Hoa, ngươi thật là quá xen thường ta rồi”
Quả thật, trận chiến phía dưới cũng dần đổi chiều, lang quân thật sự quá đông...dù vạn quân thiện chiến của Long Hoa có mạnh cũng khó lòng chống đỡ lâu dài, sức lực cũng dần yếu bớt đi.
Long Hoa hô lên
”Chúng tướng....thả ra toàn lực”
Phía dưới, mấy vạn thú quân vừa được lệnh liền mở ra vạn thú quyết, 128 hư ảnh liền phóng ra.
Số lượng thú quân tức thì tăng lên gấp 32 lần, số lượng được kéo lên tới gần 40 vạn quân, cộng thêm lực lượng vô địch tại thân, 1 đoàn quân này vừa ra chiến cuộc liền lật ngược.
Tiếng lang gầm liền hóa thành tiếng kêu sợ hãi.
Đáng sợ nhất là bầy thanh lang quân của Trung Thanh Thư, với số lượng gần 1 vạn thanh lang vừa vận lên công pháp vạn thú liền tăng số lượng lên gấp 10 lần.
Chỉ 1 bầy hung lang này thôi đã che rợp bầu trời, tàn sát 8 phần lang quân lang gia không còn 1 chút lực phản kháng.
”Lang Thông Thiên....chắc ngươi biết loại công pháp này chứ” Long Hoa chế diễu.
”Thiên lang thần quyết....Long Hoa, con chó ngươi thật ti tiện ngay cả công pháp tối thượng của lang gia ta ngươi cũng dám xem trộm...thậm chí còn cho bầy thú quân dưới trướng tu luyện...ngươi thật là to gan”
”Hừ....các ngươi đang tự đề cao mình rồi đó, loại công pháp các ngươi, đế hoàng ta chỉ xem lướt qua liền hiểu thấu sau đó thậm chí còn sáng tạo ra thành “vạn thú quyết” còn cao cấp hơn công pháp rác rưởi của các ngươi nhiều”
”Ngụy biện...Long Hoa, con chó kia ngươi còn dám sỉ nhục lang gia tổ tiên ta 1 lần nữa, có tin ta sẽ giết ngươi không”
”Giết...Lang Hùng, ngươi có bản lĩnh này sao”
”Đủ rồi...” Lang Thông Thiên quát lên.
”Long Hoa...thiên lang thần quyết tuy là diệu dụng vô số, nhưng hạn chế của nó...không có ai hiểu được hơn ta....ngươi chống mắt lên mà xem”
Nói xong, Lang Thông Thiên trầm giọng hú lên 1 tiếng tựa như lang ngữ.
Bầy lang phía dưới lập tức sinh biến động, tất cả đều nhắm vào đầu các hư ảnh thú quân mà cắn....chúng điên cuồng giống như tử sĩ.
Quả nhiên, mỗi đầu hư ảnh này đều có nhược điểm ở đầu, khi đầu vừa bị cắn trúng, tinh khí liền thoát ra tử vong đương trường.
Loại nhược điểm này là đến từ khiếm khuyết thiên bẩm của công pháp, còn Thiên sớm đã khắc chế nó đến mức tối đa.
Mỗi hư ảnh này tuy vẫn còn nhược điểm nhưng lại rất lâu mới tử vong, mà thực tế nó cũng không hề chết mà là được thu lại.
Trận chiến lại nghiêng về 1 phía lang gia, nhưng mà giờ khắc này 87 vạn lang quân không còn tới 1 nửa, còn bầy thú quân lại suy yếu 1 chút.
Gần 30 vạn lang quân triền đấu với gần 2 vạn thú quân, không cần nói cũng biết thắng bại thế nào.
”Long Hoa....giãy dụa đi..giãy dụa nữa đi....hhahahahaha”
”Hừ....Lang Thông Thiên, ngươi cười quá sớm rồi đó”
”Con chó kia, ngươi không cần cố trấn tĩnh...đầu hàng đi, nếu ta vui...còn có thể cho ngươi nhục nhã..sống tiếp vài ngày.” Lang Thông Thiên nhếch miệng cười khinh miệt.
Long Hoa cũng cười lên 1 cái chứa đầy tự tin, trên trán dần lộ ra 1 đạo ấn ký trong suốt sau đó hóa thành mầu tím quen thuộc.
Ấn ký này vừa ra, 2 cha con lang gia liền giật mình hoàng sợ.
”Lang Thông Thiên...tặc tử ngươi xem cho kỹ đây”
Nói xong, từ ấn ký bất tử này liền phun ra vô số lang ảnh, trên mỗi đầu lang ảnh đều có một ấn ký bất tử tại ngực, số lượng nhiều vô kể....nhiều đến khiến chính Lang Thông thiên cũng thấy choáng ngợp.
10 vạn...20 vạn....30 vạn...40 vạn..60 vạn...
Trọn vẹn hơn 60 vạn bất tử lang quân, trong số này đại đa số đều là tử lang vừa chết từ lang quân của lang gia.
Bất tử quân đoàn của Thiên không chỉ có thể thôn phệ ma linh khác mà còn có thể hấp thu bồi dưỡng cả ma linh.
Những trận chiến trước, bất tử lang của Long Hoa vẫn luôn dạo quanh khắp nơi thu ma hồn, tất cả đều chỉ vì trận chiến này.
Đó chính là lý do mà Long Hoa tuyệt đối không sợ lang gia.
Bằng cách này, hắn có thể không ngừng chế tạo bất tử quân đoàn không giới hạn, không có bất kỳ lo lắng về số lượng, nếu như vậy thì hắn còn phải sợ ai nữa.